Chiến Và Hòa

Chương 23: Sinh nhật kinh hồn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Dạo này đang bận thực tập, tiến độ sẽ thất thường lúc có lúc không, mọi người thông cảm

Con gia tinh nhìn thấy Harry, liền tuột xuống giường và cho nó một cái cúi chào thật thấp. Harry phục hồi tinh thần, giành phần mở miệng trước: “Cho tôi nói… cậu làm ơn nói chuyện nho nhỏ thôi được không? Dì dượng của tôi đang bận tiếp khách dưới nhà.”

Con gia tinh bịt kín miệng: “Harry Potter, Dobby vẫn luôn ao ước được gặp Harry Potter. Cậu ấy còn nói làm ơn với Dobby!” Trong cơn cảm kích đầy xúc động, đôi mắt xanh lá với kích thước tương đương quả bóng quần vợt nhất thời đong đầy nước.

“A… Cậu tên là Dobby phải không?” Harry kiếm một cái ghế dựa ngồi xuống, thầm thấy may mắn trong lòng là Dobby ít ra vẫn nghe được lời nó nói, không có cao giọng hét chói tai như lúc trước. “Mời ngồi… Cậu đến đây tìm tôi có chuyện gì sao?” Harry vừa nói vừa chỉ vào cái giường.

“Mời… mời ngồi…” Dobby thút thít khóc: “Chưa từng có bất kì pháp sư nào đối xử với Dobby một cách ngang hàng, còn nói mời ngồi…”

Harry cảm giác được rắc rối đã đến. Nó chộp lấy hộp khăn giấy trên bàn đưa cho Dobby, nhỏ giọng nói: “Suỵt! Bây giờ có rồi.”

Con gia tinh nước mắt lưng tròng nhìn nó, đem chiếc hộp ôm vào trong ngực. “Chưa từng có pháp sư nào an ủi lúc Dobby khóc… hức, thưa cậu…” Dobby xì mũi một cái, và Harry vui mừng khi thấy nó nhớ ra phải giữ yên lặng.

“Bây giờ có thể nói rồi chứ?” Nó hỏi. “Phải nói trước là cậu không được đập đầu vào tường hay làm mấy thứ linh tinh tương tự… cũng không được tự trừng phạt mình. Đương nhiên, tôi không có quyền bắt cậu phải làm bất cứ việc gì cả…”

“Không!” Con gia tinh cảm kích nhìn nó: “Dobby nguyện ý nghe theo phân phó của Harry Potter… Cậu thật là cao thượng biết bao…” Nó lại rút ra một tờ khăn giấy lau nước mắt. “Hôm nay Dobby đến đây là để thông báo cho Harry Potter một việc…”

Harry bắt đầu cảm thấy đau đầu, không phải lại tới bắt nó không được đến Hogwarts đó chứ? Làm ơn đi, nó không muốn lại phải đâm đầu vào tường ở nhà ga Ngã Tư Vua thêm lần nào nữa đâu!

“Dobby muốn nói là: Harry Potter hãy mau mau quay trở lại Hogwarts đi!”

Cái gì? Harry bị sốc: “Nhưng mà… tại sao chứ? Hogwarts còn chưa khai giảng mà?”

Dobby lắc đầu nguầy nguậy đến nỗi hai cái tai đập vào nhau bôm bốp. Đột nhiên, nó dùng hai cánh tay khô héo bụm chặt lấy tai mình: “Harry Potter phải ở một nơi an toàn chứ không phải nơi nguy hiểm. Chúng ta không thể mất đi cậu ấy…”

“Nói chính xác là… tôi ở lại đây sẽ gặp phải nguy hiểm?” Harry thử hỏi, nó hình như đã nghe ra điều gì đó.

Cả người con gia tinh run lên: “Có một âm mưu.” Nó hạ giọng: “Dobby biết còn hai tháng… nhưng Harry Potter phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, những thứ tồi tệ có thể xảy ra bất kì lúc nào…”

Dưới lầu đột nhiên truyền đến thanh âm thuỷ tinh vỡ vụn, nghe như tiếng cửa sổ bị đập vỡ. Dì dượng nó gần như đã lấy lòng được vị khách kia thì đúng lúc này, bọn họ tức giận vứt bỏ dao nĩa [mấy thứ đồ bị quăng mạnh lên bàn, phát ra một chuỗi tiếng vang thanh thuý]. Dì Petunia hét ầm lên, dượng Vernon thì lớn tiếng mắng chửi. Sau đó có tiếng cửa mở, bọn họ chắc đang ra ngoài nhìn thử xem là tên nhóc con nào dám ném vỡ tấm kính cửa sổ vừa được chùi sạch như mới của nhà mình.

