Sau đó, từ trong huyết trì một đạo thân ảnh nhỏ bé phóng ra, trên tay như cũ vẫn nắm chặt thanh trường thương, thân thể bị máu nhuộm đỏ chót, bên trong huyết trì còn có bốn người đứng dậy đúng vậy đó là đám người Trác Đa, còn những vô số xác người trôi nổi bên cạnh không có một ai có thể tỉnh lại, là bởi vì Phá Tà Phù không có tác dụng với người chết, thân thể của những người đó đã rơi vào trạng thái phân hủy, bốn người bọn hắn dẹt xác chết qua một bên vừa dẹt vừa cầu nguyện cho những người ở đây, cho đến khi đã đặt chân lên bờ và tụ họp với Mạc Hiểu Nam thì bọn hắn mới thả lỏng.
“Thiếu chủ đây là nơi nào, không phải chúng ta lúc nãy còn ở gần cổng làng Qua Dương sao?” Vương Dã ở phía sau Trác Đa giơ tay lên nói.
“Đây là hang ổ của quỷ hồn, nó đã dụ hoặc chúng ta vào huyết mộng để câu kéo thời gian hấp thu sinh mệnh lực của chúng ta, còn Qua Dương thôn kia hầu như không tồn tại, Quỷ Hồn này dùng trí tưởng tượng của chúng ta để vẽ nên một bức tranh sống động như thật, cả đoạn chúng ta bỏ trốn cũng là nó dựng nên, vì vậy trong thực tế khi làn sương mù kia buông xuống thì chúng ta đã bị nó khống chế và bắt đi, nên bây giờ ăn đan dược này vào và chuẩn bị chiến đấu đi, nếu như kiếm không được lối ra thì chúng ta có khi phải ở lại nơi này mãi mãi.” Mạc Hiểu Nam lấy trong lọ ngọc ra bốn viên Ngọc Anh đan ném cho bọn hắn.
Ngọc Anh đan dùng cho tu sĩ từ luyện khí kỳ trở xuống, tác dụng hồi phục khí huyết trong cơ thể và tăng cường vận chuyển khí huyết.
“Nếu như muốn hỏi tại sao lại phải ở nơi này vĩnh viễn thì hãy ngước đầu lên nhìn trên trời và phía sau ta đi.”
Đám người Trác Đa ngước đầu nhìn lên trời, không đến một giây đã cúi đầu xuống, thứ bọn hắn thấy không khác Mạc Hiểu Nam là mấy, ác linh khác máu vẫn đang lượn lờ trên không trung, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đám Mạc Hiểu Nam, dường như muốn ăn tươi nuốt sống bọn hắn, nhưng chúng nó không dám manh động vì đang kiên kỵ một thứ gì đó.
Nhưng lúc này, sau lưng của Mạc Hiểu Nam lại có một bàn tay trắng đặt lên sau đó lại biến mất, cảnh này khiến cả đám giật nảy mình vì nó đã diễn ra mấy lần, Mạc Hiểu Nam ngay lập tức nhíu mày hai mắt híp hừ lạnh: “Giả thần giả quỷ trước mặt ta thì hay lắm sao? có giỏi thì ra đây đơn đấu Mạc gia ta, nhắc cho ngươi nhớ ta lớn lên chưa từng ngán bất cứ thằng nào, và cũng chưa có thằng nào ngán thằng này.”
Hắn vừa nói dứt câu cánh tay lúc nãy lại hiện ra đấm vào lưng hắn một cái, hắn làm sao có thể để cho nó được như ý nguyện, thanh trường thương trong tay chém ngang một nhát, cánh tay trắng như tuyết bị bổ làm đôi hóa thành hai cục máu rơi xuống đất, từ trong huyết hồ từng xác chết bắt đầu tỉnh dậy hai mắt đỏ rực, lao đến chỗ bọn hắn, không chỉ có xác chết trong hồ mà còn có cả thây ma bên ngoài cũng lao vào tấn công bọn hắn.
Mạc Hiểu Nam tay cầm chặt trường thương nói với đám Trác Đa: “Các ngươi xử hết đám thây ma này đi, còn ta đi dọn dẹp nhóm ác linh bay trên kia.”
Bốn người bọn hắn lập tức gật đầu tay phải rút bảo đao trong vỏ ra, tháo miếng vải trên cánh tay xuống, miệng ngậm viên Ngọc Anh đang phòng trường hợp khí huyết suy kiệt mới nuốt, Cập nhật nhanh nhất tại Bachngocsach.com bảo đao đã cầm chặt bọn hắn không chờ đám thây ma xông đến mà tự lao đến phía trước đối chiến, một nhát chém của bọn hắn làm cho ba con thây ma đứt làm sáu khúc.
