Mạc Hiểu Nam không quan tâm đến nó chỉ chăm chú vào bản vẽ chi tiết của đại trận, vừa nhìn nó vừa liên hệ với bản vẽ chi tiết đại trận trong sách, luyện thi trận ngoài kia có mấy chi tiết khác hoàn toàn với những miêu tả trong sách, nên việc tìm hiểu nó khó hơn rất nhiều, trận pháp này quá ảo diệu đối với hắn.
Mạc Hiểu Nam chỉ biết than ngắn thở dài: "Haiz, khó rồi đây trận pháp này đã vượt xa hiểu biết vốn có của mình, mà ước gì giờ có Tiêu tiền bối ở đây, hắn có lẽ sẽ có cách để phá giải cái trận pháp Luyện Thi này."
Trong khi hắn đang than thở con cáo đen đường như đánh hơi được bảo vật, nó ngay lập tức chui ra bên ngoài ngó ngó bốn phía.
Mạc Hiểu Nam lúc này đột nhiên nhận ra gì đó, hắn lập tức quay đầu về phía cửa động đã được lấp lại, đảo mắt nhìn qua lại thì thấy có một cái hang rất nhỏ nằm trong góc, hắn vội vàng mừng thầm.
"Sao mình lại có thể quên nó được nhỉ?"
Hắn vội vàng đứng dậy tay bắt lấy tấm bản vẽ cùng cuốn sách về các loại trận pháp bỏ vào trong nhẫn trữ vật, sau đó chạy về phía cửa động từ từ đẩy tảng đá đang lấp cửa động ra bên ngoài.
Bên ngoài yêu vật yêu thú vẫn còn cắn xé lẫn nhau như trước và hầu như không có dấu hiệu dừng lại.
Đôi mắt của hắn chợt biến thành màu vàng, cảnh vật trước mặt biến thành một đống màu sắc pha tạp vào nhau biến hoá hết sức phức tạp.
Hắn không nhìn trận chiến mà chỉ quan sát xung quanh vách núi của sơn cốc, nhìn hơn nửa ngày hắn mới thấy một chấm trắng đang ngọ nguậy trong một góc nhỏ của sơn cốc, không chần chừ hắn men theo vách núi đi lại gần đốm trắng ấy.
Con cáo đen lúc này đã gặm mất một mảnh nhỏ của đại trận, nó bắt đầu đào xuyên qua tầng phòng vệ của trận pháp, móng vuốt bắt đầu chải chuốt sắp xếp lại từng sợi đạo vận có trong trận pháp, chỉnh sửa những tia sáng do đại trận tiết ra nối chúng vào một góc, làm cho con đường đi hết sức dễ dàng.
Không đến mười lăm phút nó đã đào sâu hơn năm mươi mét, trận pháp phòng ngự cũng bị nó oanh tạc không còn một chút tôn nghiêm nào, đường đường là tiên trận mà ngay đến một con cáo vừa mới ra đời mấy tháng cho ngậm hành, đúng là số khổ.
Con cáo đen đi phía trước dọn đường còn Mạc Hiểu Nam mò theo sau, hai tay hắn cũng không để không mà bắt đầu mày mò đủ thứ, bởi vì trận pháp này quá cao minh, học được một chút da lông cũng có lợi rất nhiều cho hắn, tuy không thể rèn luyện đúng một môn duy nhất nhưng được bù lại biết nhiều môn mà mỗi môn một ít, nói chung là dễ sống dễ hành nghề.
Trong lúc hắn đang mải mê đào bới thêm kiến thức thì phía trước con cáo đen đã đào trúng một đoạn mật đạo, bên dưới mật đạo là một không gian rộng lớn cực kỳ, tuy tối om nhưng với tu vi hiện giờ thì việc nhìn trong bóng tối không phải là một vấn đề gì lớn đối với hắn.
Bên dưới là một cái huyết trì rộng bao la, trên trần của huyết trì còn có máu tươi chảy xuống liên tục không dứt, mùi máu nồng nặc xông thẳng vào mũi hắn.
Mà theo như dự tính hiện giờ thì chỗ hắn đang đứng cách mặt đất khoảng mấy ngàn mét.
Từ từ đi xuống cuối đoạn hố, thò đầu ra đảo mắt nhìn xung quanh, mà con cáo đen lúc này cũng nhận thấy mối nguy hiểm thì ngay lập tức lùi lại bám trên vai áo của Mạc Hiểu Nam.
Bên dưới chỉ có một cái huyết trì thì hầu như không còn một thứ gì nữa, nhưng linh cảm mách bảo cho hắn biết trong cái huyết trì này nhất định có thứ tốt.
