Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 74: Chăm sóc




Hắn vừa nói hết câu một tia sáng từ trong kiếp vân bắn ra, trúng trực diện vào người Mạc Hiểu Nam.

Bùm!!!

Mạc Hiểu Nam bị đánh văng xa mấy ngàn mét dụng nát cả một ngọn núi, khói bụi mù mịt, hắn từ trong đống đổ nát đứng dậy phun ra một ngụm máu.

"Đau chết lão tử!" Hắn lau đi vết máu trên khóe miệng, chửi ầm lên.

Chỗ đứng cũ của hắn lúc này là một người khác, toàn thân ăn mặc giản dị, hai mắt khép hờ tay chắp sau lưng, mặt ngẩng nhìn trời cao, uy thế vô song ngạo nghễ chúng sinh.

Mạc Hiểu Nam không hiểu vì sao mà nội tâm lúc này lại tràn ngập lửa giận, ngực phập phồng suýt chút nữa lao vào đánh một trận với đạo thiên kiếp này, hắn đưa tay kích hoạt ấn ký trên tay thân hình ngay lập tức biến mất sau đó xuất hiện phía sau đạo thiên kiếp kia, Huyết Thương trong tay bổ xuống đầu nó, nhưng đạo thiên kiếp kia cũng không phải giỡn chơi, nó lập tức giơ tay lên ngăn cản, một tay khác nắm lại đấm về phía bụng Mạc Hiểu Nam, hắn cũng khéo léo đạp chân vào nắm đấm kéo dài khoảng cách, ngay sau đó cả hai người lao vào nhau.

Ầm!! Ầm!!

Cả hai cứ lao vào nhau sau đó lại tách ra gần ba mươi mấy lần, cuối cùng có một tia sáng từ trong bay thẳng xuống đất.

Bùm!!!

Cú va chạm làm mặt đất nổ tung hình thành một hố sâu mười mấy mét.

Từ dưới đất Mạc Hiểu Nam đứng lên nhìn chằm chằm vào đạo thiên kiếp kia, tay phải cầm chặt trường thương lần nữa lao về phía nó, âm thanh xé gió đánh nhau truyền xa hơn mấy ngàn mét, tiếng va chạm cũng tạo ra dư âm kinh khủng, tốc độ đánh nhau như vũ bão cuồng phong, có mấy ngọn núi bị hai người đánh nát, hung thú còn sống sót sau mà mưa kiếm ý khi nãy lọt vào tầm của cuộc chiến đều bị đánh nát như tương.

Từ nãy đến giờ cả hai đều chưa dùng một thứ pháp quyết nào, chỉ đơn thuần là man lực đối chọi man lực.

"Xem đây!"

"Bạo Vũ Phong Thương"

Ngàn vạn tia thương ý từ trong cay thương phóng ra, mỗi một đạo đều được Niệm lực gia trì, nên uy lực cực kỳ mạnh mẽ, đạo thiên kiếp chỉ cần trúng phải không chết cũng tàn phế, nhưng nó cũng không phải dạng vừa, đưa tay xuống hông rút ra một thanh kiếm, tay còn lại kết ấn thi triển pháp quyết.

"Vạn Kiếm Quy Tông."

Phía sau lưng đạo thiên kiếp, đột nhiên xuất hiện hơn một vạn đạo pháp kiếm, phóng thẳng về phía mấy đạo thương ý kia.

Ầm!! Ầm!!! Ầm!!.… N+1.

Tiếng hai pháp quyết va chạm với nhau inh ỏi, nhưng không vì thế mà cuộc chiến ngừng lại, cả hai vẫn tiếp tục thi triển pháp quyết lao vào nhau, như hai hành tinh chạm trán.

Trăm dặm xung quanh đó cũng đã điêu tàn, khắp nơi đều là kiếm ý, thương ý ngút trời, hoả diễm pháp quyết, thổ pháp quyết va chạm giống như hai hành tim va vào nhau.

Màn chiến đấu này khiến ai cũng cảm thán, trận chiến này nếu như để bọn hắn tham dự vào chắc không đánh nổi vài chục hiệp đã bị thảm sát.