Còn Mạc Hiểu Nam lúc này đang dây dưa với đám ác linh, hắn mỗi lần nhảy từ dưới mặt đất lên trên cao thì cũng xiên chết mấy con, sau đó mới hạ xuống, trận chiến kéo dài hơn hai canh giờ khiến cả năm người bọn hắn ai cũng mệt lả người, đan dược cũng đã dùng xong nhưng chưa thấy trùm cuối đâu cả, đám thây ma với ác linh cũng chỉ còn có mấy trăm con, so với số lượng gần vạn thì nhiêu đây chả thấm tháp vào đâu.
Nhóm Trác Đa ai cũng bị thây ma cắn cho mấy phát sau đến tận xương, nhưng chả có ai than đau một tiếng, bởi vì bây giờ bọn hắn cũng đã chém giết đến đỏ mắt, bảo đao mà Mạc Hiểu Nam mua lưỡi bị mài mòn đến nỗi cắt thịt cũng không đứt ấy chứ, nhưng cả đám vẫn dùng bởi vì bọn hắn đã chuyển sang dùng sức mạnh không còn dùng sự sắc bén của đao để giết nữa, quơ một phát một con thây ma lên bảng điểm số.
Đang hăng máu thì đột nhiên sắc mặt bọn hắn tái nhợt, do một luồng uy áp không hiểu từ chỗ nào phát ra, chỉ có mỗi Mạc Hiểu Nam vẫn ngang nhiên phóng lên phóng xuống giết ác linh, đến khi luồng uy áp đó chuyển hướng sang người thì hắn mới phản ứng, thuận tay ném cây trường thương về phía uy áp phát ra.
“Ầm!!!”
Tại chỗ thanh trường thương đâm trúng một cột hắc khí phóng ra, hóa thành một cô gái da dẻ trắng như tuyết, mắt đen môi đỏ mặc trên người một bộ y phục màu đỏ trên miệng còn mang theo nụ cười, mở miêng nói: “Các ngươi đánh đã chưa? nếu như đánh dã rồi thì đến phiên ta.”
Trên người nàng hàng ngàn con mắt mở ra, huyết sắc chi khí phóng ra hướng thẳng đến chỗ Mạc Hiểu Nam.
“Trò mèo.” hắn giơ tay phải lên bóp lại một cái, thanh trường thương phía sau lưng nàng đột nhiên bị kéo về. đâm một cái vào lưng nàng sau đó là xuyên qua, bay đến tay của hắn.
“Ui xin lỗi, ta không phải cố ý.” Mạc Hiểu Nam lấy tay nhỏ che miệng nói.
Nàng ta nghe được nộ hỏa lập tức bùng lên, máu trong huyết trì đột nhiên sôi sùng sục còn bên dưới thì một đôi mắt khổng lồ mở ra, cơ thể nàng ta hóa thành một cục máu bay về huyết trì.
“Ầm!!!”
Bên trong huyết trì một bộ xương cực kỳ lớn ngoi lên, bên trong hốc mắt là vô số oan hồn đang kêu gào, nó nhìn chằm chằm vào Mạc Hiểu Nam dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, nó ngay lập tức giơ cao cánh tay của mình lên đập về phía hắn.
“Ầm!!!”
Mặt đất bị nó đập thành một lỗ hổng sâu vài trượng, sẵn tiện cầm lên mớ xương cốt ném về hướng của bốn người Trác Đa đang đứng, bọn hắn cũng không thể đứng ăn đạn được nên tiện tay lấy một con thây ma chặn trước người, con mấy con thây ma chẳng mấy chốc bị xương cốt ghim thành nhím.
Đột nhiên bộ xương khổng lồ đứng giữa huyết trì há to miệng, một luồng huyết quang sửa bắn ra thì ở phía xa một thanh trường thương trên thanh cột đầy vải trắng lao đến, va vào và làm vỡ hàm của bộ xương khổng lồ, khiến nó rít gào trong đau đớn.
“Ầm!!!”
Thanh trường thương ghim trên nóc hang động, đột nhiên phóng xuống đất theo triệu hồi của Mạc Hiểu Nam, thanh trường thương lại một lần nữa va vào đầu nó tạo thành một lỗ hổng nhỏ oan hồn bên trong bắt đầu thoát ra, còn thanh trường thương đã trở về trong tay Mạc Hiểu Nam, hắn khụy người xuống dồn sức vào chân sau đó phóng lên thân thể của con bộ xương khổng lồ, hai bàn tay nhỏ cầm chặt đuôi cây thương đánh liên tục vào vai của nó, vừa đánh vừa hét lớn:
“Ngươi dám hù tiểu gia ta này, cho ngươi hù này, cho ngươi hù này,...”
“Ầm..ầm…ầm…”
Không đến người giây xương vai của nó hoàn toàn bị đập vỡ, Mạc Hiểu Nam dựa theo tốc độ rơi xuống của cánh tay mà nhảy ra xa con bộ xương, còn không quên yêu thương nó một chút đó là tặng cho nó một thanh trường thương vào hốc mắt.
“Ầm!!!”
“Kéttttt.” Bộ xương khổng lồ rít gào lên vì đau đớn.