Tới giờ thì Harry nghĩ nó không cần hỏi Dobby những thứ tồi tệ nghĩa là gì nữa rồi. Có một bóng đen đang tiếp cận từ xa, nếu Harry không biết nó sẽ tưởng đấy là mây đen. Nó nhanh chóng đứng lên nép người vào thành tường, đem cây đũa phép còn nằm im dưới lớp quần áo thùng thình cầm chắc trong tay, bước từng bước thận trọng về phía cửa phòng. “Đi mau! Đi mau, ngay lập tức!” Nó hướng Dobby hô lên, còn mình thì nhón chân chạy đến chỗ công tắc đèn trong phòng, ấn xuống. Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại một mảnh tối đen, Harry phát hiện đèn đường bên ngoài không biết từ lúc nào cũng đã tắt ngúm.

Con gia tinh sợ đến ngây người: “Chính là hiện tại…” Nó lẩm bẩm: “Bọn họ động thủ…”

Harry đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, tai chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên dưới. Bóng đen càng lúc càng đến gần, dưới ánh trăng mỏng manh, thoạt nhìn giống như một đám sương khói đen mù mịt. Cúi đầu thật thấp, cố gắng không để phát ra tiếng động nào, Harry ẩn mình vào góc khuất giữa hai kệ sách. Ở một nơi cách cửa sổ phòng nó không quá xa, đám khói đen ấy chậm rãi ngưng tụ thành hình ba người khoác áo choàng đen, trên mặt có đeo mặt nạ.

“Là căn phòng ở lầu hai à?” Một giọng nam vang lên nghi hoặc. “Không thấy ánh sáng… Đang ngủ?” Bởi vì khoảng cách cộng thêm đối phương đè thấp giọng khi nói, Harry chỉ có thể nghe được mấy từ đơn đứt quãng.

“Vậy… càng tốt!” Tên đứng giữa dùng giọng trầm trầm thô thiển góp chuyện, Harry cảm thấy tên này rất có thể là Walden Macnair, bởi nó đã từng nghe một người có âm giọng thế này thảo luận chuyện chặt đầu Buckbeak. “Tuy rằng nó… nhóc con, nhưng nếu tốn ít công sức… càng tốt…”

“Vậy phải nhanh lên, hai thằng đần Crabbe với Goyle chắc không cầm chân bọn Muggle được bao lâu đâu.” Cuối cùng một tên thúc giục: “Chúng ta phải làm cho lẹ, vạn nhất thằng Potter phản kháng thì cái bùa cấm phù thuỷ vị thành niên sử dụng pháp thuật sẽ cho Bộ Pháp Thuật biết là nó dùng tới pháp thuật phòng ngự, tại nó còn chưa trưởng thành…” Hắn ta nói chuyện tuy nhanh nhưng rành mạch, giọng nói còn mang theo chút ý vị của kẻ bề trên, Harry đoán có lẽ hắn công tác ở Bộ Pháp Thuật, nó nghe được toàn bộ những gì tên này nói.

“Nếu thất bại thì…” Người đầu tiên bồi thêm một câu, ba người nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó tản ra bắt đầu hành động. Hai người tiếp cận cánh cửa sổ phòng nó theo hai hướng riêng biệt, một tên bỗng nhiên biến khỏi tầm mắt. Harry có  dự cảm không tốt, cõ lẽ hắn đang di chuyển xung quanh, tìm cơ hội đạp đổ cửa phòng.

Bất ngờ cảm giác được có ngón tay lạnh lẽo dán lên cổ, Harry suýt chút nữa đã hét ầm lên. Đợi đến khi nó xoay người lại đã thấy Dobby không biết từ lúc nào đã chạy đến đứng giữa nó với bức tường sau lưng. “Mau rời khỏi đây đi!” Harry nhỏ giọng quát, ngữ khí nôn nóng.

“Dobby không thể đứng yên nhìn Harry Potter rơi vào tay bọn họ…” Con gia tinh thì thầm với nó: “Dobby phải giúp một tay!”

Lớp kính cửa sổ cứ thế lặng lẽ biến mất, Harry vội che miệng con gia tinh lại, trơ mắt nhìn một tên Tử Thần Thực Tử bước vào. Vạt áo choàng đen âm thầm lướt trên mặt đất, một tia sáng đỏ rực bắn ra từ đầu đũa phép, trực tiếp bắn vào đống chăn lùm xùm trên giường. Ở Hogwarts, cho dù giường nó có bừa bộn thế nào đi nữa rồi cũng có gia tinh phụ trách thu dọn, Harry cơ bản chưa từng phải động tay qua, không ngờ đúng lúc này việc đó đã tranh thủ cho nó chút thời gian ít ỏi.

