Chiến Và Hòa

Chương 134: Lý do nói dối




Năm học mới bắt đầu. Bởi vì Harry bỏ lỡ mất một năm [ở góc độ cấp học], nó chỉ có thể ngoan ngoãn học lại năm thứ năm. Nhưng không thể nghi ngờ, chương trình học đã trở nên quá dễ dàng đối với nó. Hơn nữa, nhờ được Voldemort dạy bổ túc, trình độ pháp thuật thực tế của nó đã vượt xa cả những học sinh năm bảy sắp tốt nghiệp Hogwarts. Các giáo sư trong trường đều biết rõ chuyện này, cho nên trong lúc điểm danh bọn họ đều tự động bỏ qua tên của nó, vì vậy Harry càng thoải mái đi học năm sáu cùng những người bạn trước kia của nó. Thật ra thì nó không cần đi học nữa cũng được, nhưng mỗi năm, cứ đến trước kỳ thi O.W.Ls và N.E.W.Ts, nó đều muốn hưởng thụ cảm giác được tốt nghiệp một cách chính thức.

“Bồ thật ung dung nha!” Sau tiết học Biến Hình, Hermione nói với nó, trong giọng nói mang theo sự hâm mộ rõ rệt. Giáo sư McGonagall yêu cầu học sinh của bà phải dùng thần chú không lời nhìn vào gương tự biến màu lông mày của chúng. Có đứa nghẹn đến mức hai má đỏ bừng lên, có đứa không cẩn thận đốt cháy cả lông mày của mình, mà Harry lại làm được vô cùng dễ dàng. Nó biến lông mày của mình thành bảy sắc cầu vồng, mỗi màu một lần, tựa như nó là Phù thủy Biến hình bẩm sinh vậy. “Chả trách các giáo sư lại ngầm đồng ý cho bồ không cần dự thi O.W.Ls cũng được lên lớp. Là vì các giáo sư đều nhìn thấy bùa chú bồ dùng ở Rừng Cấm hôm đó sao?”

“Mình nghĩ đó cũng có thể là nguyên nhân.” Harry nghĩ đến việc Voldemort bắt nó biến chiếc ghế bành thành đủ loại hình dáng liền bĩu môi. Sau đó nó thêm mắm thêm muối kể chuyện đó cho Hermione nghe, cuối cùng tổng kết lại: “Bồ phải biết là, Vol… giáo sư Gaunt bắt bẻ thế nào!” Đối với bên ngoài, sau khi giáo sư Rold từ chức, giáo sư Gaunt liền kế nhiệm công tác của thầy – vì Harry biết thừa cả hai đều là một người cho nên suýt chút nữa nó đã nói hớ, liền vội vàng sửa miệng.

“Thôi đi, bồ đang khoe với mình đấy hả?” Hermione trừng mắt nhìn nó, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Cô nàng thèm được học bổ túc lắm, nhưng nào có dám nói, trong mắt Voldemort chỉ có mỗi Harry thôi!

Harry muốn phản bác, sau đó lại nghĩ, nếu nó tranh luận đề tài này với Hermione chỉ càng làm không khí căng thẳng hơn thôi, bởi vì cô bé luôn cố chấp giữ vững quan điểm của mình.

Lúc này bọn nó vừa đúng lúc đi xuống hết cầu thang tới lớp học tiếp theo – lớp Độc Dược. Đây là lớp học duy nhất Harry không dám tự tiện nhảy lớp, nhưng Voldemort nói nó không phải lo lắng; Mà trên thực tế, đúng là giáo sư Snape không hề nói gì. Harry cũng nhân lúc này chuyển sang đề tài khác, “Đoàn Kỵ sĩ kia thế nào?”

“Mình đã ra mắt ở lần họp đầu tiên. Voldemort nói mình chưa tốt nghiệp, nên lấy việc học làm trọng.” Hermione nhún vai. Vì không để đám học trò xung quanh nghe được, lúc nhắc tới tên Voldemort, cô bé liền hạ thấp giọng xuống. “Có điều lúc bọn họ nhìn thấy mình đều không hề kinh ngạc. Mình vốn tưởng ít nhất bọn họ cũng sẽ tỏ thái độ gì đó.” Cô bé dừng một chút, “Nhất là Lucius Malfoy.”

“Lão Malfoy làm sao?” Harry lập tức hỏi. Bọn nó vừa đi xuống đến hành lang dưới lòng đất, độ ấm nhất thời giảm xuống không ít. Harry nhớ rõ lão Malfoy và thằng con trai của lão thuộc kiểu người gió chiều nào xoay chiều ấy, hiện giờ chắc chắn lão không muốn bị Voldemort chán ghét mà đắc tội với Hermione. Lão còn có thể làm khó gì được cô bé?

