Chiến Và Hòa

Chương 153: Tiền truyện 11: Chuyến phiêu lưu mới




Voldemort lập tức bắt ngay được từ mấu chốt – lại. Đây không khác một lời khẳng định suy nghĩ trước đó của hắn là hoàn toàn chính xác. “Không chỉ máu…” Hắn trầm giọng nói, “Còn cả Lời Nguyền Chết Chóc – ít nhất phải là lời nguyền đe dọa đến tính mạng của hậu duệ mang dòng máu của ông. Đây là mức bảo vệ tối thiểu.”

Hắn lập tức hiểu ra căn nguyên mọi chuyện. Slytherin nhấn mạnh yếu tố máu, chính hắn cũng phát hiện ra tác dụng của máu. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài. Nếu như dựa theo ý nghĩa tương tự với bùa chú của Lily Potter, sẽ nhận ra được nguyên nhân sâu xa bên trong – chính là huyết thống. Như vậy, phạm vi của tác dụng của bùa chú cũng sẽ rộng hơn, từ trước đến nay chưa từng có bùa chú nào có tính chất sát thương mạnh hơn Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ cả. Tổng kết lại, phạm vi bùa chú của Slytherin rộng hơn của Lily Potter rất nhiều, bằng không Kẻ Được Chọn cũng không trở về cùng hắn được.

“Hoàn toàn chính xác. Ta quả thực phải khen ngợi đầu óc của ngươi lần thứ ba đấy, Tom.” Slytherin chậm rãi nói. “Ta thật không ngờ đến chuyện này. Sao ngươi lại làm cái chuyện phân cắt linh hồn ngu xuẩn đó?”

Voldemort hơi khựng lại. Hắn sâu sắc ý thức được, đối phương tránh nhắc đến thất bại cuối cùng của hắn, điều này khiến hắn thoải mái hơn một chút. Nghĩ đến việc có nói ra hay không cũng như nhau, bởi vì hắn đều sẽ bị đối phương nhìn thấu: “Bất tử.” Hắn không cảm xúc nói, cũng biết mình vừa nói một câu hoàn toàn vô nghĩa.

“Chưa từng có một người nào thành công. Một loại pháp thuật nguy hiểm khó đoán trước.” Slytherin ngâm nga nói, “Ngươi cho rằng mình có khả năng pháp thuật hơn người, ngươi tin mình có năng lực thống trị thế giới Pháp thuật, thậm chí là cả thế giới Muggle…”

Voldemort trầm mặc. Hắn không thể phản bác, bởi vì những điều Slytherin nói đều đúng. Hắn những tưởng mình có thể xử lý được tác dụng phụ của việc phân cắt linh hồn, mà sự thật chứng minh là hắn không thể. Hắn tưởng rằng Trường Sinh Linh Giá sẽ giúp hắn tiến ngày càng xa trên con đường bất tử, mà sự thật chứng minh việc này chỉ gây chút khó khăn nho nhỏ cho Hội Phượng Hoàng mà thôi – à, chính xác hơn là chỉ là trò chơi giải đố của Kẻ Được Chọn và Dumbledore. Chính vì mọi việc đã xảy ra như thế, cho nên lúc này hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe tổ tiên của mình dạy bảo.

“Ngươi nghĩ ta đang phê bình người?” Slytherin nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của hắn, nói tiếp: “Ta đang khen ngợi ngươi đấy. Nếu Godric biết chuyện này, cậu ta nhất định sẽ nhiệt tình mời ngươi vào Nhà của mình. Nhiệt huyết, liều lĩnh, dễ kích động, còn không bằng thằng nhóc Gryffindor đã đánh bại ngươi – ừm, tên là Harry Potter đúng không?” Giọng điệu của ông vô cùng bình tĩnh, giống như đang kể truyện, dĩ nhiên chính ông cũng nghĩ mình đang làm như vậy.

Vừa nghe đến tên người sáng lập ra Nhà Gryffindor, sắc mặt của Voldemort lập tức biến đổi. Tổ tiên hắn dùng giọng điệu vô cùng bình thản nói với hắn, hắn rất thích hợp vào Gryffindor, còn đánh đồng hắn với Kẻ Được Chọn mà hắn luôn khinh thường – sự so sánh này có được coi là sự sỉ nhục với chỉ số thông minh của hắn không? Nhưng dù hắn không chấp nhận cũng không còn cách nào khác, đây là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của hắn.

“Tin ta đi. Nếu ngươi có được biểu hiện giống với Harry Potter sẽ khiến ta hài lòng biết bao nhiêu.” Slytherin tiếp tục nói. Ông thấy vẻ không sao tin được chợt lóe qua gương mặt của Voldemort, chậm rãi bổ sung: “Ít nhất thằng bé ấy chắc chắn sẽ không tự đưa mình vào đường chết.”