Hắn lùi về phía sau một chút, đưa tay lên vách đá của miệng hố nạy một viên đá ném xuống bên dưới, viên đá vừa rơi vào huyết trì thì chợt có một đạo bóng đen to mấy chục mét từ phía xa bơi đến chỗ viên đá vừa rơi xuống.
Mạc Hiểu Nam trầm tư nói: "Hiển nhiên có huyết thú canh giữ, con này tu vi không cao nhưng nếu đánh ở trong huyết trì thì ta chắc chắn không phải đối thủ của nó, huống chi không biết còn con nào khác nữa hay không."
Nhưng trong lúc hắn đang suy tư thì hơn mấy chục cái bóng đen dưới huyết trì tụ tập lại, huyết trì đang yên tĩnh đột nhiên dậy sóng, vô số máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, hơn mấy chục con quái vật nhô lên khỏi mặt hồ, bên trên trần của huyết trì mấy chục ngàn con mắt đột nhiên xuất hiện, từng con từng con nhìn chằm chằm vào quái vật dưới huyết trì.
"Ầm! Ầm!"
Ngay sau đó vài giây hơn một vạn bóng đen từ trên trần huyết trì lao thẳng xuống dưới, bề mặt của huyết trì lúc này bắt đầu bị bóng đen vừa rơi xuống oanh tạch, mấy chục con quái vật bị vật thể màu đen kia nổ tả tơi không còn dám ngóc đầu lên nữa, Mạc Hiểu Nam nam cũng nhân cơ hội này củng cố trận pháp bảo vệ trong cơ thể, tăng cường thêm trận pháp chống nước đa dụng, còn không quên vẽ thêm một cái chống ăn mòn.
Bởi vì máu của yêu vật cao cấp có đặc tính ăn mòn hết sức kinh khủng, người bình thường chạm vào huyết nhục ngay lập tức bị hoà tan, tuy nhục thân của tu sĩ tuy có thể kháng ăn mòn trong một phạm vi nhất định, tuy không thể gây thương tích gì đáng kể nhưng nhưng đau đớn mà nó mang lại thì không phải ai cũng chịu nổi, vì vậy với việc ngâm mình trong một dung dịch có tính ăn mòn gây cho người tiếp xúc cảm giác thốn không hề nhẹ, thì không bằng sử dụng một trận pháp đơn giản thực dụng để tránh phải chịu tra tấn.
Ngay sau khi chuẩn bị xong hắn thu nhỏ kích thước cơ thể mình lại, nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay bắt đầu rơi tự do như viên đá khi nãy, bởi vì hắn biết đám quái ngư khi nãy chắc chắn sẽ kiêng kị thứ ở trên trần nhà nên sẽ không để ý trong một khoảng thời gian.
Sau khi rơi vào trong huyết trì, hắn từ từ chậm rãi chìm xuống dưới đáy bởi vì trên người hắn có trận pháp ẩn thân nên đám quái ngư cứ bơi lẩn quẩn xung quanh, chúng dường như lờ đi sự tồn tại của hắn.
Huyết trì này cực kỳ sâu, thời gian hắn chạm đáy của huyết trì vừa đúng hai tiếng đồng hồ, nếu như hắn đoán không lầm thì huyết trì này phải xâu mấy ngàn mét.
Bên dưới đáy huyết trì có một một cái tế đàn đang hấp thu máu của huyết trì, tốc độ hấp thụ máu của tế đàn cực kỳ nhanh, thậm chú máu xung quanh đó hình thành những vòng xoáy.
Hắn luồn lách tránh những vòng xoáy an toàn đặt chân xuống tế đàn, hắn nhẹ nhàng xuyên qua lớp bảo hộ tế đàn nhẹ nhàng đặt chân xuống, cơ thể cũng bắt đầu phình to trở về hình dáng ban đầu, xung quanh tế đàn hoàn toàn không có bất kỳ một hạt máu nào, bốn bên hoàn toàn khô ráo, chỉ duy nhất ở chính giữa tế đàn là có một cái hố lớn, bên trong là tám mươi mốt tầng thần văn, được sắp xếp ngay ngắn máu tươi đổ vào trong trải qua tám mươi mốt tầng thanh lọc đều trở thành một dạng năng lượng tinh thuần, bồi bổ cho thứ đang nằm bên dưới.
Tế đàn cũng chằng chịt văn tự cổ, với một người đọc sách như Mạc Hiểu Nam muốn đọc hết mớ văn tự cổ này chắc cũng phải cần mấy tháng, nhưng việc đáng chú ý là hắn đọc không được đống văn tự cổ này, một chữ cũng không biết.
Hắn chỉ biết đi xung quanh kiểm tra xem có chỗ nào đáng ngờ hay không, nhưng kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy gì, hắn cũng nghĩ thầm "chẳng lẽ đi xuống tận đây mà phải tay không ra về, thì thực sự quá mất mặt."