Hermione lại nhún nhún vai. “Bồ biết đấy, vị trí của ông ta ở ngay phía sau mình. Mình với ông ta chỉ lễ phép chào hỏi rồi nói với nhau mấy câu mà thôi, chủ đề chủ yếu là về Hogwarts.” Giọng nói của cô bé trở nên không chắc chắn cho lắm, “Nhưng lúc mình nói với ông ta, mình biết Draco Malfoy từ hồi năm nhất, sắc mặt ông ta rất kỳ quái.”

Harry hoàn toàn không nhớ rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Bản thân nó cũng chỉ nói với Draco Malfoy mấy câu trước buổi lễ Phân loại mà thôi. Lúc đó, trong đầu nó chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để giết chết Voldemort, cho nên không mấy để ý đến Tử Thần Thực Tử không kiên định như ba con Malfoy. “Năm nhất có chuyện gì?” Nó hỏi theo phản xạ, lại chợt có cảm giác không hay cho lắm. Chẳng lẽ Draco Malfoy lại mắng Hermione là máu bùn?

Sự thật chứng minh suy đoán của nó đúng.

“Nói đơn giản thì là nó miệt thị xuất thân Muggle của mình.” Hermione không để ý nói, “Khi đó mình nhìn xung quanh ngoài nó, Goyle và Crabbe, không còn người nào khác, liền tặng ngay cho nó một bùa chú.” Sau đó cô bé nói thêm: “Không chỉ có một lần nó khiến mình muốn làm vậy.”

Harry không đồng cảm với Malfoy, nhưng nó lại vô cùng giật mình vì nó không hề hay biết chuyện này. “Sao bồ không nói cho mình biết, Hermione?”

“Đã giải quyết xong rồi!” Hermione vẫn nói với giọng điệu không hề để tâm, “Dĩ nhiên là Malfoy có trả thù, mình còn tưởng phải một đấu ba. Nhưng đúng lúc đó Tom đi qua, kết quả ba đứa bọn nó nhìn thấy cậu ấy, tưởng là cậu ấy đến để giúp mình, liền vội vã bỏ chạy. Khi đó mình cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng giờ nghĩ lại chuyện đó là tất nhiên thôi.”

Harry cảm giác nó vừa túm được một ít manh mối. “Cho nên sau đó hai người mới bắt đầu nói chuyện với nhau?” Thì ra là Malfoy giở trò quỷ. Lúc mới đầu nhìn thấy Hermione và Tom chuyện trò vui vẻ, nó đã vô cùng sửng sốt, tuy rằng khi đó nó còn chưa biết thân phận thật của Tom.

“Cứ cho là vậy đi.” Hermione trả lời, sau đó cô bé chú ý tới một điểm: “Mình và lão Malfoy nói về Tom! A!” Cô bé chợt hiểu ra, “Ông ta biết Tom là thân phận giả của Voldemort!”

“Rất đúng! Con của lão suýt chút nữa ra tay với Voldemort, lão biến sắc cũng là bình thường.” Harry gật đầu, “Nhưng mình nghĩ khi đó Draco Malfoy không biết.” Bây giờ nói không chừng mặc dù Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử đã ký kết hiệp định, tuyên bố với bên ngoài rằng Voldemort đã chết, cũng không ai dám nói sự thật cho người nhà mình biết. Sau đó nó nghĩ đến ẩn ý trong lời nói của lão Malfoy: “Bồ nói bồ và lão ấy nói chuyện về Hogwarts? Nói về con của lão?”

“Đúng vậy.” Hermione gật đầu. “Sao thế?”

“Mình nghĩ hẳn là lão ta đang có ý định tác hợp cho bồ với Draco Malfoy.” Harry nghiêm túc nói, nhưng vẻ mặt đầy mỉa mai đã bán đứng nó.

Hermione sửng sốt, cô nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này. “Không thể nào! Tuy rằng về sau Draco Malfoy không tìm mình gây sự nữa, nhưng sao bồ có thể nghĩ đến chuyện như vậy được?” Đầu tiên giọng điệu của cô nàng đầy phản bác, sau đó mới nghĩ đến logic của Harry.

“Những gia tộc thuần huyết ngay từ khi sinh ra đã được suy tính đến việc sẽ kết hôn với ai.” Harry nhún vai. Điều nó nói là sự thật. Những gia tộc thuần huyết trong giới Pháp thuật còn lại rất ít, phạm vi lựa chọn rất hạn chế, gần như những gia tộc thuần huyết đều có quan hệ huyết thống với nhau. Còn một điều nó chưa nói nữa là, hôn nhân của những gia tộc thuần thuyết, trừ điều kiện tiên quyết là huyết thống ra, còn có một nguyên nhân rất lớn, đó chính là lợi ích [cái gọi là lợi ích trong nhận định của những gia tộc thuần huyết đó chính là sự giàu có hoặc tài trí hơn người]. Nếu là trước đây, nó tuyệt đối không nghĩ tới chuyện này; Nhưng tuổi càng lớn, những chuyện gặp càng nhiều, nó càng có thể nhận ra được sự thật bên trong của một số sự việc.