Nếu là trước đây, chắc chắn Voldemort sẽ quy kết rằng đó là do Kẻ Được Chọn gặp may. Nhưng hiện tại, cái cớ này đã không đủ thuyết phục nữa, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cãi lại một câu: “Chưa chắc đâu.”

“Tự nguyện tìm đến cái chết và phạm sai lầm tự giết chính mình là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Slytherin chỉ ra chính xác sự khác nhau giữa hai khái niệm. “Hơn nữa, cuối cùng thằng bé không chết. Dĩ nhiên, lần này cũng không dễ dàng như vậy.” Ông quả quyết kết luận.

Voldemort không nói gì. Hắn thật sự nghĩ không ra lần này hắn còn suy tính sót điểm nào mới khiến tổ tiên của hắn không chút tin tưởng hắn như vậy.

“Ta phải nói, ngươi lên kế hoạch rất hoàn hảo.” Slytherin thong thả bình luận. “Đó là kế hoạch tốt nhất trong tình hình hiện tại, cho nên ta mới khen ngợi trí thông minh của ngươi. Có điều, hành động thông minh nhất hẳn là ngươi đã dùng thần chú hai hướng, thông qua nó ngươi mới biết được những tin tức vô cùng quan trọng.”

Voldemort chợt nhận ra hắn hoàn toàn không hiểu Slytherin đang nói gì. Trong lúc du hành vòng quanh thế giới, hắn thu được rất nhiều thứ quý giá, vậy mà bây giờ tổ tiên của hắn lại nói những thứ đó còn không bằng suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Kẻ Được Chọn! Cho dù đúng là hắn không hề quan tâm đến những thứ vật chất kia, nhưng cũng không chút hứng thú nào với suy nghĩ của Kẻ Được Chọn. Hắn nhìn Slytherin chằm chằm, chờ nghe tiếp những lời châm chọc của ông ta, nhưng ông ta đột nhiên không nói thêm gì về chủ đề này nữa.

“Không một ai có thể vĩnh viễn bất tử.” Slytherin thản nhiên nói. “Kể cả có dùng Hòn Đá Phù Thủy, cũng sẽ có ngày ngươi chán ghét nó. Hơn nữa,” Ông nhìn thẳng vào mắt Voldemort, “Ta tin vừa rồi ngươi đã nghĩ rằng ta đang châm chọc dã tâm của ngươi?”

Voldemort không có ý kiến gì với hai câu trên. Đương nhiên không sai, không phải lão già giả kim nổi tiếng Nicolas Flamel đã làm như vậy sao? Nhưng khi nghe đến câu thứ ba, hắn kinh ngạc nhướn cao lông mày.

“Việc này vô cùng bình thường, nhưng phải xem ngươi đặt dã tâm đó ở đâu, dùng nó như thế nào, đạt được nó bằng cách nào.” Slytherin phất tay. “Nếu không có dã tâm, bọn ta sao nghĩ đến việc sáng lập Hogwarts, sao biến ý tưởng đó thành hiện thực được chứ?”

Voldemort cũng nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Hắn nhất định phải mở miệng hỏi câu này, bởi người kia luôn giả vờ như không nhìn thấy suy nghĩ này của hắn. “Còn cả, vì sao ông trở lại?”

Slytherin bay lên phất phất tay. “Ta đã biết ngươi muốn biết chuyện này từ lâu rồi, nhưng ta không thể trả lời. Hơn nữa, hiện tại chúng ta đang nói về vấn đề của ngươi. Ta có chút vui mừng vì cuối cùng ngươi cũng nhận thức được vai trò của Muggle.”

Voldemort cau mày nhìn ông chằm chằm. Xoay chuyển chủ đề quá nhanh đi, thật không giống phong cách trước giờ của Slytherin chút nào. Nhưng hiển nhiên trong thời gian ngắn, hắn không thể nào moi được tin tức từ miệng đối phương được, cho nên hắn tiếp tục chủ đề Slytherin đang nói: “Rồi sao?”

Slytherin khen ngợi nhìn hắn. “Ta biết, đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.”

“Đúng vậy.” Voldemort gật đầu, nghĩ tới vợ chồng Lestrange còn chưa trở về. Cũng đến lúc rồi, hắn nên tung lưới thôi, bắt đầu từ quần đảo Anh Quốc trước. Mà theo như báo cáo của Rabastan Lestrange gửi về, trong ba Học viện Pháp thuật tiếng tăm nhất của Châu Âu, Durmstrang là dễ thâu tóm nhất – đây cũng là một điểm đột phá. Barty Crouch con đã thuận lợi thâm nhập vào văn phòng Thần Sáng của Bộ Pháp Thuật, hắn luôn có lòng tin đối với thuộc hạ này của mình. Còn những người khác…

“Ta đoán ngươi tuyệt đối sẽ không nương tay đối với những kẻ phản bội mình.” Slytherin đột nhiên nói.

