Chiến Và Hòa

Chương 11: Chân tình giả ý




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cả người Hermione run lên từng chập, cô bé sợ hãi nhìn về phía Tom: “Đó là sự thật?” giọng nói đã có hơi the thé: “Tên Tử Thần Thực Tử đó vẫn ở trong tháp Gryffindor bấy lâu nay!” Lần này cô bé lại hít một hơi: “Không chỉ có chúng ta… Ron có nói qua con chuột này là từ anh Percy lưu lại cho cậu ấy… Merlin a!”

“Được rồi, nếu hắn thật sự có thể làm ra việc gì đó, hắn đã sớm đi tìm chủ nhân Voldemort của mình, phải không?” Tom hoàn toàn không nghĩ đến Hermione lại sợ hãi như vậy, trào phúng nói.

Sắc mặt Hermione càng tái nhợt: “Cậu vừa mới nói… cái tên kia ra…”

Tom nhướn hàng lông mi lên: “Thì có làm sao?” Sau đó, cậu ta quay sang Harry: “Tớ nói không đúng sao, Harry?”

Harry phát hiện nó rất khó kiếm được cớ gì để phản đối. Peter quả thật là một kẻ tham sống sợ chết, nếu hắn thật sự là thuộc hạ của Voldemort thì sẽ không lẩn trốn lâu như vậy, thay vào đó nên đi tìm ông chủ của mình mới đúng. Trên thực tế thì hắn đã không làm như vậy, như thế lại càng xác định hắn sẽ không thực hiện âm mưu quỷ kế gì dưới mắt cụ Dumbledore, bằng không lộ ra thân phận chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Ân,” Harry gật gật đầu: “E rằng chuyện đúng là như thế.” Nó quan sát Tom thật kĩ, người này nếu không phải quá mức thông minh thì chắc hẳn đã sớm biết, bất quá có thể khẳng định, lá gan cậu ta rất lớn. “Mặc kệ thế nào,” nó tổng kết lại: “Hắn đã vào Azkaban, cha đỡ đầu của tớ được thả ra.”

Hermione vất vả hồi phục lại tinh thần sau khi nghe đến tên của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, cô bé có hơi do dự hỏi: “Vậy, Harry… cha đỡ đầu của cậu ở trong Azkaban… còn cha mẹ cậu thì…” Sau khi liếc nhanh Harry một cái, cô bé mím chặt môi không nói nữa.

Harry hiểu được cô bé muốn hỏi cái gì: “Tớ ở nhà của dì dượng tớ, bọn họ đều là dân Muggles, nếu đây là điều cậu muốn hỏi.”

Hermione cắn môi nhìn nó không lên tiếng, hiển nhiên là quan sát dáng vẻ của Harry xong, cô bé rút ra kết luận cuộc sống của nó ở nhà dì dượng không được tốt cho lắm. Harry mở miệng, cố gắng làm cho Hermione thoái mái một chút: “Cậu xem, tớ hiện giờ có cha đỡ đầu rồi, lần trước chú ấy còn tặng cho tớ một cây Nimbus 2000 mới ra lò nữa.”

Hầu như ngay lập tức, Hermione quay đầu sang phía Tom. Harry nhìn theo ánh mắt lo lắng của cô bé, nó còn tưởng sẽ bị cô bé giảng giải việc này trái với quy định chứ. Bị hai người nhìn chằm chằm, ngón tay thon dài của Tom lật trang sách sột soạt, thờ ơ nói: “Kì thật một mình cũng sống tốt lắm.”

Lần này đến phiên Harry trừng mắt. Tom thoải mái buông tay: “Người cha Muggle đã bỏ rơi mẹ tớ, mẹ vì khó sinh mà chết.” Sao nghe quen tai dữ vậy? Harry sợ rằng trong nháy mắt sẽ lại nghe được câu “Tớ lớn lên ở cô nhi viện” kia, nó nhìn chằm chằm vào cậu bé tóc đen đang ngồi kia, trong không khí nhất thời chỉ còn tiếng củi lửa lép bép.

“Đại khái vận khí tớ không tệ lắm, có pháp sư thu dưỡng tớ.” Nghe đến đây Harry thở dài nhẹ nhõm, rồi phát hiện ra Tom cũng đang quan sát nó, xấu hổ từ từ lan toả. Tuy nhiên khi nó nhìn sang Hermione, cô bé đang gật đầu với nó, còn dùng ánh mắt hỏi Tom một vấn đề gì đó, khi nhận được sự đồng ý, cô bé nói: “Chính là Giáo sư Rold.”

Harry từ trên ghế bành té lăn quay ra đất. Cái gì?