Nhưng nói đến đây thì bọn hắn cũng cảm thấy buồn bực, một tiểu tử Nguyên Anh có thể bộc phát chiến lực như vậy, đến Đăng Thiên cảnh như bọn hắn cũng phải kiêng nể thì được sếp vào loại nào đâu… Đây là thiên tài quái thai chứ không phải thiên tài bình thường nữa rồi.

Trận chiến cách bọn hắn cả trăm dặm mà vẫn cảm thấy dư âm truyền đến, không khỏi kính nể.

Mạc Hiểu Nam lúc này cũng đã dốc hết sức lực bình sinh của mình ra, để đối phó với đạo thiên kiếp này.

Nhưng nó quá dai dẳng đánh nãy giờ hai mươi phút mà vẫn không tìm ra bất cứ sơ hở nào, làm cho Mạc Hiểu Nam buồn bực không thôi.

Vậy nên hắn không lựa chọn đánh lâu nữa, đánh càng lâu hắn càng thấy mình rơi vào thế yếu hắn liền đổi cách thức chiến đấu, hắn lấy hai tay ép chặt thanh Tu La Huyết Thương, miệng hét to.

"Pháp Tượng Thiên Địa - Huyết Long Pháp Tướng"

Rào~ rào~

Linh khí xung quanh bỗng chốc bị Mạc Hiểu Nam tập hợp lại, Linh khí chẳng mấy chốc đã hình thành một con rồng màu đỏ cao ngàn trượng, giương nanh múa vuốt.

Đạo Thiên kiếp kia thấy vậy cũng sử dụng Pháp Tượng Thiên Địa.

Chỉ có điều pháp tương thiên địa của nhân hình Thiên Kiếp là Bỉ Ngạn.

Trên đầu nhân hình Thiên Kiếp xuất hiện một bông hoa Bỉ Ngạn.

Cả hai lúc này giống như rất ăn ý với nhau lập tức giương cung bạt kiếm lao vào sống mái.

Mạc Hiểu Nam bộc phát tốc độ đến cực hạn, đạo nhân hình thiên kiếp kia cũng vậy.

"Chết đi!!!"

Cả hai pháp tướng chạm vào nhau giống như hai viên hành tinh chạm vào nhau, tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một quả cầu lửa khổng lồ bộc phát bao bọc cả Mạc Hiểu Nam cùng nhân hình Thiên Kiếp vào bên trong, thanh trường thương của Mạc Hiểu Nam đâm xuyên qua lồng ngực của thiên kiếp, thanh kiếm kia cũng đâm xuyên qua ngực của Mạc Hiểu Nam, thiên kiếp chi lực từ mũi kiếm truyền vào người hắn khiến hắn rên lên vì đau đớn.

"Aaaa!!!"

Nhân hình Thiên kiếp lúc này cũng dần tan biến, nhưng trước khi tan biến nó đã mỉm cười một cái mà Mạc Hiểu Nam không hề hay biết, bởi vì hắn lúc này đã lâm vào hôn mê, mái tóc cũng trắng cũng chuyển lại thành màu đen, do sức nóng hoả cầu quá lớn nên quần áo hắn cũng bốc hơi mất tiêu.

Khi rơi xuống đất chỉ còn lại một cơ thể thiếu niên trần trụi.

Kiếp vân trên bầu trời cũng tan biến, bầu trời lúc này cũng sáng trở lại.

……

Mấy ngày sau.

Ở trong một căn nhà trúc một tiếng rên đau đớn truyền ra.

"Ai nha đau đau, nhẹ một chút nhẹ một chút…"

Đó là tiếng kêu la của Mạc Hiểu Nam, bởi vì lần độ kiếp trước hắn sử dụng hết lượng Niệm lực trong cơ thể, còn bị phản phệ nên hiện giờ đang phải điều trị, không những thế một kiếm kia còn để lại một vết thương trên ngực hắn đến bây giờ còn chưa có lành.

Dao Lạc Tuyết đang châm cứu cho hắn, dù sao cũng là đối tác của nhau nên cũng phải chăm lo cho nhau một chút.

"Không phải tên tiểu tử ngươi liều mạng mà đánh sao? Vậy sao bây giờ lại sợ đau?" Dao Lạc Tuyết ngồi chân từng mũi kim cho hắn, mà lồng ngực cũng phập phồng phập phồng, gương mặt cứ hễ nhìn thấy hắn là đỏ ửng lên.