Vẻ mặt của Hermione như thể cô bé vừa nuốt trọn cả quả trứng gà vậy – cô nàng lại trở thành đối tượng bị lôi kéo để kết thông gia? Một lúc lâu sau đó cô nàng mới nói được một câu: “Voldemort nói đúng. Từ giờ đến khi tốt nghiệp, mình sẽ không tham gia cuộc họp của Đoàn Kỵ sĩ một lần nào nữa đâu.”

Lúc cô bé nói những lời này, hai đứa bọn nó đã một trước một sau đi vào phòng học dưới hầm. Giáo sư môn Độc Dược, giáo sư Snape, đang đứng trên bục giảng. Từ lúc hai đứa bước vào liền dùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn bọn nó chằm chằm – chính xác mà nói, là nhìn Hermione.

Từ trước đến giờ, Hermione chưa bao giờ sợ hãi trước ánh mắt của giáo sư môn Độc Dược, nhưng lần này, cô nàng lại có cảm giác da đầu run lên. Vốn dĩ cô nàng luôn ngồi ở chiếc bàn hàng trên cùng, nhưng lúc này lại lui về sau hai hàng. “Giáo sư Snape bị gì thế?” Cô nàng khẽ huých Harry, thấp giọng hỏi. Tuy rằng những lời giải thích vừa rồi của Harry về thái độ của lão Malfoy khiến cô nàng vô cùng hoang mang, nhưng không thể phủ nhận những lời nó nói đều có lý.

“Nghe nói quan hệ của giáo sư Snape và Lucius Malfoy rất tốt.” Harry lời ít ý nhiều nói. Với sự thông minh của Hermione, nó biết chỉ nói thế là đủ rồi.

Hai mắt Hermione trợn tròn. “Ý bồ là… Ôi!” Cô nàng thở dài một hơi, “Vớ Merlin! Dựa theo thái độ của lão Malfoy, chắc chắn là lão ta sẽ thúc giục thầy Snape…” Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện cô nàng chưa biết nữa đây!

Harry không nói gì nữa. Nó không thể nói cho Hermione biết, trước kia Lucius Malfoy từng phản bội Voldemort, cho nên lúc này vị trí của lão ta trong Đoàn Kỵ sĩ còn thấp hơn cả cô bé. Mà so với Lucius Malfoy, Severus Snape làm gián điệp bí mật của Hội Phượng Hoàng càng khó một lần nữa lấy được sự tín nhiệm của Voldemort.

Tiết học này của bọn nó – không, phải là lớp Độc Dược cả học kỳ này – sẽ phải pha chế Chân Dược. Đây là một loại dược vô cùng phức tạp, tính từ quá trình chuẩn bị cần mất khoảng ba tháng, hơn nữa cuối cùng chỉ thu được một chai nhỏ. Harry vẫn còn nhớ lúc giáo sư Slughorn dạy Độc Dược, chỉ đưa Chân Dược ra lẫn với những độc dược không biết tên khác để đám học trò phân biệt chứ không bắt bọn nó phải bắt tay vào làm. Có điều chuyện này cũng thể hiện rõ phong cách từ trước đến giờ của giáo sư Snape, thầy ấy tuyệt đối sẽ không để cho chương trình học tập của lớp học Độc Dược cao cấp quá đơn giản.

Nhưng dù có như vậy, Harry vẫn không nhịn được mà nghĩ, vì sao lại là Chân Dược, mà không phải Tình Dược hay Phúc Lạc Dược? Sau đó nó lại nghĩ, hai loại kia đương nhiên không hợp với phong cách của thầy Snape. Nhưng dù thầy Snape có chịu tiếp tục cống hiến sức lực cho Voldemort hay không, nó đều hy vọng thầy ấy có một kết cục tốt đẹp hơn là chết dưới răng nọc của Nagini.

Snape kiểm tra từng cái vạc, chậm rãi đi tới cuối phòng học. Y xoay người, đôi mắt đen đảo qua hai bóng lưng ngồi ở bàn thứ ba dãy giữa. Từ ba năm trước, Lucius Malfoy đã bắt đầu cố gắng dành được sự ưu ái của Chúa Tể Hắc Ám, mãi đến gần đây mới thành công. Malfoy lo xong cho mình liền hối thúc y vì tiền đồ của chính mình là suy tính. Tuy rằng giọng điệu của Malfoy không phải không có ý khoe khoang, nhưng cũng có thể xem như có ý tốt mà nhắc nhở y. Y gián tiếp hại chết Lily, mục đích sống sót duy nhất của y là để bảo vệ đứa con trai duy nhất của Lily.

