Chiến Và Hòa

Chương 144: Tiền truyện 2: Tìm được đường sống trong chỗ chết




Đã hai, ba tuần kể từ khi đám người Lestrange đến hang động. Ngày hôm đó, ba người đứng trên vách núi lộng gió cả nửa ngày mới không yên lòng rời đi. Mà ở trong hang động, làn khói đen kia đã không còn tồn tại. Nếu tinh mắt, sẽ có thể nương theo ánh sáng xanh lục óng ánh mà mơ hồ nhìn thấy một bóng người.

Voldemort đã khôi phục được năm phần hình dạng, nhưng thân thể vẫn nửa trong suốt như cũ. Dược và những thứ đồ đám người Lestrange mang đến chỉ có thể giúp hắn được đến đây, còn lại chỉ có thể đợi pháp thuật trong người hắn tự ổn định lại. Tuy rằng pháp thuật của hắn vẫn yếu ớt, nhưng Dấu Hiệu Hắc Ám vẫn phát huy tác dụng như thường, hắn thiếu gì có thể lập tức triệu hồi người mang tới. Mấy ngày này, hắn gần như không hề nghỉ ngơi, trong đầu không ngừng vạch ra kế hoạch kế tiếp.

Trường Sinh Linh Giá là sự lựa chọn sai lầm, chuyện này không còn phải nghi ngờ. Nếu như chúng không mang lại cho hắn sự trường sinh như mục đích ban đầu hắn tạo ra chúng, thì sự tồn tại của chúng cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn nên thu hồi chúng lại. Hắn không quan tâm đến dáng vẻ bề ngoài, hắn chỉ muốn biết sau khi dung hợp linh hồn, pháp lực hắn có thể mạnh mẽ hơn không. Hắn cần một quyển Pháp Thuật Hắc Ám tối cao, bởi vì ngày trước, khi hắn phân tách linh hồn, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ dung hợp chúng lại. Ừm, hắn sẽ lệnh cho đám người Lestrange mang một quyển đến vào lần tới.

Sau đó chính là phương pháp trường sinh mới. Hắn thật sự không nhớ rõ còn cách gì hắn chưa biết, hoặc là không hề để ý đến hay không. Với tư cách là Chúa Tể phe Hắc ám, hắn dám khẳng định hắn đã đọc hết tất cả sách vở ghi chép về Pháp Thuật Hắc Ám. Chết tiệt, đừng có nói với hắn, phương pháp đó có thể nằm trong sách của đám tung hô chính nghĩa kia!

Rồi còn phải chỉnh đốn lại đám Tử Thần Thực Tử. Chuyện hắn đoán trước kia đã biến thành sự thật: Hắn vừa mất tích, lũ bên dưới liền tan đàn xẻ ghé, giống như một giấc mơ vậy. Kết quả này thật đáng buồn, Voldemort nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nhưng đối đám người Hội Phượng Hoàng, đây chắc chắn là một tin tức không thể tuyệt vời hơn. Những kẻ ý chí không kiên định hoặc lẩn trốn, hoặc khai ra đồng bọn để được miễn tội, hoặc lấy có mình bị che mắt…

Được, được lắm!

Voldemort cười lạnh trong lòng. Những kẻ phản bội hắn sẽ đều phải nhận lại cái giá thật đắt, sẽ đều phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Chúa Tể Hắc Ám. Chỉ có những bề tôi trung thành mới xứng đáng nhận phần thưởng – tỷ như Barty Crouch con.

Tình hình hiện tại không một ai biết rõ hơn Voldemort. Tuy rằng Tử Thần Thực Tử đã thất thế, tình hình bên Bộ Pháp Thuật cũng đang vô cùng hỗn loạn. Lão Barty Crouch vì muốn ngồi lên chức Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật mà ra sức bắt bớ càng nhiều Tử Thần Thực Tử tranh công. Mà hắn, Voldemort, hoàn toàn không cần kẻ căm ghét hắc ám [ít nhất ở mặt ngoài] nắm giữ thế cục bên phe đối diện. Nếu lão Barty Crouch lên làm Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, chắc chắn sẽ là chướng ngại lớn cho Tử Thần Thực Tử, dù là hoạt động bên ngoài hay là hoạt động bí mật. So sánh ra, Fudge năng lực tầm thường, bảo sao nghe vậy đương nhiên là lựa chọn tốt hơn. Mà lúc này, muốn kéo lão Barty Crouch đang nổi như cồn xuống, có tin tức nào gây chấn động hơn chuyện đứa con trai duy nhất của gã lại là Tử Thần Thực Tử đây?