Tom nhún vai với Hermione, giống như đang nói: thấy chưa, tớ biết ngay là sẽ như thế mà. Hermione vừa tức giận vừa buồn cười kéo tay Harry lên: “Giáo sư Rold và Tom cũng hi vọng không quá nhiều người biết đến tin này.”

Giáo sư Rold không muốn nhiều người biết hắn có đứa con nuôi lớn như vậy, Harry nghĩ, chẳng lẽ là vì lo lắng một cái hắn khác tìm không ra? Về phần Tom, cậu ta trực tiếp nói: “Tớ không muốn nhận chuyển dùm thư tình, tớ không phải cú mèo.”

Harry ôm bụng cười to, hiện tại nó đã biết vì sao Hermione không hề nghi ngờ tri thức bác học của Tom, bởi vì Giáo sư Rold chính là loại người đi nhiều hiểu rộng. Còn vấn đề biểu hiện trên lớp học, Tom hoàn toàn không để tâm, bởi mấy thứ đó toàn là thứ cậu ta đã sớm biết, khó trách Hermione bực mình. Lớp Độc dược là ngoại lệ, phỏng chừng chẳng có ai muốn bị Giáo sư Snape đầu độc lỗ tai.

Mấy ngày kế tiếp, trời càng ngày càng lạnh. Harry không xác định được việc mình không tham gia đội bóng là chuyện tốt hay chuyện xấu. Mỗi lần thấy mọi người hăng hái cầm chổi đi huấn luyện, tâm nó cũng rạo rực; nhưng về phương diện khác, khi nghĩ đến bài phát biểu chiến thuật dài lê thê của anh Wood giữa trời đầy băng đầy tuyết thế kia, nó đột nhiên cảm thấy may mắn.

Bất quá, nó xác định được một chuyện: bà Hooch quả nhiên đã được nghe lời thì thầm thủ thỉ của cụ Dumbledore. Bởi mỗi lần nó vụng trộm bay cao hơn tí đỉnh đều bị bà phát hiện, sau đó bà Hooch nói cho nó biết, tất cả các Giáo sư đều lo lắng cho sự an toàn của nó.

Tất cả các Giáo sư? Được rồi, Harry nghĩ, nó đoán có ít nhất một cụ Dumbledore và một Giáo sư McGonagall liên hợp lại ngăn ngừa mọi chuyện không may xảy ra cho nó. Harry rất nản lòng, thoạt nhìn nó chỉ có thể hi vọng đến kì nghỉ Giáng sinh sẽ được xách chổi bay lòng vòng trong phòng chú Sirius… Không có chiếc áo khoác tàng hình, nó cũng không mong bị thầy giám thị Filch cho một cái cấm túc. Hiện tại Harry chỉ có thể lén lút ngắm cây Nimbus 2000 của mình trong phòng ngủ kí túc xá, tưởng niệm cái ngày có được cây Tia Chớp.

Trước đêm Halloween, khi sáng sớm tỉnh lại đã nghe thấy hương vị bí đỏ nướng mê người từ mấy dãy hành lang. Tuy vậy, tâm tình của Harry cũng không khá lên được chút nào, nó bỗng nhiên nhớ đến cái đêm Halloween mười năm về trước, từng chi tiết lại như hiện ta trước mắt. Con ngươi đỏ au dưới lớp mũ trùm màu đen, giọng nói băng lãnh như rít lên, còn có từng luồng ánh sáng trắng làm người ta mê hoặc… Harry rất muốn biết ánh sáng trắng đó là cái gì, vì thế nó thậm chí tìm hiểu quá trình tạo ra Trường Sinh Linh Giá để so sánh với hành vi đêm đó của Voldemort. Mặc dù thế, thông tin liên quan đến Trường Sinh Linh Giá đều là pháp thuật hắc ám cao cấp, chỉ có trong khu vực sách cấm mới có khả năng tìm được, cho nên trước khi nó học được bùa phép làm tan ảo ảnh, hoặc trước khi có được chiếc áo khoác tàng hình thì đây không phải là vấn đề mà nó nên băn khoăn suy nghĩ.

Buổi sáng có tiết Bùa mê của Giáo sư Flitwick, giống như trong trí nhớ của Harry, tiết này tụi nó học về bùa trôi nổi. Từ sau khi tận mắt chứng kiến Giáo sư McGonagall dùng bùa chú này lên cái tên Peter kia, cả đám học sinh năm nhất đều trông mong được học loại thần chú này. Giáo sư Flitwick chia lớp thành từng tổ hai người để thực hành. Bạn cùng tổ với Harry là Tom, không biết từ khi nào đã định luôn là cùng một tổ, còn Hermione thì thực hành chung với Ron.

