Thanh niên áo đen liền bay lại chỗ Mạc Hiểu Nam đang ngồi, nhưng chưa đến nơi thì giọng nói của Mạc Hiểu Nam lại vang lên: “Tiền bối ngươi đến rồi!”
Sau câu nói này sắc mặt cùa thanh niên áo đen lập tức trở nên nghiêm nghị, hai mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Mạc Hiểu Nam.
Hiển nhiên Mạc Hiểu Nam đã biết đến sự tồn tại của hắn, còn rất rõ hắn sẽ vì việc này mà tự thân đến chỗ của hắn.
Thanh niên áo đen nghiêm túc nói: “Ngươi có thể phát hiện ra ta sao!”
Mạc Hiểu Nam gập cuốn sách trên tay lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn sau đó nở một nụ cười thân thiện.
“Đương nhiên là phát hiện, dù sao tiền bối cũng đang trú ngụ trong thức hải của vãn bối, mà thức hải cũng là nhà, mà đã là nhà thì người khác vào thì chủ nhà đương nhiên phải nhận thức được.”
Thanh niên áo đen nghe xong lập tức đứng hình, bởi vì hắn đi qua không biết bao nhiêu cái thức hải của tu sĩ nhân giới, chưa từng có một ai nhận ra sự hiện diện của hắn, hết sức chỉ thấy cái bát vàng của hắn.
Nhưng lần này đăng ký tạm trú tạm vắng, ở trong thức hải của tên tiểu bối này lại bị phát hiện, đúng là ngàn vạn lần đều có sai sót, nhưng suy cho cùng nếu bị phát hiện thì chỉ cần tẩy đi ký ức của hắn một chút là được.
Không được, ta đường đường là Tiêu Dao Tử của Vạn Thánh Sơn sao có thể giở trò với một tiểu bối chưa đi qua nhân giới chứ, hay là kêu hắn lập lời thề với Đại đạo, nhưng cũng không được tên tiểu bối này mới Trúc Cơ kỳ đạo uẩn còn chưa có thì thề thốt cái nỗi gì.
“Tiền bối ngươi buông đầu ta ra có được hay không?”
Thanh niên áo đen giật mình tỉnh lại, hắn không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Mạc Hiểu Nam, tay phải đặt lên đầu của Mạc Hiểu Nam trên mặt còn nở ra nụ cười đê tiện.
“Khụ!” Tiêu Dao Tử rụt tay lại ho khan một cái.
“Ta chỉ là đang xem thử tình hình còn lại của ngươi mà thôi, không cần lo lắng, không cần lo lắng.”
“Nếu như ngươi đã tỉnh thì nhanh thoát khỏi chốn thị phi này thôi.” Tiêu Dao Tử đưa tay lên vẽ một vòng tròn, cả không gian bắt đầu lay động, từng đạo vết nứt bắt đầu hiện ra, sau đó là từng mảng từng mảng lớn không gian bắt đầu rơi xuống.
Mạc Hiểu Nam từ trong ngộ đạo tỉnh lại hai mắt mơ hồ nhìn chung quanh, khung cảnh vẫn như cũ, nhưng có điều là cả đám Dương Hàn,Trác Đa,.... đều ngủ say như chết và chưa có dấu hiệu tỉnh lại, kể cả Vân Vũ Thanh Cung cũng vậy.
Hắn ngáp một cái sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp, linh khí lúc này cũng bắt đầu dao động, từng luồng khí tức kỳ lạ từ trong cơ thể hắn tản ra, hòa lẫn với dược lực trong không khí có từ đan dược của Vân Vũ Thanh Cung, cơ thể của cả đám bọn Dương Hàn bắt đầu hấp thu, một hỗn hợp chưa biết tên lẫn tác dụng như thế nào, vào trong cơ thể của mình.
Bên trong thức hải, Tiêu Dao Tử ngồi nhìn sợi xích đang trói buộc nguyên thần của Mạc Hiểu Nam thở dài một hơi, sau đó ngả lưng về phía sau nhắm mắt lại.
“Không biết đến khi nào mới có thể đường đường chính chính đi ra bên ngoài đây.”
“Ách, tên nhóc này chơi lớn vậy.”
Bên ngoài, hiện tại đã trôi qua mười ngày mà đoàn người vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cây cỏ dường như cũng gặp một tác động không nhỏ nên đã cao hơn một mét, nhấn chìm cả đám vào bên trong, đám sinh vật dưới núi cũng đã sản sin linh trí bắt đầu tụ họp lại đi về phía đỉnh núi.
Lúc này, Vân Vũ Thanh Cung cũng lờ mờ tỉnh lại, theo bản năng hắn nhìn xung quanh, nhưng đập vào mắt hắn lại là một bức tường cỏ xanh mơn mởn, tiếng vượn kêu cò hú ở phía dưới núi vang văng vẳng trong đầu hắn.
Làm cho sự mơ hồ trong đôi mắt hắn mất đi, lý trí cùng sự tỉnh táo cũng bắt đầu hiện ra, hắn thả ra một chút thần hồn bắt đầu dò sét xung quanh, nhưng đáp lại hắn là một đồng cỏ cao hơn một mét, cùng đám thú vật đã khai linh trí, đang ồ ạt chạy từ dưới núi lên.
Hắn đưa tay đập vào mặt.
“Chuyện gì nữa đây.”
Phía trước hắn Liễu Phi Phi cũng tỉnh lại, sau đó là Lâm Phi Nhi, Dương Hàn, Trác Đa,.... bọn hắn ôm đầu đứng dậy hai mắt cũng mông lung, khí tức trên cơ thể cường đại hơn trước rất nhiều, Liễu Phi Phi thuận lợi đột phá từ Trúc Cơ đỉnh phong đến Kết Đan trung kỳ mà không cần vượt qua thiên kiếp, Lâm Phi Nhi cùng Dương hàn đột phá đến Kết Đan sơ kỳ.
Đám Trác Đa tu vi cũng tăng lên không ít, tất cả đều Trúc Cơ thành công chỉ bằng một giấc ngủ.
Còn Vân Vũ Thanh Cung thì khỏi cần phải nói, hắn đã đột phá từ Nguyên Anh kỳ đỉnh phong đến Hóa Thần kỳ mà không mất một sợi tóc nào do thiên kiếp.
Mạc Hiểu Nam lúc này cũng ngáp một cái, chép chép miệng sau đó đứng dậy, mở miệng nói: “Chào buổi sáng!”
Nhưng khi hắn hoàn hồn nhìn về phía của Đoàn người mơ màng thì không thể tin vào mắt mình, hắn lấy hai tay dụi dụi mắt: “Đây là có chuyện gì nha!”
Lâm Phi Nhi cũng lẩm bẩm nói: “Ta cũng không biết, lúc tỉnh lại đã thấy tu vi tăng đến Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong.”
Nhưng khi nàng nhìn về phía Mạc Hiểu Nam thì đột nhiên khựng lại.
“Mạc huynh, tu vi của ngươi đâu rồi?”
Nghe xong câu nói của Lâm Phi Nhi cả đám kể cả Vân Vũ Thanh Cung cũng quay lại nhìn chằm chằm vào Mạc Hiểu Nam cùng thốt lên: “Mạc huynh đệ tu vi của ngươi đâu rồi.
“Thiếu chủ tu vi của ngươi.”
“+1+
.
.
.
Mạc Hiểu Nam lúc này mới phản ứng lại, nhìn xuống cơ thể thì mặt hắn bắt đầu nhăn nhó lại.
“Tu vi của ta đâu rồi!”
“Ngươi khỏi cần hỏi tu vi của mình đã đi đâu!”
“Lúc ngủ cơ thể ngươi đột nhiên tản ra một cỗ khí tức kỳ lạ, nhưng đó không phải là tất cả, ngươi còn đưa tu vi của mình vào luồng khí tức kỳ lạ đó, còn biến nó thành chất dinh dưỡng cho lũ tiểu bối ngoài kia, đúng là huynh đệ cây khế, hy sinh thân mình để những người khác mạnh mẽ lên.”
“Đúng là cảm động.”
Tiêu Dao Tử đưa tay lên chùi chùi khóe mắt.
Khuôn mặt của Mạc Hiểu Nam lúc này đen lại.
Hắn nhớ lúc ngủ đâu có mơ thấy gì hay là tự mình tán tu vi để bồi dưỡng những người khác đâu.
Nhưng Mạc Hiểu Nam vẫn gắng gượng nói: “Không cần để ý, vài ngày là bình phục trở lại thôi.”
Tuy cả đám người đứng trước mặt Mạc Hiểu Nam hiểu rõ nhưng vẫn làm màu theo.
“Đúng vậy đây chỉ là một lỗi nhỏ nghỉ ngơi vài ngày là có thể bình phục.”
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy.”
.
.
.
Nhưng Mạc Hiểu Nam cũng biết, cả đám trước mắt mình đâu có bị kém thông minh, nhìn hắn là biết ngay, bởi vì cả bọn chín người ai nấy tu vi cũng tiến triển không ít, riêng chỉ có mình hắn là tu vi mất hết, không còn sót lại thứ gì.
À không, tuy tu vi mất hết nhưng lực lượng cơ thể không suy giảm, vẫn có thể đánh truyện được cập nhật mới nhất tại Bachngocsach.com một trận với Luyện Khí kỳ tầng mười, thậm chí là Trúc cơ kỳ.
Lấy thân thể phàm nhân đánh tay đôi với Trúc Cơ cao thủ, liệu có lấy được danh hiệu nhân giới đệ nhất phàm nhân.
“Nghiệt ngã đúng là nghiệt ngã.”
Tiêu Dao Tử đột nhiên lên tiếng: “Ngươi không cần phải sầu lo về việc mất hết tu vi, tuy mất nhưng ngươi vẫn có thể tu luyện lại.”
“Ta có thể giới thiệu cho ngươi vài quyển công pháp của Thiên giới.”
“Đảm bảo lợi hại, khi rời khỏi Nhân giới cũng không cần phải lo về vấn đề, thọt lực chiến.”
“Thiên giới????”
Tiêu Dao Tử đột nhiên bừng tỉnh: “À ta quên, ngươi bây giờ đúng chuẩn người nhà quê chưa từng va chạm xã hội, tu vi chưa chạm Đại thừa nên chưa biết Thiên giới là gì.”
“Dưới thiên Đạo được chia là Ngũ giới: Nhân Giới, Vân Trung giới, Thiên Giới, Lục Đạo giới còn cuối cùng là Thần giới.”
“Thần giới là nơi cuối cùng mà Tu luyện giả có thể đạt đến, tuy nói là cuối cùng nhưng cụ thể đằng sau cái cuối cùng ấy còn thứ gì hay không ta không biết.”
“Thôi quay lại vấn đề chính, chỗ bây giờ ngươi đang đứng là Nhân giới lên chút nữa sẽ là Thiên giới hay còn được gọi là Tiên giới.”
“Một cuốn công pháp của Thiên giới mà đặt ở Nhân giới thì không biết giá trị nó sẽ ở ngưỡng bao nhiêu.”
“Liệu có thể mua đứt một cái Đại châu hay không?”