Đống chăn không hề nhúc nhích, tên Tử Thần Thực Tử kia hiển nhiên nghĩ rằng bùa chú của hắn đã thành công, hắn hạ thấp thắt lưng, vươn tay muốn giật tấm chăn ra. Harry ước chừng khoảng cách từ nó đến cánh cửa không quá xa, thực hiện một câu bùa chú không tiếng động “Stupefy!” lên tên kia rồi thừa dịp hắn ta ngã xuống mà nhón gót chân chạy ra sau cánh cửa,  không quên ôm Dobby theo cùng. Tên Tử Thần Thực Tử hôn mê ngã xuống, làm ván giường rên lên một tiếng não nề.

Tia sáng đỏ từ bùa chú của nó khiến Macnair chú ý đến. “Travers!” Hắn hô to, đồng thời sải chân bước vào phòng, cùng lúc bắn một tia sáng xanh lá đến cái chỗ Harry đã từng ẩn nấp. “Ngươi làm sao vậy?” Macnair lật người tên Tử Thần Thực Tử lại, thấy rõ được cặp mắt đang trừng lớn vô hồn của đồng bọn. Chớp lấy cơ hội này, Harry lại bắn thêm một cái bùa choáng, nhưng hành động của nó bị phát hiện, Macnair kịp thời né qua.

“Chúng ta xem nhẹ thằng nhóc đó rồi…” Harry nghe thấy tiếng Macnair thì thầm. Bùa chú không thành công ban nãy đã tiết lộ vị trí ẩn thân của nó, tên Tử Thần Thực Tử to lớn mặc kệ đồng bạn mình, tiến về phía Harry. “Biết bùa chú không tiếng động à?” Hắn giơ đũa phép lên.

Không đợi Harry niệm ra bùa thiết giáp, tia sáng xanh kia bắn đến giữa chừng thì khựng lại như thể đập trúng một bức tường vô hình, sau đó bị đánh chệch qua một bên. Cái kệ đựng đồ chơi cho Dudley nổ đùng thành từng mảnh, một bánh xe bằng nhựa dẻo lăn tròn đến trước mặt Harry.

Chính Macnair cũng bị ép phải thụt lùi mấy bước, hắn che ngực, trong thanh âm tràn ngập vẻ không thể tin được: “… Đó là chuyện không có khả năng…” Đột nhiên, hắn phát hiện ra đôi mắt to tròn như cặp đèn pha đang theo dõi mình: “Cái gì vậy?”

Harry ý thức được đối tượng hắn đang hỏi chính là Dobby. Vừa rồi là nó ra tay, hơn nữa ánh mắt nó giống y như cặp đèn pha ô tô sáng quắc. “Không cho ngươi thương tổn Harry Potter!” Dobby giãy mình thoát khỏi bàn tay Harry, tiến lên trước vài bước. “Không cho ngươi thương tổn Harry Potter trước mặt Dobby!” Thanh âm của nó cao chót vót, cuối cùng gần như thét lên trong giận dữ.

“… Một con gia tinh? Hình như có thấy qua ở đâu rồi…” Biểu tình nghi hoặc trên mặt Macnair từ từ biến thành phẫn hận. “Mày là từ nhà Malfoy đi? Ta biết mà, hắn sẽ không cam tâm, sẽ không cam nguyện đánh mất đi sự sủng ái của Chúa Tể Hắc Ám. Cái tên quỷ nhát gan!” Hắn cười ha ha: “Vậy mà còn phái một thứ giống loài ti tiện đến…”

“Không cho ngươi vũ nhục Dobby [chủ nhân]!” Cả Harry lẫn Dobby cùng đồng thời hét lên. Con gia tinh nghe được lời nói của Harry liền cho nó một ánh mắt cảm kích. Macnair nhân cơ hội muốn đánh lén, nhưng Harry đã kịp hét lên: “Impedimenta!”

Macnair lại lần nữa bị bùa chú bắn ngược trở về. Dobby xoay người đem Harry hộ ra sau lưng, sau đó nhìn chằm chằm vào tên Tử Thần Thực Tử đang giãy giụa dưới đất: “Chủ nhân không hề phân phó Dobby phải làm như vậy… Dobby chỉ là tự ý muốn đến đây cảnh báo…”

“Đây là lần đầu ta nghe thấy chuyện gia tinh tự ý làm việc mà không có lệnh của chủ nhân, thoạt nhìn Lucius dạy bảo gia tinh rất tốt nha…” Macnair lộ ra một nụ cười ác ý, hiển nhiên hắn không hề tin tưởng chuyện Lucius không hề phái gia tinh đến phá đám công việc của mình. “Được lắm, ta sẽ bẩm báo thật chi tiết với Chúa Tể Hắc Ám, bây giờ thì ta thật sự mong muốn nhìn thấy hắn trước mặt Chúa Tể Hắc Ám vĩnh viễn cũng ngóc đầu không nổi!”