Có điều bây giờ, Kẻ Được Chọn có thể tự mình xoay sở rất tốt. Chúa Tể Hắc Ám chắc chắn đã biết thân phận gián điệp của y, hiệp định ngừng chiến cũng đã được ký kết, việc duy nhất y có thể làm là chờ đợi Chúa Tể Hắc Ám tính sổ đi? Chạy trốn là chuyện thật nực cười. Snape tự giễu nhếch khóe miệng, nhưng không một ai nhìn thấy.

Sau khi lớp Độc Dược chấm dứt chính là thời gian cho bữa tối. Ăn tối xong Harry còn buổi huấn luyện Quidditch. Buổi lựa chọn cầu thủ sau khai giảng đã diễn ra thuận lợi, đội Quidditch Gryffindor hiện tại gồm có Harry, Katie, Slice Kogut, Jimmy Parker, Ginny và Ron Weasley, Demelza Robins. Angelina, Alicia, Fred và George sẽ tốt nghiệp vào mùa hè năm nay, mà Wood đã tốt nghiệp từ hè năm trước, toàn bộ đội hình Quidditch cũ chỉ còn lại mỗi Katie Bell. Nhân tiện nhắc tới, Harry vẫn như trước kia, sau khi giành được một ngàn Galleons tiền thưởng từ cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật liền đưa cho hai anh em sinh đôi để làm tiền vốn – nó thực sự rất thích tiệm giỡn của hai anh em sinh đôi nhà Weasley.

Trong một năm Harry mất tích, Ginny thay vị trí Tầm thủ của nó, khó khăn lắm mới bảo vệ được cúp cho đội Quidditch Gryffindor. So kỹ năng Tầm thủ, Harry đương nhiên giỏi hơn cô nàng rất nhiều, cho nên nó vừa trở về liền tiếp nhận lại chức vụ đội trưởng Quidditch. Đội hình mới của nó bắt đầu chương trình luyện tập ba lần một tuần. Harry so với bọn họ càng mong giành được cúp Quidditch cuối cùng nhiều hơn.

“Nói thật, đội bóng nhà Gryffindor chúng ta chỉ cần có mình Harry là đủ rồi!” Sau khi kết thúc buổi tập luyện, Kogut cảm thán nói lần nữa. Trước kia ngồi trên khán đài, cậu chưa có cảm giác này, nhưng sau khi trải qua huấn luyện cậu mới thực sự biết được trình độ của Harry Potter.

“Dù thế nào thì anh Harry đã đoạt được Cúp Quidditch Thế giới đấy nha!” Parkes từ trên chổi nhảy xuống, một tay khoác qua bả vai Harry, “Harry, về sau anh có tính làm tuyển thủ Quidditch không? Như anh Wood vậy đó.” Cựu đội trưởng Oliver Wood của Gryffindor bọn họ đã được nhận vào đội Puddlemere United.

“Đó là tình thế bất đắc dĩ. Quidditch vẫn phải một đội phối hợp với nhau mới có ý nghĩa, đúng không?” Harry lắc đầu nói. “Đúng là trước kia anh có suy nghĩ này.”

“Trước kia?” Ron cũng từ vị trí cầu môn bay xuống dưới, vừa lúc nghe được nửa câu sau của Harry. “Chẳng lẽ bây giờ bồ không muốn tham dự giải đấu chuyên nghiệp nữa sao?” Cậu vô cùng kinh ngạc.

Giọng của Ron rất lớn, những đội viên đã đáp xuống đất đều nghe thấy rõ ràng. “Có phải là vì không còn tính thử thách nữa?” Katie nói ra suy đoán không chắc chắn của mình, “Không phải lúc Krum phỏng vấn đã nói chờ được đối đầu với em trong trận đấu tiếp theo?”

“Em cũng nghe thấy như vậy!” Ginny phụ họa. Cô nàng dường như đã tiếp nhận được sự thật, dáng vẻ nói chuyện với Harry cũng giống như những bạn học khác.

“Thật đáng tiếc, em chỉ có thể nói xin lỗi với anh ấy thôi.” Harry thoải mái nói. Từ thái độ của đám học trò đối với nó, Harry có thể khẳng định các thành viên của Hội Phượng Hoàng đều giữ bí mật sự thật với con cái của họ, ít nhất là gia đình Weasley và Longbottom là như thế.

Nó vẫn lựa chọn muốn biết sự thật, nhưng có những lúc, nói dối cũng là vì có lý do. Giống như lời Hermione đã nói, chỉ cần nó vẫn giữ vững lập trường của mình là được. Cứ để những người không biết sự thật cho rằng Voldemort đã chết từ cái đêm Halloween mười mấy năm trước. Họ sẽ quên đi những đau thương, sẽ sống vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn.