Mục tiêu lần này của hắn là tham gia vào cuộc tuyển chọn đệ tử của Thanh Huyền tiên môn mười năm một lần, mỗi lần chỉ tuyển có hai mươi đệ tử nên tranh đấu rất gắt gao, và cuộc tuyển chọn được tổ chức ở núi Như Long cách nơi này năm ngàn dặm về hướng Bắc, nhưng vẫn còn đến một năm bốn tháng nên hắn không cần phải vội vàng, bởi vì lúc trước Lăng Tu Phúc có đưa cho hắn mấy cái bình ngọc trong đó có chứa một ít công pháp dành cho Luyện khí và một quyển hướng dẫn tu sĩ bước đầu tu luyện, để nâng cao thực lực đối mặt với vô số người đến tham gia tuyển chọn.
Cho nên bây giờ hắn quyết định tìm một chỗ trú chân bắt đầu đột phá lên Luyện khí kỳ đặt bước chân đầu tiên lên tiên lộ, vì vậy lúc này hắn đã lựa chọn xuống núi quay về làng, bởi vì làng của hắn nằm ở hướng Bắc, sẵn tiện tiễn biệt người trong làng lần cuối cùng, mặc dù hắn rất ít tiếp xúc với người ngoài nhưng vẫn phải nói câu tạm biệt.
Thế là hắn lên đường trở về làng, khi về đến làng lại thấy cảnh vật hoang tàn sau trận chiến mấy ngày trước, nhà cửa tang hoang vải trắng treo đầy đường, tiền vàng bay khắp nơi, điều này khiến cho máu của Mạc Hiểu Nam sôi lên nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, bởi vì tổn thất đã duy trì ở mức thấp nhất, nếu như hắn không phát hiện ra những điều bất thường thì ngôi làng này có lẽ sẽ giống như ngôi làng kia, bốc hơi trong vòng một đêm mà không để lại một chút dấu vết.
Hắn chỉ có thể bước đi từ từ vào bên trong làng viếng thăm từng gian nhà một an ủi và khuyên nhủ họ, hắn còn đưa cho mỗi người một số tiền nhỏ coi như là bù đắp cho sự mất mát, nhưng hắn cũng biết tiền không thể chữa lành tất cả, nhưng lúc này có còn hơn không.
Sau khi hoàn thành tất cả mọi thứ hắn quyết định về lại bên cạnh mộ cha mình thanh tu trước khi rời đi nơi này, bởi mọi nơi hắn đi qua chỉ có nơi này là lọt vào mắt xanh của hắn, dù sao cái cây này cũng đã cho hắn nơi nương tựa hơn năm năm, cho nên việc chọn một nơi như thế này để tu luyện cũng không đến nỗi tệ.
Hắn không chần chừ mà bắt đầu đi kiếm đồ bắt đầu dựng một căn nhà nhỏ bên cạnh mộ của cha mình, công sức bỏ ra cũng được đền đáp xứng đáng bằng một căn nhà nghiêng nghiêng vẹo vẹo, hắn chỉ biết cười khổ bởi vì đôi tay không có tính thủ công và năng khiếu, nhưng hắn cũng chả cần gì nhiều ngoài một chỗ có thể che mưa che nắng với chui ra chui vào.
Sau khi làm xong hắn lấy từ trong áo ra một cái bình ngọc sau đó trúc xuống, có mấy cuốn sách từ trong bình ngọc rơi ra sau khi thấy không còn cái gì rơi ra hắn mới thu chiếc bình lại, ngồi xuống thu sếp hết đống sách lại thành một chồng, chỉ chừa lại một quyển sách màu xanh tên là Luyện Khí Pháp Công.
Vẻ mặt của Mạc Hiểu Nam đột nhiên trở nên tối sầm sau đó lại bình thường trở lại: “Cái tên gì thế này đọc chả thuận miệng gì cả, nhưng không sao có còn hơn không có.”
Hắn lật trang đầu tiên ra thì đập vào mắt hắn là chữ bắt đầu to tướng, sau đó hắn lại lật sang trang thứ hai trang thứ hai bắt đầu đọc nội dung bên trong: “Luyện khí kỳ là bước ngoặt đầu tiên để bước lên tiên đạo, luyện khí bao gồm mười một tầng và bước đầu tiên để đạt được luyện khí thì phải đả thông bát mạch trên cơ thể và bát mạch được chia làm: “Tinh huy, m nguyện, Dương Nguyệt, m Duy, Dương Duy, Khu Liên mạch,..., sau khi đả thông bát mạch thì Khí huyết trong cơ thể bắt đầu luân chuyển dễ dàng, kết hợp với việc đả tọa cảm nhận linh khí trong trời đất để đột phá lên tầng một của luyện khí kỳ.”
Sau khi đọc xong vài trang đầu thì hắn đã có thể mường tượng ra được cách để đột phá, nên lập tức ngồi xuống bắt đầu đả tọa tĩnh tâm, điều tiết hơi thở và tập trung tinh thần vận chuyển khí huyết trong cơ thể, để chuẩn bị cho công cuộc đột phá Tinh Huy mạch, sau hơn năm phút chuẩn bị thì hắn bắt đầu dẫn dắt khí huyết đi lên, khí huyết đang di chuyển thuận lời thì hắn đột nhiên cảm thấy có một cái gì đó ngăn trở lại, thì hắn lập tức nhận ra mình đã đến mạch Tinh Huy một trong bát mạch cần phải khai mở để có thể đột phá luyện khí kỳ, việc đột phá Tinh Huy mạch kéo dài hơn hai canh giờ, khí huyết trong cơ thể hắn hầu như cạn kiệt không còn một chút nào, khiến sắc mặt hắn trắng bệch như là cương thi.
Hắn lập tức thở dài ngả người nằm xuống đất hai mắt nhìn chằm chằm vào cành cây to lớn trên đầu hắn sau đó cảm thán nói: “Chỉ mới đả thông Tinh Huy mạch đã khiến ta suy yếu đến mức này, liệu bảy về sau không biết đến khi nào mới có thể hoàn thành, quả nhiên tu tiên không phải là chuyện để đùa giỡn.”
Hắn nhắm mắt lại hít một hơi sâu sau đó thả lỏng, chưa đến hai giây đã chìm vào giấc ngủ, khi hắn thức dậy thì mặt trời đã xuống núi rất lâu bụng hắn cũng đã kêu réo nhưng hắn bây giờ còn hơi sức đâu mà để đứng dậy, đến một ngón tay cũng chưa chắc có thể cử động chứ đừng nói là đứng dậy đi kiếm thức ăn, thế là hắn lại tiếp tục nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Bầu trời đêm cứ thể trôi qua và được thay thế vào đó là Mặt trời chiếu sáng, những giọt sương trên lá của cây đại thụ rơi xuống trúng gương mặt thanh tú của Mạc Hiểu Nam khiến hắn từ giấc mơ đẹp tỉnh lại, cơ thể hắn không biết từ lúc nào đã phủ lên một lớp vật chất màu đen, lúc hắn đọc cuốn hướng dẫn tu luyện kia cũng đã biết sau mỗi lần khai thông một kinh mạch thì cơ thể tự động đào thải tạp chất ra bên ngoài, quá trình này kéo dài đến khi hắn đột phá trúc cơ.
Mạc Hiểu Nam lúc này đã cơ thể cử động tay chân sau khi nghỉ ngơi một đêm, hắn ưỡn người bật dậy thì cảm thấy cơ thể hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác uể oải cũng đã biến mất hoàn toàn, không khỏi làm hắn có chút hưng phấn.
Nhưng điều cần làm nhất lúc này là tìm kiếm thức ăn, bởi vì cứ như thế này hắn không chết vì hưng phấn cũng chết vì đói, nên hắn bắt đầu lết bột sang một con suối cách đó vài dặm bắt cá sẵn tiện tắm rửa thay bộ đồ mới.
Sau khi tắm rửa xong xuôi hắn ngay lập tức bắt tay vào công cuộc săn cá cho bữa trưa, nhưng đời nói rất đúng nước trong quá thì không có cá hắn đi hết cả một con suối mà chỉ được mỗi một con khiến hắn nín lặng không nói nổi lên lời, bởi vì bây giờ mỗi một hành động nhỏ cũng tiêu tốn năng lượng, bây giờ chỉ còn cách vào trong rừng tìm kiếm một chút rau và ít nấm ăn tạm qua ngày.
Nhưng hắn đang hái một xíu nấm có thể ăn được thì, bụi rậm gần hắn đột nhiên phát ra tiếng “Rào rạt” một con hổ từ bên trong đó phóng ra hướng đến Mạc Hiểu Nam há cái miệng lớn đầy nước dãi.
Mạc Hiểu Nam quay đầu lại với hai mắt sáng rực miệng nước dãi chảy ra còn hơn cả con hổ, khiến con hổ có cảm giác không ổn, nhưng điều gì đến rồi cũng sẽ đến, buổi trưa đó ngôi rừng đã xảy ra một vụ hỏa hoạn với quy mô lò nướng, và con hổ lúc này chỉ còn lại một bộ xương trắng bên cạnh Mạc Hiểu Nam nhưng chỉ nghe tiếng Mạc Hiểu Nam nói: “Không có gì sướng bằng ăn uống đúng thời gian, món ngon sẽ luôn tìm đến ta lúc ta cần, cảm ơn ngươi đã cứu ta nha hổ con công ơn của ngươi ta sẽ khắc ghi trong lòng, ta sẽ chôn cất ngươi kỹ càng nên đừng lo đám chó hoang trộm mất.”