"Tiền bối ngươi cũng phải biết chứ, tình huống lúc đó lùi không được mà tiến cũng chả xong, vậy nên chỉ còn cách liều mạng." Mạc Hiểu Nam cắn răng nhịn đau, khuôn mặt nhăn nhó nói. "Mà cũng hên là khi đó nhân hình Thiên Kiếp kia cũng đã đến cực hạn chứ không, thì đến xác cũng không có để mà mang về."

"Nhưng ta cũng không ngờ tư chất tên tiểu tử ngươi lại cao đến như vậy, có thể để độ một lần Thượng Cổ Hạo Kiếp cũng xem như là tuyệt thế thiên tài vạn năm có một rồi đó… Đừng động đậy kẻo châm nhầm bây giờ!"

"Ui da đau đau…"

"Đã bảo ngươi đừng động đậy mà ngươi không nghe, nằm im để ta rút kim ra."

……

Ngày nào cũng như thế mãi cho đến khi thương thế hắn dần khôi phục, quá trình này mất gần một năm, ngày nào cũng chỉ uống thuốc, châm cứu, ngâm dược, được Dao Lạc Tuyết dùng chân khí ôn dưỡng kinh mạch, sau đó ăn rồi ngủ, bí cảnh mở ra hắn vẫn còn nằm liệt trên giường, bây giờ đã có thể di chuyển, nhưng vẫn phải dùng nạn.

"Dao Dao, nàng biết không trên đời này không gì khó chịu hơn là làm một con cá muối, suốt ngày nằm một chỗ như ta hiện tại.."

"Dao Dao có muốn nghe truyện cười không, ta kể cho nàng nghe.."

….

Tháng ngày trôi qua hết sức bình thản, mối quan hệ đối tác của hai người cũng dần tiến triển lên một cấp bậc mới, tạm thời chưa thế xác nhận nó là gì.

Mạc Hiểu Nam lúc này đã có thể chống nạn đi dạo quanh trong khu đất trống tại Thiên Kiều Sơn Mạch, bởi vì Hoàng Kim Thánh Thụ lần trước đã bị hắn chơi thoát nên bây giờ chỉ còn mỗi cái gốc đứng trơ trụi giữa một mảnh sa mạc.

Hắn đến bây giờ cũng không thể tin khi mình kích phát thực lực lại cường hãn đến như thế, nhưng cái giá phải trả cũng không kém là bao nhiêu.

Sau khi độ kiếp thành công hắn đã đạt cảnh giới Hóa Thần, mà Long quả hắn ăn lần trước cũng hết tác dụng, bởi vì một phần tiêu hao do chiến đấu một phần bảo vệ tâm mạch của hắn, còn một phần khác dùng để đối chọi với vết thương do thiên kiếp gây ra, nên không còn dư lại thứ gì để làm cho tu vi của hắn tăng lên.

Mạc Hiểu Nam chống nạn đi đến bên cạnh bức tường có ghi ba chữ Thánh Tịch Trì lúc trước, đưa tay vén lên mấy cọng dây leo lên nhìn một lần nữa vào nó, hắn thở dài một hơi phủi phủi bụi trên đó.

Hắn nhớ trong đống ký ức lộn xộn kia có một cảnh một nam tử đứng trước bức tường đá này khóc vì một thứ gì đó.

Nhưng chuyện này cũng không liên quan nhiều đến hắn, nên cũng không cần quan tâm lắm, hắn quay đầu lại nhìn Dao Lạc Tuyết trong hình hài một con cọp trắng lười biếng nằm thù lù trên tảng đá liêm diêm ngủ.

"Dao Dao, Thánh Tịch Trì hiện tại đang ở chỗ nào nàng biết sao?"

Âm thanh lười biếng cực đại lọt vào tai hắn: "Không biết, khi ta vào đây thì nơi này đã đơn sơ như vậy rồi, Thánh Tịch Trì gì gì đó cũng đã bị người ta đào đi mất, chỉ để lại một mảnh phế tích như thế này, nếu như ngươi muốn tìm thì chắc cũng sẽ tìm thấy thứ gì đó đáng giá cũng nên." Nói xong nàng liền quay đầu đi chỗ khác, chìm vào giấc ngủ sâu.

Mạc Hiểu Nam nghe vậy cũng chống nạn đi dạo một vòng xung quanh, lúc đi ngang qua một mảnh phế tích thì phát hiện chỗ này có một nắp hầm, hắn bèn bỏ cây nạn xuống ngồi xích lại gần, bởi vì chỉ có chân là tổn thương nghiêm trọng cho nên việc di chuyển hết sức khó khăn, tinh thần lực cùng thần hồn cũng bị tổn thương cho nên hắn không thể tự tiện sử dụng, hắn bây giờ đúng với định nghĩ của một tên phế nhân.

Két~

Tuy cơ thể vẫn chưa khôi phục nhưng mở nắp hầm này lên thì vẫn dư sức, nắp hầm vừa được mở ra thì xộc vào mũi hắn là một mùi ẩm mốc mục nát, một hương vị mà những nơi bỏ hoang lâu năm thường có, hắn từ từ đi xuống bên dưới, bởi vì tu vi của hắn cũng khá cao rồi cho nên không cần phải dùng đuốc, tầng hầm này có vẻ khá sâu hắn đi một hồi rồi mà vẫn chưa thấy điểm cuối đâu cả.

Cộp~ cộp~ cộp~

Sau một hồi vất vả thì hắn rốt cuộc cũng có thể đi đến điểm cuối của đoạn hầm, ở đây có một cánh cửa đá phía trước còn có hai bức tượng kỳ lân bằng đá.

Mạc Hiểu Nam thử bước đến xe sao nhưng khi vừa đi tới vài bước thì có một dòng điện chạy dọc sống lưng hắn.

Mạc Hiểu Nam lập tức khởi động Khai Thiên Nhãn quan sát xung quanh, quả đúng như giác quan tiên đoán, ở đây có một đạo cấm chế, chỉ cần bước vào thì ngay lập tức sẽ bị độc trùng bay ra tấn công.

Mạc Hiểu Nam chỉ đành lùi về phía sau, không dám manh động tiến lên thêm bước nữa, bởi vì ở một trong không gian chật hẹp này mà bị độc trùng tấn công thì khó có thể đối phó, đó là lúc bình thường, còn bây giờ hắn đang bị thương thì chắc chắn sẽ bị độc trùng cắn đến chết.

"Thật thâm độc."

Hắn quay lại đi lên phía trên mặt đất, chờ khi khỏi hẳn lại xuống dưới đây khám phá.

Bởi vì hắn ngửi được mùi vị của hơi nước ở sau cánh cửa đá kia, vì vậy nếu hắn đoán không nhầm thì phía sau đó có nước, nên tỷ lệ là Thánh Tịch Trì là rất cao.

Khi hắn đi lên bầu trời lúc này đã tối đen như mực, mà Dao Lạc Tuyết vẫn nằm ở đó chờ hắn, khi thấy hắn đi lên nàng mới hỏi mấy câu, Mạc Hiểu Nam cũng kể lại đại khái chuyện khi nãy.

Nhưng điều hắn thắc mắc là tại sao hắn mới đi xuống đó khoảng nửa tiếng đồng hồ, mà trên này trời đã tối đen, sau một hồi giải thích thì hắn mới hiểu, có lẽ căn hầm đó được bao bọc bởi một trận pháp thời gian nên thời gian bên ngoài và bên trong trôi qua không giống nhau.

Khi xưa Dao Lạc Tuyết cũng muốn tìm hiểu về thứ này, nhưng vì những thứ liên quan đến thời gian rất rắc rối nên nàng bỏ qua.

Hắn cùng Dao Lạc Tuyết đi về nhà trúc sửa soạn tắm rửa rồi xuống bếp, bởi vì thương thế vân còn nên việc đi lại hết sức khó khăn hắn đang nấu aqn thì thấy thiếu mất vài thứ gia vị, ngay lập tức nghiên đầu sang một bên mở miệng kêu: "Dao Dao, nàng ra ngoài vườn đào dùm ta một ít gừng đi."

Dao Lạc Tuyết lúc này đang ngồi bên cạnh một cái giếng đá, rửa lại mớ trái cây mà khi nãy hai người đi về tiện tay hái được.

Nàng ngước đầu lên nhìn hắn, nháy nháy mắt.

"Là cái cây có lá dài dài, mùi hăng hăng ấy, đào nó lên rửa sạch lớp đất cạo vỏ là có thể dùng để xào với đậu hũ, mùi vị rất ngon."

Nàng cũng chưa từng ăn món này nên đứng dậy chạy ra phía vườn cây sau gian nhà trúc, ở đây Mạc Hiểu Nam gieo trồng rất nhiều thứ, có cà chua, khoai lang, ớt, cà tím, gừng, bắp cái, ngô,... Còn có một số dược liệu khác để luyện đan, hắn còn làm thêm một cái tụ linh trận ở đây để cây phát triển tốt hơn.

Có Mạc Hiểu Nam ở đây Dao Lạc Tuyết cũng ăn được nhiều món chay khác nhau, không còn như xưa ngày nào cũng mấy món rau xào nhàm chán, hắn dạo gần đây còn đổi cách xưng hô từ Tiền bối chuyển thành Dao Dao, tuy lúc đầu nghe có hơi lạ tai nhưng dần dần cũng quen.

Nàng dạo quanh vườn cây, tìm xem loại cây khi nãy hắn nói, nàng dạo quanh đó hai lần mới tìm thấy, vì khu vực trồng loại cây này rất nhỏ nên bị mấy cây lớn như bắp che phủ.

Nàng nắm lấy thân cây kéo nhẹ lên, sau đó bẻ lấy củ gừng ở dưới gốc rồi mang về, vừa hay nàng đi ngang qua dãy cây cà chua, tiện tay hái thêm vài quả đem về.

Về đến giếng nàng ngồi xuống chỗ cũ, trên tay là một củ gừng bám đầy đất, nàng múc lên một gáo nước rửa sạch bùn đất trên đó, rồi lấy ra một con dao nhỏ bắt đầu gọt vỏ, nhưng cảnh này lại lọt vào mắt Mạc Hiểu Nam hắn lập tức bỏ giá trên tay xuống, lấy một chiếc thìa gỗ đi đến bên cạnh Dao Lạc Tuyết.

Hắn đi ra phía sau, áp ngực mình vào lưng nàng, đưa tay cầm lấy con dao nhỏ kia bỏ sang một bên, hắn đưa tay bỏ cái thìa kia vào bên trong lòng bàn tay nàng, sau đó lấy tay mình nắm chặt bàn tay nàng lại.

"Dao Dao, gừng nếu nàng gọt như thế thì lát nữa lại đi nhổ thêm đó, hay làm như này, cầm thìa cào nhẹ vào thì lớp vỏ sẽ tự bong ra mà không cần lo thịt bên trong sẽ bị tổn hại…"

Mặt của Dao Lạc Tuyết lúc này đã đỏ bừng, hai tai cũng đã bốc khói, mắt cũng rưng rưng đầu óc lúc này không suy nghĩ được gì nữa, nàng lúc này cảm nhận được cơ thể mình không còn chút sức lực nào chỉ biết phối hợp với hắn.

Hướng dẫn xong Mạc Hiểu Nam đứng dậy thì Dao Lạc Tuyết giống như mất điểm tựa vậy, ngã ra phía sau Mạc Hiểu Nam nhanh chóng đỡ nàng lại, lúc này Dao Lạc Tuyết đã hết chịu nổi nên vùng vẫy thoát khỏi ma trảo của hắn chạy đi mất.

Hắn đứng đó nhìn bóng dáng Dao Lạc Tuyết sau đó mỉm cười, lắc đầu nói: "Vẫn chỉ là một cô bé mà thôi."

Hắn nhặt củ gừng dưới đất lên, rửa sạch đất cát dính trên đó rồi chống nạn đi vào nhà bếp.

Bên kia, Dao Lạc Tuyết đã đứng ở bên cạnh giường mình, hai tay đè lấy lồng ngực mình, hơi thở dồn dập, sắc mặt đỏ như ánh nắng ráng chiều, nàng lắp bắp nói: "Hắn..hắn…"

Nàng tựa mình vào tường trúc cố gắng bình tĩnh lại, nhưng đầu óc lại cứ nghĩ đến cảnh ban nãy khiến tim càng đập nhanh hơn