Dobby lộ ra thần sắc sợ hãi: “Không! Dobby không thể hại chủ nhân bị phạt… Đều là lỗi của Dobby…” Harry vội vàng túm lấy con gia tinh, bây giờ không phải lúc dộng đầu vào tủ quần áo.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng sau lưng nó bỗng phát ra một tiếng phịch thật to, khung cửa vỡ vụn, bụi gỗ bay tán loạn. Một bóng áo choàng đen đứng trước cửa, không thèm phân trần gì đã bắn ra một câu bùa chú trói chặt: “Colloportus!”

Harry cùng với Dobby vẫn đang giãy giụa thoáng cái đã bị trói gô lại, té xuống sàn, mấy mảnh gỗ vụn đâm vào tay vào mặt nó ran rát. Tình trạng Macnair đang định đứng lên cũng không khá hơn là bao, nhưng hắn lập tức cười ha ha: “Nott, ta còn tưởng ngươi chạy đi đâu mất rồi chứ. Giải nguyền cho ta, ngươi tới rất đúng lúc!”

Người tên Nott đi tới, “Macnair”, hắn giải trừ lời nguyền ngăn trở cho đồng bọn: “ta vẫn luôn ở bên ngoài chờ thời cơ.” Quay đầu lại đánh giá Harry và Dobby đang bị trói cứng ngắc, hắn nói, ngữ khí vô cùng chán ghét: “Một con gia tinh cũng mơ tưởng ngăn cản bước chân Tử Thần Thực Tử…”

Harr tức giận đang muốn phản bác thì tay Nott đã nhanh hơn, thoắt cái đã ếm xong bùa khoá lưỡi phong hầu. Cúi người xuống, hắn lượm lấy cây đũa phép đã văng ra ngoài lúc Harry ngã xuống: “Cái này cứ để cho ta bảo quản đi.”

“Ngươi làm việc lúc nào cũng không chút sơ hở như vậy.” Macnair đã đứng lên được, gương mặt hắn in đậm loại nụ cười đắc chí.

“Đương nhiên, trong Bộ lúc nào mà chả có tai mắt Hội Phượng Hoàng.” Nott cầm sợi dây thừng kéo Harry và Dobby lên. “Chúng ta đi xuống thôi, Crabbe với Goyle hình như còn đang tra tấn mấy tên Muggle.” Sau đó hắn lắc đầu tỏ vẻ không tán thành: “Vẫn nên rút cho nhanh thì hơn, càng dây dưa càng dễ bị phát hiện. Cứu thằng Travers tỉnh lại đi, về nhà chắc phải bảo nó học lại mấy thứ bùa choáng quá.”

Macnair gật gật đầu, hắn đi qua bên kia lầm bầm mấy câu gì đấy, một tia sáng trắng loé lên, tên Tử Thần Thực Tử bị Harry đánh hôn mê nay đã tỉnh lại. Nott đi đằng trước, làm phép cho cái đống Harry&Dobby bay lơ lửng phía sau mình, Travers với Macnair đi bọc hậu, đoàn người cứ thế xuống lầu, ra khỏi cửa chính, bước vào vườn hoa.

Cả nhà Dursley cùng với vợ chồng Mason đang lơ lửng giữa không trung, mặt hướng xuống đất, hoảng sợ nhìn khoảng cách giữa mình và mặt đất. Nét mặt họ giống như đang hét to nhưng lại chẳng có âm thanh nào cả, chắc bọn họ cũng bị ếm bùa khoá lưỡi phong hầu, Harry suy đoán. Đứng bên dưới là hai tên Tử Thần Thực Tử cao lớn mập mạp đang cười sằng sặc.

“Nhìn xem, bọn nó là dân Muggle đấy, thật sự rất mắc cười…” Một tên trong đó nói với vị thủ lĩnh Nott: “Bọn họ không chịu tin là chúng ta dùng pháp thuật đánh vỡ thuỷ tinh.” Đũa phép của hắn chĩa về phía ông Vernon: “Vậy để cho lão ta tự mình thể nghiệm xem pháp thuật rốt cuộc có hay không nhé!” Đầu đũa phép lướt mạnh một vòng, gương mặt nghẹn đến đỏ hồng của dượng Vernon lập tức vặn vẹo trong thống khổ, trên chiếc áo sơ mi trắng tinh xuất hiện một miệng vết thương chảy máu đầm đìa. Dudley trợn mắt nhìn, miệng khẽ mấp máy, hình như đang gọi cha, dì Petunia nhìn thấy cảnh đó thì đã hôn mê bất tỉnh.

Harry bị trói đến cứng ngắc, miệng lại không thể phát ra thanh âm nào. Ánh mắt nó điên cuồng lướt qua lướt lại, bọn họ không thể đối xử với Muggle như vậy được… Đột nhiên nó cảm giác được Dobby ở sau lưng nó khẽ cầm lấy tay nó, rồi lại buông ra.

Nó đang tháo lỏng đám dây thừng.