Barty Crouch con sau khi nhận được mệnh lệnh, ngay ngày hôm sau liền xuất hiện trên bàn Thẩm phán Bộ Pháp Thuật. Hắn tự thú, khai chính mình là một trong những Tử Thần Thực Tử. Hắn chỉ cần kể lại một nửa số việc hắn đã tham dự trước kia ra, đoàn Thẩm phán liền đồng loạt tán thành giam giữ hắn. Kết quả cũng giống như bị người khác khai ra, nhất là khi trong thời kỳ mẫn cảm Voldemort vừa tiêu tùng, dân chúng đều đang vô cùng kích động.

Việc dọn đường đã đi được bước đầu tiên, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Hiện tại chuyện quan trọng nhất của hắn là bảo tồn thực lực cũng như tính mạng của những Tử Thần Thực Tử trung thành. Đám Lestrange đã nhận lệnh đi ẩn náu, đồng thời âm thầm để ý tình hình của Barty Crouch bên trong Bộ Pháp Thuật [những Tử Thần Thực Tử bị khai ra nhưng không đủ chứng cứ để khởi tố không thiếu, hắn cần phải đề phòng trường hợp Barty Crouch chưa được thả ra đã bị Giám ngục hôn]. Chuyện này không khó, chỉ cần bày ra dáng vẻ tuổi trẻ bồng bột đi sai được lạc lối là có thể giải quyết.

Chuyện cuối cùng, cũng là chuyện quan trọng nhất.

Harry Potter!

Voldemort hoàn toàn không biết dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình. Hắn thực sự không nhớ được, hắn làm mọi việc đều luôn rất thuận lợi, lại luôn Avada Kedavra thằng nhóc mắt xanh kia thất bại bao nhiêu lần. Được rồi, chỉ điểm này thôi, hắn hẳn cũng nên nghiên cứu một chút về loại pháp thuật mà mình luôn căm ghét. Sau khi hắn trở về quá khứ lại thất bại thêm một lần, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa! Một lần nữa phân liệt linh hồn vẫn khiến thân thể hắn tan tành, lần tới Avada Kedavra tuyệt đối sẽ không để bị như vậy! Hắn nhất định sẽ nghiên cứu thật kỹ trước kia ra tay!

Sau khi cân nhắc mọi chuyện, Voldemort quyết định án binh bất động ở trong hang động, chờ đến khi cơ thể hắn trở lại dạng thực thể rồi sẽ suy xét đến vấn đề xuất hiện trước mặt người khác. Trạng thái này của hắn tuyệt đối không thể để cho người thứ ba thấy [Kẻ Được Chọn hơn một tuổi chính là người thứ hai], dù là người của Hội Phượng Hoàng hay Tử Thần Thực Tử.

Cho nên lúc này, một người cùng một con Gia tinh đi vào trong hang động hoàn toàn không đúng lúc chút nào.

Khi chỗ cửa đá xuất hiện ánh sáng, Voldemort đang nghỉ ngơi trên hòn đảo giữa hồ, ánh sáng đột nhiên chiếu vào khiến hắn lập tức cảnh giác. Hắn điều khiển thân thể bay lên [nói thật cơ thể một nửa là thực thể thế này càng dễ dàng bay lên hơn] đến sát trần. Là người tự tay thiết lập cạm bẫy trong hang động này, Voldemort biết rất rõ, ánh sáng kia là do có người đã hiến náu cho cánh cửa đá, cửa đá sẽ mở ra ngay thôi. Người tới hình như cầm theo đèn chiếu sáng, Voldemort thấy được bóng người phản chiếu từ xa.

Hắn không hề triệu hồi ai đến.

Tốt thôi, hắn lập tức sẽ biết, rốt cuộc là kẻ nào đã lấy đi mặt dây chuyền Trường Sinh Linh Giá của hắn.

Bóng người kia càng lúc càng gần, hiển nhiên là đang bám sát vào tường đá mà men tới đây. Đến khi kẻ kia đến gần hơn một chút, Voldemort mới nhận ra phía sau y còn có một bóng dáng thấp bé, tiếng cầu xin khàn khàn loáng thoáng truyền qua mặt hồ.

