Chiến Tranh Vị Diện

Chương 56: Thành công




“ ý nghĩ này khá tốt, món lẩu này cùng với mấy món trước đây cũng rất tốt, đều có thể có rất nhiều người ưa thích ăn... ồ có phải ngươi muốn Phương gia chúng ta kinh doanh loại đồ ăn này a?”

Phương lão bỗng nhiên phản ứng lại, lão lập tức hiểu cháu mình sắp yêu cầu trợ giúp gì rồi, vẻ mặt mỉm cười như có thâm ý nhìn Phương Thần thật kỹ.

Phương Thần chợt cười khổ trong lòng, quả nhiên bị nhìn thấu a, chỉ với một câu hỏi thôi đã bị gia gia đoán được rồi, quả nhiên gừng càng già càng cay không sai chút nào.

“ ngài đã đoán được, vậy ngài cảm thấy Phương gia chúng ta đủ sức trải rộng khắp Kinh Thành hay không?”: hắn không hỏi là gia gia có chấp nhận làm cái này hay không.

Mà hỏi hắn Phương gia có thể bao trọn Kinh Thành hay không, bởi vì hắn từ câu hỏi cùng vẻ mặt của gia gia lập tức biết gia gia đồng ý rồi, không cần phải hỏi lại.

“ không có vấn đề, thực chất mặc dù gia tộc chúng ta chỉ kinh doanh vài chục năm, mà còn bị rất nhiều người chèn ép, nhưng chúng ta sở hữu rất nhiều tài sản cố định, bởi vậy nếu mở vài chục tiệm đồ ăn khắp Kinh Thành không là vấn đề, còn về người thì càng không cần phải lo lắng, Phương gia chúng ta nuôi rất nhiều người trong mọi lĩnh vực, muốn người có người, muốn địa bàn có địa bàn, thậm chí mấy thành thị xung quanh mở ra thêm vài trăm tiệm ăn uống như vậy cũng không vấn đề, ngươi quá coi thường gia tộc chúng ta rồi con trai”

Mâu thân hắn ngồi bên cạnh đột nhiên vỗ đầu hắn cười nói, nàng tưởng chuyện gì quan trọng, chỉ mở một ít tiệm ăn uống, thật sự không cần phải cha ra mặt làm gì.

Bản thân nàng từ khi được gả vào Phương gia, cha mẹ ruột của nàng từng tặng cho nàng rất nhiều bất động sản.

Hiện tại mặc dù chỉ cho người khác thuê lại để làm ăn thôi, nhưng một tháng cũng thu vào con số rất lớn.

Chứ đừng nói bản thân Phương gia cũng có tài sản rất khổng lồ, dù không so sánh được với mấy đại gia tộc kia.

Nhưng trong đế quốc cũng nằm trong hàng ngũ đỉnh cấp gia tộc a, có thể Phương Thần tên này trước giờ rất ít tìm hiểu cặn kẽ về thông tin của Phương gia.

Và cũng không có ai nói cho hắn biết những chuyện này, bởi vậy làm cho hắn có chút lầm lẫn, hắn vẫn cho rằng mở một chuỗi quán ăn bao trọn Kinh Thành là một việc rất khó.

Nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của hắn rồi, Phương Thần nghe mẫu thân nói chuyện mà mồm há to ra, trong lòng ngàn vạn con dê chạy loạn.

Nếu không phải hiện tại có người lớn ngồi tại đây, không thì hắn sẽ lập tức dâng lên ngón giữa của mình.

Nãi nãi ngồi nhìn ba người bàn luận mà cảm giác buồn cười, bà cảm thấy có vẻ như trước đây bọn họ cũng lầm lẫn rồi.

Bọn họ cứ nghĩ rằng Phương Thần đọc thư tịch trong Tàng Thư Các nửa năm, hắn sẽ biết được một chút tình hình đơn giản của Phương gia bọn họ.

Nhưng có vẻ như nhầm rồi, đứa cháu này hoàn toàn không biết Phương gia bọn họ có bao nhiêu khổng lồ a.

Quả thật Phương Thần trong Tàng Thư Các, hắn chưa từng đọc qua một nội dung nào có liên quan tới Phương gia của hắn.

Hắn chỉ quan tâm tới những thư tịch có tiên quan tới lịch sử bí văn cùng võ học là chính, dù sao hắn chỉ mới đọc được thư tịch bên trong một nửa thôi.

Còn rất nhiều tri thức hắn vẫn chưa đọc được, bởi vậy cũng còn thiếu sót rất nhiều, Phương Thần quyết định thời gian tới cần phải bổ xung tri thức một chút mới được.

“ chuyện này đơn giản thôi, nhưng kinh doanh món này ngươi cần phải có cách phòng ngừa người khác đoạt đi mối làm ăn mới có thể làm lâu dài, ngươi đã nghĩ tới cách gì chưa?”

Phương lão không vội không chậm từ tốn hỏi, theo lão thấy mặc dù mấy món ăn này rất tốt bán, nhưng cũng rất nhanh bị người bắt chước làm.

Đến lúc đó mở ra quá nhiều tiệm cũng không tốt làm, có nguy cơ thua lỗ rất cao, cái lão muốn là Phương Thần phải có cách gì đó giữ lại khách hàng.

“ gia gia ngài trước cứ chuận bị mở tiệm đi, chỉ cần cho ta một tháng, một tháng sau ta sẽ cho gia gia một câu trả lời vừa ý”: Phương Thần chợt tỏ ra thần bí, hắn cười cười trả lời.

Phương lão nghe Phương Thần trả lời có chút ngoài ý muốn, xem ra đứa cháu này đã có chuẩn bị sẵng mọi thứ rồi a, đến cả việc bị người khác đoạt mối làm ăn cũng đã nghĩ tới rồi.

Với số tuổi như vậy quả thật không dễ dàng, càng ngày lão càng đối với cháu mình hi vọng càng cao, lão rất chờ mong tương lai Phương Thần có thể chơi ra hoa dạng gì.

“ được vậy cứ theo ý ngươi mà làm, Hạ lão, thông báo cho mấy vị trưởng lão theo ý hắn làm đi”: Phương lão cũng không truy hỏi kỹ càng, lão quy sang nói với Hạ quản gia phía sau phân phó.

Thông báo cho trưởng lão của Phương gia, chủ yếu là lão muốn cho bọn họ chút ngon ngọt, dù sao mấy tháng trước lão đã có hành động, hạ bệ một vài vì đại lão trong gia tộc.

Thu lại quyền lợi của bọn họ, hiện tại trong Phương gia có rất nhiều người lòng dạ bất an, lo sợ không biết ngày nào tới bản thân bị sờ tới.

Bọn họ không ngờ mấy chục năm không quan tâm gia tộc Gia chủ, lại trong thời gian ngắn tiếp quản đại đa số quyền hành của gia tộc.

Làm cho rất nhiều người có chút tiểu tâm tư lập tức vuốt một toáng mồ hôi lạnh, bọn họ cảm giác trước đây bản thân như mấy thằng hề vậy.