Harry một bên không yên lòng nghe Giáo sư Flitwick nhắc nhở, một bên liếc về hướng Hermione. Mặt anh chàng Ron đỏ bừng, đang phùng mang trợn mắt nhìn Hermione vừa trôi chảy chỉ ra sai lầm của anh chàng, vừa dễ dàng điều khiển chiếc lông vũ bồng bềnh trong không khí. Thoạt nhìn hai lão bằng hữu của nó vẫn thích cãi nhau như trước… Lần này, Harry không gặp mặt Ron trên xe lửa, cho nên hiện tại hai đứa cũng không quá thân thiết. May mắn là còn có Hermione, bằng không mỗi ngày đều phải tránh phòng sinh hoạt chung náo nhiệt mà trốn đến thư viện yên tĩnh, nó thật chịu không nổi. Chưa kể đến một cậu học trò Tom mà nó nhìn không thấu…

Giáo sư Flitwick từ tốn trèo xuống chồng sách làm đệm chân, hình như sắp đi kiểm tra tiến độ thực hành của lớp. Harry vội vàng dời ánh mắt lại cái lông vũ của mình, giả bộ vung vẩy cây đũa phép đọc thần chú. Nhà Gryffindor có Hermione tăng điểm là đủ rồi, nó hoàn toàn không muốn tranh công, chỉ cần không ăn điểm trừ là được. Bên cạnh nó, Tom cũng không tỏ vẻ hứng thú với chuyện này, cậu ta ghé người lên mặt bàn, cầm cây đũa phép có đầu đũa như bị đốt cháy chọc chọc chiếc lông vũ, làm cho nó khẽ nhích lên khỏi mặt bàn vài ba phân.

“Tớ hỏi này, đũa phép của cậu sao lại bị như thế? Bộ cậu xem nó như que củi mà ném vào lò sưởi à?” Harry nhìn đến Giáo sư Flitwick đã rảo qua bên kia lớp học, rù rì hỏi nhỏ. Tom biếng nhác ngẩng đầu, nhìn nó một lúc, lại cụp mắt xuống: “Không khác nhau là mấy. Có một lần tớ suýt ngủ gục ở trước lò sưởi.”

Harry trợn mắt, trong đầu tự nhiên chui ra một hình ảnh: trước cái lò sưởi âm tường, Voldemort gục đầu ngủ gật trên cái tay ghế hoa lệ, trong khi ngủ, chiếc đũa phép của hắn rơi xuống đất, lăn lăn lăn vào trong lò sưởi, sau đó hắn bừng tỉnh, luống cuống tay chân tìm cách cứu mạng chiếc đũa phép thân yêu của mình… Dừng! Mấy thứ đó có khả năng xảy ra sao? Harry lại một lần nữa cảm thán mình suy nghĩ nhiều quá. Nó tự nhắc nhở mình: Tom là bạn học mới của mình, cho đến nay vẫn chưa hề phát hiện bất kì chứng cứ nào cho thấy cậu ta có liên quan đến Voldemort, cho nên không cần cứ phải liên tưởng đến cái tên mặt bẹp dí như mặt rắn kia.

Nói thật, sau khi ở chung với Tom một thời gian, càng ngày nó càng nhận thấy Tom căn bản không hề giống một Voldemort mà nó biết. Bất quá đời trước, mỗi lần nó giáp mặt Voldemort đều là loại tình huống chỉ mành treo chuông, không phải ngươi chết ta sống thì là… Không đúng! Chính xác thì do Voldemort muốn mạng của nó, mà nó bị lựa chọn phải hận hắn, hận người đã giết chết cha mẹ nó, phải là người tận tay giết chết hắn. Cho nên, Voldemort là người đã lựa chọn nó làm đối thủ, còn nó chỉ là bị bắt phải cầm lên đũa phép.

Harry nhìn Tom vẫn đang cầm đũa phép chọc chọc cái lông vũ của mình, hình như chọc hơi bị mạnh tay, chiếc lông vũ bắt đầu bốc lên hơi nước. Nó đột nhiên phát hiện cái gì không đúng: nó luôn hoài nghi Tom chính là Voldemort, nhưng lần nào nó cũng có thể nói chuyện vui vẻ với Tom. Ngoại trừ nhân tố Hermione, còn có một nhân tố khác tương đối quan trọng, Tom không hề có ý định muốn giết nó, ngay cả muốn ở gần nó cũng không. Nếu cậu ta là Voldemort đã sớm cho nó một cái Avada Kedavra, làm gì còn có nhã hứng cùng nó lên lớp? Mặc dù phần lớn thời gian đều là Hermione lôi kéo cả hai đứa chúng nó. Harry từng có một khoảng thời gian nghi ngờ trình độ của cái nón phân loại, cái loại cá tính lãnh đạm này của Tom, vừa thấy đã biết phải vào Slytherin, ở đâu ra mà chui vô Gryffindor? Thế nhưng trừ bỏ rất thông minh và lạnh lùng, đến bây giờ Harry chưa từng phát hiện cậu ta có bất cứ vấn đề gì.

Nói đến vấn đề… Harry khẽ nhíu mày, lễ mừng Halloween năm thứ nhất, Quirrell thả một con quỷ khổng lồ chạy rông trong toà lâu đài, quả là khôi hài… Khi đó tuổi nhỏ thơ dại, nó còn một lòng tin tưởng thầy Snape muốn trộm đi Hòn đá Phù Thuỷ, nhưng bây giờ không còn Quirrell nữa, thầy ấy cũng không lo bị con Fluffy táp cho một miếng vào chân đâu nhỉ? Có mấy lần nó chạy tới dãy hành lang cấm, áp tai vào cửa nghe thử, con chó ba đầu kia vẫn đang gầm ghè ư ử.

Hôm nay chính là Halloween, Harry càng nóng lòng muốn đi xem xét, đảm bảo mọi chuyện phải thật sự bình thường, cho nên sau khi tan học, nó cố ý để quên sách giáo khoa trong ngăn bàn. Và thế là nó có được cái cớ rời khỏi hàng hàng học sinh đang đổ xô vào đại sảnh đường, lén lút chạy đến dãy hành lang lầu ba. Sau khi hoàn toàn chắc chắn không có gì bất thường xảy ra, nó mới an tâm chạy vào đại sảnh đường.

Bên trong đại sảnh là từng tốp học sinh nói cười ầm ĩ, cả ngàn con dơi vỗ cánh phành phạch khắp trần nhà và trên các bức tường, lại có từng cuộn cừng cuộn khói mờ nhìn giống như mây lượn lờ trên mấy dãy bàn ăn, mấy ngọn nến trong bụng bí đỏ chập chờn leo lét.

Thứ bắt lấy ánh nhìn của Harry đầu tiên không phải mấy thứ trang trí tinh xảo ấy, mà là dãy bàn giáo viên. Giáo sư Rold ngồi ở vị trí giữa cô McGonagall với thầy Snape, mặc một cái áo chùng mà chất liệu của nó Harry chưa từng thấy qua, dưới ánh đuốc lập loè vải dệt phát ra một ít quang mang màu ngân bạch, nhìn qua nội liễm nhưng hoa mỹ. Harry đoán được giá trị thứ vải ấy rất xa xỉ, bởi nó thấy được biểu tình trên mặt Malfoy khi đánh giá Giáo sư Rold, không rõ là hâm mộ hay ghen tị.

Yến hội rất thịnh soạn, cho dù có là Harry một bụng đầy tâm tư rối rắm cũng không thể kháng cự được sức hút của thức ăn, nó thử hết món này đến món khác cho đến khi dạ dày chật căng biểu tình trong bụng. Mãi cho đến lúc tiệc tàn cũng không có sự việc gì phát sinh, nếu xoi mói có gì khác thường thì chính là Ron và Hermione tránh nhìn mặt nhau, chắc có lẽ Ron lại nói Hermione không hoà đồng với bạn bè gì gì đó.

Harry vốn muốn chờ sau khi nó nhận được áo khoác tàng hình mới bắt đầu bước tiếp theo, tuy rằng hơi chậm, nhưng bởi vì tờ Nhật Báo Tiên Tri không hề đưa tin ngân hàng Gringotts bị đánh cướp, và sau một loạt nghiệm chứng của riêng nó, Harry nhận ra Voldemort không hề thèm muốn Hòn đá Phù Thuỷ nữa. Nếu như nó xác định được thêm một việc, là Voldemort cũng không cần máu của bạch kỳ mã, thì có thể suy luận ra được Voldemort đã có lại thân thể của hắn. Nếu sự thật đúng là như vậy, thế thì Voldemort đang làm cái gì? Hoặc là, vì cái gì hắn vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, nhưng lại không hề ra mặt?

Harry vừa tự hỏi mấy vấn đề này, vừa cùng đám học sinh năm nhất nhà Gryffindor chen chúc trên cái cầu thang xoắn ốc về lại phòng ngủ. Có lẽ nó phải mạo hiểm một phen, vào Rừng Cấm thu thập tin tức? Mà có lẽ nó không cần phải phiền toái như thế, chỉ cần moi thông tin từ bác Hagrid? Nhưng có một điều Harry không biết, học trò Tom đi đằng sau nó, trên môi lộ ra nụ cười bí hiểm.