Nếu là Hermione sau này, nhất định sẽ nghe giọng nói mà nhận ra Kreacher. Voldemort cũng nhận ra con Gia tinh, nhưng nguyên nhân hắn nhận ra là vì, lúc hắn thiết lập cạm bẫy đã lệnh cho một con Gia tinh uống thứ nước trong chậu đá, mà bóng dáng thấp bé, hai tai to vểnh lên cho thấy kia chắc chắn là Gia tinh.

Đôi mắt đỏ kè sắc lạnh của Voldemort híp lại. Hắn đã biết kẻ nào phản bội.

Regulus Black!

Vậy là con Gia tinh kia không chết bởi Âm Thi dưới hồ nước đen như hắn tưởng. Hắn đã phạm phải một sai lầm trí mạng, đó là không tự tay giết chết con Gia tinh kia. Mà sở dĩ con Gia tinh có thể trở về hẳn là thông qua thuật Độn Thổ – pháp thuật của Phù thủy không thể làm được chuyện này, nhưng có lẽ pháp thuật của Gia tinh không giống. Lúc này Voldemort mới nghĩ đến khả năng này. Đây mới là sai lầm nghiêm trọng hơn, hắn lại quá coi thường mà bỏ qua. Lại một lần nữa hắn thua vì coi thường kẻ khác.

Chuyện này còn khiến hắn khó chấp nhận được hơn việc Avada Kedavra thất bại.

Voldemort áp sát cơ thể lên trần hang động, cảm thấy lửa giận trong mình như sắp biến thành lửa thật rồi. Hắn muốn rít gào, hắn thèm khát dùng cách gì đó để thể hiện sự phẫn nộ trong lòng mình, máu tươi hoặc là cái chết. Nhưng hắn khống chế được, hắn muốn nhìn thấy chuyện này từ bắt đầu cho đến kết thúc. Hắn ở trong này, dù pháp lực chưa khôi phục, nhưng vẫn dư sức chế ngự Regulus. Hắn muốn nhìn xem, kẻ đã từng Tử Thần Thực Tử kia sẽ làm gì với một mảnh linh hồn của Chúa Tể Hắc Ám.

Chiếc thuyền gỗ nhỏ chao đảo từ vách núi bên kia đi tới hòn đảo nhỏ giữa hồ. Voldemort đã có thể nghe thấy rõ ràng Kreacher nói gì. Nó đang cầu xin cậu chủ Regulus của nó quay ra, nhưng y không theo lời nó. Thuyền nhỏ tấp vào hòn đảo, Voldemort chỉ có thể nhìn thấy hai cái lỗ tai to lớn đáng ghét cùng một cái đầu đen.

Người đàn ông gầy gò ngăm đen lấy ra một thứ gì đó. Nhờ ánh sáng hắt ra từ chậu đá, Voldemort nhận ra đó là một mặt dây chuyền, giống hệt như mặt dây chuyền của hắn, nhưng không tinh xảo bằng. Còn chuẩn bị kỹ càng trước khi đến!

“Kreacher, cầm lấy nó.” Regulus lệnh cho con Gia tinh. Y quay đầu nhìn chậu đá một lát, sau đó tiếp tục nói: “Khi nào tao uống hết nước trong chậu đá, mày hãy tráo đổi hai cái mặt dây chuyền. Sau đó đừng để ý đến tao, hãy lập tức trở về, cũng không được nói chuyện này cho mẹ tao biết, nhưng nhất định phải phá hủy mặt dây chuyền.”

Voldemort tưởng sẽ được xem cảnh tưởng giống như hắn làm trước kia, nào ngờ diễn biến lại không như hắn dự đoán. Hắn vốn nghĩ kẻ uống nước trong chậu đá chắn chắn sẽ là con Gia tinh, mà bất luận là ai cũng sẽ đều nghĩ như hắn. Nhưng kẻ từng là Tử Thần Thực Tử kia không những muốn phá hủy kế hoạch của Chúa Tể Hắc Ám, hơn nữa lại còn chuẩn bị trả giá bằng chính tính mạng mình.