Voldemort lập tức phản ứng lại. “Ông đang nói đến kẻ nào?” Ông ta nói như vậy hẳn muốn nhắc nhở hắn về vài kẻ nào đó mà hắn đã nương tay. “Severus Snape? Regulus Black? Hay là dùng Pettigrew dụ Sirius Black?” Đương nhiên kẻ cuối cùng không phải kẻ phản bội hắn, nhưng cũng có chút liên quan phức tạp.

“Hà, ta biết ngươi sẽ đoán ra mà.” Slytherin thong dong trả lời. Sau đó lại đột nhiên chuyển đề tài: “Ta còn một pháo đài ở Scotland, có lẽ ngươi sẽ thích, tuy rằng có thể rất lâu rồi không được tu sửa…” Hắn nhận được ánh mắt kinh ngạc của Voldemort, không chút để ý. “Ngươi có thể sắp xếp Selpur ở đó. Đương nhiên, cả Basilisk nữa. Hogwarts không đủ không gian cho chúng.”

Có lẽ ông ta đang lo lắng có người nhìn phải ánh mắt Tử Xà? Voldemort thoáng nghĩ như vậy. Không thì vì sao Slytherin lại khóa Phòng Chứa Bí Mật lại? Có điều Nagini không có đặc điểm này. Xưa nay nó luôn thích dạo chơi khắp nơi, mà dĩ nhiên không gian trong tòa lâu đài không đủ. Để mặc nó đi, dù sao hắn có thừa cách đi ra ngoài thăm nó, từ bùa Ảo Ảnh đến phép Hóa Thú.

“Tất cả tùy ngươi.” Slytherin nói, rồi lại lập tức bổ sung. “Nhân tiện, ta rất có hứng thú với thằng nhóc Gryffindor kia.”

Hai bên lông mày của Voldemort đều nhướn cao lên. Hắn không tìm được bất cứ lời nào để phản bác tổ tiên của hắn, vì thế trả lời: “Nhất định sẽ có cơ hội.” Hắn không định giữ cả hai thân phận giả mãi, sớm muộn gì Kẻ Được Chọn cũng sẽ biết được bí mật này thôi, hoặc vô tình hoặc cố ý.

“Cảm xúc đó hoàn toàn không phải nhược điểm.” Slytherin nghiêm túc nhìn hắn, cuối cùng quay lại chủ đề ban đầu. “Nó cũng không khiến ngươi trở nên tầm thường, thậm chí còn khiến ngươi trở nên đặc biệt, khiến ngươi khác với bất cứ người nào khác. Nó cũng sẽ không làm ngươi trở nên yếu đuối, mà sẽ giúp ngươi trở nên kiên cường hơn, giúp ngươi không chút sợ hãi dù phải đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào.”

Voldemort trầm mặc. Hắn cảm thấy lời này rất giống với Dumbledore, nhưng hiển nhiên Slytherin đánh trúng điểm mấu chốt hơn – đối với hắn mà nói. Hắn dường như đã hiểu được hành vi của Kẻ Được Chọn… Niềm tin trước giờ của hắn có chút dao động, nhưng hắn hoàn toàn không đoán trước được phía cuối con đường này có thứ gì đang chờ đợi hắn…

Trời đã sáng. Voldemort không thể ở mãi trong căn phòng dưới Phòng Chứa Bí Mật được, hắn còn phải cho Dumbledore một lý do nghỉ dạy. Slytherin nhìn theo bóng dáng hắn, khẽ thở dài, rồi biến thành sương khói tan đi.

Tháo gỡ được thắc mắc về sinh mệnh và tử vong, nhận ra dã tâm và tìm kiếm được phương pháp, mọi chuyện dường như đã đi đến hồi kết. Nhưng, một chuyến phiêu lưu khác chỉ vừa mới bắt đầu.

Những tưởng đã biết trước tương lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn nắm chắc, không phải sao? Lúc này Voldemort không thể chắc chắn, Harry đang ngủ say cũng không biết.

Tác giả có lời muốn nói: Tiền truyện đến đây kết thúc. [Có thể coi là hoàn mỹ đi?]

Editor có lời muốn nói:

Vậy là Chiến và Hòa đã đi hết chặng đường của nó, dù mình thực sự không muốn. Gửi đến bạn – người đã quan tâm, dõi theo và đọc đến chương truyện này, cảm ơn các bạn rất nhiều!!!