Ba người còn lại cũng gật đầu, Mạc Hiểu Nam cũng không nói nhiều chỉ ra ký hiệu cho bọn hắn thu sếp sau đó lên cây tạm trú qua đêm, bởi vì ngủ ở dưới đất có khi lại bị con Trùng Mẫu kia đánh lén hay không, nhưng tốt nhất cũng nên đề phòng.
Sau trận chiến khi nãy hắn cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa là gì so với con Địa Mẫu Trùng kia, nếu không phải có vũ khí xịn sò kia, hắn có khi phải khổ chiến với bọn chúng, để đề phòng bất trắc vẫn nên nâng cao thực lực của bản thân.
“Thôi thôi không suy nghĩ nữa, ngủ lấy lại sức mai lại lên đường.” Hắn lắc lắc đầu sau đó nhắm mắt lại, điều tiết hơi thở không đến một phút đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cả đội dã dậy và bắt đầu lấy từng chiếc răng ra khỏi miệng của con hung thú, còn mỗi một mình Mạc Hiểu Nam là vẫn đang chìm trong mộng đẹp, đến mười hai giờ trưa hắn mới tỉnh lại ngáp một cái dài sau đó trượt xuống khỏi cành cây, hai tay dụi dụi mắt đi đến gần Trác Đa, mở miệng hỏi: “Đã thu thập xong tất cả chưa.”
“Răng đã thu thập xong, nhưng chúng tôi thấy trong thân thể nó vẫn còn ẩn dấu một vật gì đó, hiện tại chưa thể nói cụ thể được.” Trác Đa nói.
Đang mông lung thì hắn giật mình hô lớn: “Kết tinh hung thú.”
“Không ngờ con Đại trùng này lại có kết tinh, nếu như viên kết tinh đã ở đây thì phần còn lại của con hung thú kia chắc chắn đã chết, con còn lại sẽ tìm đến chúng ta để trả thù cho huynh đệ của nó, các ngươi nên chuẩn bị sẵn tinh thần, mỗi khi thấy đất có một chút chấn động thì hãy tản ra đừng cho nó cắn trúng.”
“Bị cắn trúng thì có là thần tiên cũng không thể cứu nổi các ngươi, và cách ngươi cũng nên nhớ kỹ được thì giữ không được thì bỏ đừng nên liều mạng.”
“Đi kiếm cho ta bốn bao cát lớn lại đây, còn cái xác ở đây cứ để ta lo.” Hắn nói xong lấy từ trong bình ngọc ra cây Lữ Nhận Thương hai tay nhỏ cầm chặt cây trường thương bổ xuống xác của con hung thú, nhát chém cũng như đêm hôm qua làm xác con hung thú tách làm đôi, lộ ra một hạt châu màu đỏ bên trong, hai mắt của hắn lập tức sáng lên nước dãi kém chút nữa chảy ra, thì phía sau có tiếng hét khiến hắn giật mình, quay đầu lại nơi tiếng hét phát ra, thì thấy một con Đia Mẫu Trùng thật lớn đang bò theo sau bốn người Trác Đa.
“Đúng là phiền phức thật, nhưng không sao thứ càng phiền phức càng có giá trị.” Mạc Hiểu Quân trước thì nhăn mặt sau thì tươi cười, bàn tay nhỏ nhấc thanh trường thương lên, thân thể mét ba thanh trường thương hai mét mốt trông khá là dị hợm.
Hắn khụy gối xuống dồn sức vào chân sau đó nhún một cái “Ầm!!” hắn hóa thành một luồng màu trắng lao đến con Địa Mẫu Trùng còn không quên hét lớn: “Tránh ra!!”
Bốn người Trác Đa cũng có chút ăn ý ngay lập tức nhảy ra hai hướng chỉ để lại con Địa Mẫu Trùng lao đến chỗ Mạc Hiểu Nam, con Địa Mẫu Trùng thuận theo phương thẳng há to miệng nằm nuốt Mạc Hiểu Nam vào trong bụng, nhưng rất không may cho nó là Mạc Hiểu Nam đã đạp nhẹ chân xuống đất khiến cơ thể lại một lần nữa bay lên trên trời, tay nắm chặt đuôi của cây thương dồn sức ném xuống thân thể con Địa Mẫu Trùng, cây trường thương ghim thẳng vào giữ thân thể khiến nó giãy dụa “Ầm...Ầm..” nó còn gào lên vì đau đớn.
“Kéttt”
Mạc Hiểu Nam ngay lập tức đáp xuống thân thể nó, tay nhỏ nắm chặt nửa còn lại của thanh trường thương, vận dụng toàn bộ sức lực kéo thanh trường thương từ giữa thân thể nó lên tới chiết miệng đầy răng, máu đen từ vết thương phun ra đầy trời, Mạc Hiểu Nam tận dụng thời cơ nhảy ra khỏi cơ thể của con Địa Mẫu Trùng, nhưng vẫn bị máu đen của nó dính một vào mặt, thân thể đáp lên một nhánh cây gần đó quang sát kỳ biến.
Còn bốn người Trác Đa há hốc cả mồm, cho dù đây là lần thứ hai nhìn thấy nhưng cũng không thể tin tưởng được, con người làm sao có thể sở hữu sức mạnh to lớn đến như vậy.
Năm phút sau con Địa Mẫu Trùng cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, lúc này Mạc Hiểu Quân khuôn mặt mới hòa hoãn một chút, bởi vì khi nãy hắn đã dùng hết sức lực, nhưng đột nhiên tim hắn đập mạnh một tiếng bát mạch nhốn nháo lên khí huyết ngưng đọng, miệng ho ra một ngụm máu thân thể từ trên cây ngã xuống.
“Ầm!!!”
Tại chỗ hắn ngã xuống mặt đất lún sâu năm tất, trong cơ thể hắn từng luồng hắc khí bốc ra, khuôn mặt hắn nhăn lại vì đau đớn, độc tố trong máu Địa Mẫu Trùng bắt đầu phát tác khiến cho Mạc Hiểu Quân kêu lên đau đớn.
Bốn người Trác Đa lúc này cũng đã chạy đến bên cạnh hắn, nhưng chưa kịp đỡ Mạc Hiểu Quân dậy thì đã nghe tiếng cắn răng: “Đừng động vào cơ thể ta!!” sau đó hắn lại phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Lúc này tâm trí của Mạc Hiểu Quân càng ngày càng mơ hồ, trước mặt hắn lúc này chỉ còn lại một màu đen, tâm trí hắn đang lang thang trong bóng tối vô tận, hắn cũng không biết mình đã lang thang trong này bao nhiêu lâu, có thể là một năm, hay là mười năm, cũng có thể là trăm năm,...Lang thang trong bóng tối vô tận khiến đầu hắn luôn hiện lên nhiều câu hỏi điên rồ như “Thế giới này rốt cuộc từ đâu mà ra” “Trên thế giới này tiên nhân từ đâu xuất hiện”...
Trong lúc hắn đang suy nghĩ đáp án cho câu hỏi thì trước mặt hắn có một luồng ánh sáng chiếu vào, làm cho bóng tối bị rạn nứt cuối cùng là sụp đổ phía sau luồng ánh sáng dường như có một tiếng nói ngọt ngào truyền đến “Thiếu chủ của các ngươi tạm thời không chết được, nên các ngươi không cần phải lo lắng.” Mạc Hiểu Nam men theo giọng nói ngọt ngào đi vào luồng ánh sáng.
Lúc này Mạc Hiểu Nam đang nằm trên một đống lá, đôi mắt hắn dần dần mở lên và vật đầu tiên hắn nhìn thấy là bầu trời trong xanh, hắn liếc mắt sang một bên thì thấy bốn đại hán đang quỳ dưới đất, trên mặt mang theo lo lắng, hắn mới mở miệng nói: “Ta không sao.” giọng nói khàn khàn của hắn làm cho khung cảnh trầm lặng lúc này biến mất.
Đám người Trác Đa lập tức mừng rỡ hai mắt toát ra ngấn lệ: “Thiếu chủ, chúng tôi có lỗi với ngài.”
“Không cần phải xin lỗi, là ta phải xin lỗi vì đã kéo các ngươi vào hành trình nguy hiểm này, vì thế ta phải có có trách nhiệm bảo vệ các ngươi.” Mạc Hiểu Nam mặt cảm thán nói.
Đột nhiên có một âm thanh ngọt ngào từ phía ngược lại truyền đến: “Nếu như mọi thứ đã ổn thì chúng ta mạn phép đi trước, còn chuyện cứu chữa thì cũng coi như ta kết một cái thiện duyên đi.”
Dứt câu nói chiếc xe ngựa lúc trước Mạc Hiểu Nam gặp bắt đầu di chuyển, còn Mạc Hiểu Nam lúc này vẫn còn mơ hồ sau đó hét lớn: “Đa tạ đã cứu giúp, nếu ngày sau còn có thể gặp mặt ta sẽ cố hết sức giúp đỡ.”
Lúc Mạc Hiểu Nam nói xong thì chiếc xe ngựa đã biến mất trên đoạn đường mòn, hắn lập tức quay đầu lại hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Vừa đúng ba ngày ba đêm thưa thiếu chủ.”
Hắn lấy tay che trán mình nhớ đến bóng tối vô tận lúc trước miệng cười khổ: “Đã lâu như vậy sao, ta còn tưởng là đã qua mấy năm rồi chứ.”
Ngay sau đó, hắn bắt đầu sốc lại tinh thần ưỡn người phóng dậy, nhưng đột nhiên xương cốt hắn kêu một cái “Rộp!!” khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó lên vì đau đớn, nhưng hắn vẫn cố gắng gượng tay nhỏ đưa ra sau eo mình xoa xoa, tiếp đó hắn bắt đầu khởi động cơ thể bằng cách chống đẩy, chạy bộ,... Còn bốn người Trác Đa thấy vậy cũng chỉ biết cười khổ, bởi vì khi nãy bọn hắn quên nói lời của thiếu nữ khi nãy dặn là “Đợi Thiếu chủ các ngươi tỉnh hãy nói với hắn, độc của Địa Mẫu Trùng mặc dù đã được ta lấy ra hoàn toàn nhưng nó vẫn còn một chút tàn dư lại trong xương cốt của hắn, chỉ cần vận động mạnh thì nó sẽ thành một liều thuốc gây mê, khi đó thì hắn hôn mê không phải là ba ngày mà là ba tháng cũng nên.”
Trác Đa đưa tay phải lên miệng mở ra chuẩn bị nói cái gì đó, thì phía trước mặt hắn Mạc Hiểu Nam đang chạy nhảy đột nhiên ngã xuống, cơ thể hắn co giật cực mạnh bốn người Trác Đa lập tức đứng dậy chạy nhanh lại chỗ Mạc Hiểu Nam, đưa tay nhấc đầu hắn lên nhưng không dám nhấc cả người, bởi vì lúc Mạc Hiểu Nam hôn mê hắn đã thử nhấc lên nhưng không được, lúc đó hắn cảm nhận được mình đang nâng bốn tảng đá khổng lồ đè lên nhau.
“Thiếu chủ ngài sẽ không sao đâu hết sức chỉ hôn mê vài tháng là tỉnh.”
“Ngươi nói cái gì? vài tháng là tỉnh đây là ngươi đang đùa ta phải không?” gương mặt nhỏ nhăn nhó kèm run rẩy nói.
“Thiếu chủ lúc nãy thuộc hạ chưa kịp nói lời dặn của vị tiền bối kia thì ngài đã chạy nhảy luyện tập, nên bây giờ bị như thế này là điều bất đắc dĩ, nhưng không sao vì đã có chúng ta ở đây để bảo vệ ngài.” Trác Đa đặt tay lên ngực dõng dạc nói.
Lúc cận kề hôn mê thì Mạc Hiểu Nam cố gắng lấy ra quyển sách lúc trước, quyển sách đã hướng dẫn hắn đả thông bát mạch giao cho Trác Đa kèm lời nói: “Cầm lấy cái này tu luyện đừng phụ lòng tốt của…” chưa nói xong câu hai mắt hắn đã nhắm lại tay rơi xuống đất nhịp tim bắt đầu hạ xuống không còn gấp gáp như khi nãy.
khung cảnh lúc này cứ như là người sắp chết trót hơi thở cuối cùng, nói di ngôn của mình cho người còn sống, làm cho Trác Đa và ba người khác nổi cả da gà, do bốn người bọn hắn có hợp sức lại cũng không thể nhấc nổi Mạc Hiểu Quân, nên chỉ có thể làm cho hắn một căn nhà bằng gỗ giữa đường mòn còn cắm thêm cái biển báo.
Thời gian cứ thế trôi đi ba tháng cuối cùng cũng kết thúc, Mạc Hiểu Nam lúc này cũng tỉnh lại sau cơn mê ba tháng và những giấc mộng đẹp.