Chuyện sau càng khó hiểu hơn chuyện trước. Regulus Black hoàn toàn không biết thứ bên dưới chậu đá là gì, lại liều mạng quyết định vì nó mà trả giá bằng sinh mạng. Khi chỉ biết đó là thứ đồ Chúa Tể Hắc Ám không muốn người khác phát hiện ra lại làm như vậy, đây là chuyện một Slytherin khôn khéo sẽ làm sao? Cứ coi như sau đó y thành công [được rồi, đúng là đã thành công], con Gia tinh cũng tuyệt đối không có khả năng phá hủy mặt dây chuyền – bởi vì chỉ có Xà Khẩu mới có thể mở nó ra, cho nên chắc chắn là sau này Kẻ Được Chọn đã phá hủy mặt dây chuyền Trường Sinh Linh Giá.

Con Gia tinh có vẻ như đang vô cùng sợ hãi. “Không, cậu chủ Regulus,” Ngón tay nó run rẩy, từng chuỗi nước mắt thi nhau chảy xuống, “Kreacher không thể làm như vậy…”

“Cầm lấy! Đây là lệnh của chủ nhân!” Regulus bỏ ngoài tay lời van xin của nó, nhét mặt dây chuyền giả vào tay con Gia tinh, sau đó dùng đũa phép biến ra một cái ly.

Voldemort nhìn y từ trên cao. Thân thể hắn nửa trong suốt, trần hang động lại vô cùng tối, cho nên hắn có thể nhìn thấy rõ mỗi lần Regulus ngửa cổ lên uống, mà y lại hoàn toàn không phát hiện ra hắn. Khuôn mặt trước kia chỉ có sự cung kính nay bắt đầu xuất hiện những vẻ khác. Khuôn mặt y vặn vẹo, vẻ mặt đáng sợ, sau đó thân thể dần trượt xuống. Voldemort chắc chắn y đang nhìn thấy rất nhiều ảo giác đáng sợ, trong người như bị lửa thiêu, đau đớn đến chỉ muốn lăn lộn trên mặt đất; Nhưng dù như vậy, Regulus cũng không dừng lại.

Phải chăng hắn đã quá coi thường thuộc hạ này của mình? Voldemort nghĩ. Tiếng cầu khẩn của Kreacher cùng tiếng kêu la đau đớn của Regulus chỉ khiến nỗi phẫn nộ của hắn giảm xuống một chút mà thôi. Kẻ phản bội sống hay chết có liên quan gì đến hắn đâu? Mà sau khi đã biết được sự thật, muốn lấy lại mặt dây chuyền từ con Gia tinh quả thực quá dễ dàng.

Lúc này đã thấy đáy chậu đá. Regulus cố gắng chống đỡ, tiếp tục uống nước còn lại trong chậu, nhưng ánh mắt y đã trở nên mơ hồ, gương mặt cũng tái nhợt. “… Đừng, đừng đi…” Cuối cùng, trước khi ngã xuống đất, y chợt khóc nấc lên. Nhưng chuyện này cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, bởi vì giây tiếp theo đó, cảm giác khô rát nơi cổ họng đã khống chế lý trí của y. Y lại đứng lên, loạng choạng đi tới mép hồ nước đen.

“Đừng, không được! Cậu chủ Regulus!” Kreacher vẫn không ngừng gào khóc, nước mắt như mưa rơi xuống, bởi vì nó không thể làm trái mệnh lệnh của chủ nhân. Lúc này, nhìn thấy Âm Thi dưới hồ đã bắt đầu di chuyển tới hòn đảo, nó rất muốn giữ Regulus lại. Nhưng người kia, sau khi uống thứ nước trong chậu đá, như được tiếp thêm sức mạnh, nó không sao giữ lại được. Rất nhiều cánh tay người chết từ dưới hồ vươn lên, kéo y xuống.

Tác giả chú thích:

Thời điểm này đã sau một năm tính từ thời điểm Regulus Black theo như nguyên tác. [đây là thời gian giả định, mong mọi người thứ lỗi = =]

Ta nhớ rõ trước kia có nói Barty Crouch con không tra tấn vợ chồng Longbottom đến phát điên, vậy tại sao vẫn bị giam lỏng trong nhà, tiền truyện này chính là giải thích cho việc đó. Trên thực tế, Fudge được Voldemort âm thầm nâng đỡ lên chức Bộ trưởng, sau cũng bị chính Voldemort âm thầm đẩy xuống, ông ta chỉ là một Bộ trưởng bù nhìn mà thôi; Hơn nữa, sau này Voldemort còn làm vài việc nữa, cho nên lúc học năm nhất, Harry không tìm được bất cứ tài liệu nào. [Quả nhiên còn rất nhiều sự việc không được hoàn mỹ.]