Chiến Tranh Hoa Hồng

Chương 71: Lưỡng lự rời xa (I)




Edit: Vincy

Beta: Lữ

Trì Tiểu Ảnh không chỉ một lần nghe Tần Lãng nhắc tới con gái, giọng nói luôn toát ra vẻ vui sướиɠ của một người làm bố, lại cũng có đôi chút tiếc nuối nhẹ nhàng. Không thể ở bên cạnh chăm sóc con bé cho tới khi lớn lên, anh cảm thấy mình là một người bố không có trách nhiệm.

Sau đó, anh lại tự nhún vai an ủi chính mình: "Nhưng mà không sao, con bé bây giờ sống rất hạnh phúc."

Lại nói, Trì Tiểu Ảnh trong lòng liền hiện lên bộ dạng đáng yêu của một cô gái bé nhỏ, tóc đuôi ngựa được buộc cao thật cao, mặc chiếc váy công chúa bồng bềnh, da thịt mũm mĩm, Tần Lãng nói con bé lúc nào cũng la hét rằng muốn giảm cân.

Bây giờ, cô bé ấy đã bay tới nước Anh xa xôi rồi.

"Vừa xuống máy bay một cái, liền hỏi tại sao không thấy em, con bé đối với em cực kỳ tò mò, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?""

Tần Lãng ngồi trêи ghế sofa, ánh mắt dừng lại trêи khuôn mặt của Trì Tiểu Ảnh, tràn ngập yêu thương, ngọt ngào giống tựa mật ong, khẽ hít thở, cũng có thể cảm nhận được ngay vị ngọt trong không khí

Trì Tiểu Ảnh biết rõ bây giờ mình nhìn lên có chút không ổn cho lắm, hai mắt sưng đỏ, lúc giãy giụa ra khỏi cánh tay của Tuyên Tiêu, quần áo có hơi lộn xộn, vội vàng ra mở cửa, đôi dép cũng mang sai.

Tần Lãng và với Tuyên Tiêu, một người đến, một người rời đi, thời gian chỉ thua kém vài phút, không biết trêи cầu thang họ có chạm mặt nhau hay không.

Cả người cô bây giờ chỉ có thể dùng từ "hoảng loạn" để hình dung.

Có điều, dưới đôi mắt của Tần Lãng, từ trước đến giờ cô giống như một cuốn sách luôn mở, không giấu được bất cứ nội dung gì, cũng không cần phải ngụy trang bản thân mình.

""Được!"" Cô đi tới bên cạnh Tần Lãng ngồi xuống, ""Em có cần phải chuẩn bị món quà gì không?"" Âm mũi còn rất nặng, sức lực có chút mơ màng nhưng đầu óc vẫn giữ được tỉnh táo.

""Em chính là món quà tốt nhất."" Tần Lãng giữ lấy vai cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt gọn những sợi tóc dài còn đang tán loạn, sau đó đặt cô ngồi lên đùi mình.

""Em có chút căng thẳng, em sợ sẽ khiến con bé thất vọng.""

"Thế này còn không tự tin sao?" Tần Lãng cười khẽ, hôn nhẹ đôi mắt sưng đỏ của cô.

Cô thở dài, thẳng thắn nói: "Khi nãy Tuyên Tiêu đã tới đây, tranh cãi một...."" Lời chưa nói ra hết đã bị bờ môi Tần Lãng làm cho nuốt ngược trở về, ""Tiểu Ảnh, anh so với em có nhiều tự tin hơn.""

Môi của anh rất ấm áp, bao phủ bên trêи môi cô, nhẹ nhàng nhấm nháp, coi cô như một món đồ dễ vỡ, vô cùng quý trọng.

Cô chớp mắt rồi lại chớp mắt, không biết đại não ngừng hoạt động từ lúc nào, một hồi lâu mới phục hồi lại như bình thường, chậm rãi đáp trả lại anh.

Tâm tư rối loạn chia làm hai nửa, một nửa ở bên trong, còn một nửa ở bên ngoài.

Cuối cùng tâm tư đang chao đảo bên ngoài đã trở về rồi. Cô nhìn ngắm tỉ mỉ khuôn mặt điển trai của Tần Lãng, nhớ lại đã cùng anh từng chút từng chút một, tự nói với mình đây mới là người mình phải quý trọng.

Hai người yên lặng ôm nhau nói chuyện, đa phần là Tần Lãng nói,..... công việc mới của cô, ngôi nhà mới của bọn họ, câu chuyện ấm áp giữa anh và bố mẹ, thêm một chút tin đồn thú vị,... Anh hận trong một đêm không thể kể lại toàn bộ cho cô nghe về cuộc sống của anh.

Thẳng đến 12h, anh mới đứng dậy rời đi, vì có người ở Khế Viên, bằng không chắc chắn anh sẽ không rời đi.

""Đêm mai ở Khế Viên, Tiểu Ảnh, anh muốn em."" Anh lưu luyến mà đứng ngoài cửa, sát lại gần tai cô, nụ hôn rơi xuống chiếc cổ trắng nõn, ""Vừa vặn cũng giúp anh chăm sóc một chút.""

Cô đem đầu vùi vào trong ngực anh, hình như cũng đã khá lâu hai người không ngủ chung giường rồi, ""Ừm."" Cô khẽ gật đầu một cái.

Ngày hôm sau, sau khi Trì Tiểu Ảnh đi làm về, vẫn là tranh thủ thời gian đi mua quà, cô mua một con gấu màu nâu bằng nhung.

Đón nhận một người, không chỉ là đón nhận tình yêu của anh, mà còn là đón nhận tất cả những gì liên quan đến anh, kể cả người nhà của anh.

Bây giờ Trì Tiểu Ảnh mới ý thức được thân phận của mình trong tương lai, ngoại trừ là vợ của Tần Lãng, sẽ còn là mẹ kế của cô bé mười một tuổi đó nữa.

Nhắc tới mẹ kế, tự nhiên liên tưởng đến ""Công chúa Bạch Tuyết"" , Hoàng Hậu trong đó chính là bà mẹ kế ác độc, cô chạy vào trong toilet, nhìn chính mình trong gương, nhìn qua hình như mình vẫn có chút hiền lành mà nhỉ.

Mẹ kế thì cũng vẫn là mẹ, cô nhanh như vậy đã làm mẹ rồi. Không hiểu sao, đột nhiên nghĩ tới lần mang thai ngoài đáy huyệt đó. Nếu như không phải là mang thai ngoài đáy huyệt, mà là mang thai bình thường, vậy thì không biết hiện giờ cô đang ở đâu?

Mặc kệ là ở đâu, cô chắc chắn bản thân mình sẽ vô cùng chờ mong đứa con của mình được sinh ra, so với cô, có lẽ Tuyên Tiêu vẫn còn hi vọng.

Đáng tiếc là, hi vọng vỡ tan rồi.

Trì Tiểu Ảnh đứng trước gương cúi mặt xuống, vặn vòi nước, dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt.

Tần Lãng thu xếp bữa trưa tại cửa hàng Pizza Hut.

Trì Tiểu Ảnh đã tới chờ từ sớm, con gấu nhung màu nâu đang ngồi trêи chiếc ghế khác cạnh cô, thật là có chút khẩn trương, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi rồi.

Cậu bé giữ cửa đứng ở bên ngoài khẽ kéo chiếc cửa kính cao cao ra, Tần Lãng nắm tay con gái đi đến.



Trì Tiểu Ảnh đứng dậy, trong đầu nhắc nhở chính mình, miệng đừng có mở lớn như vậy.

Cô bé kia so với cô bé trong nội tâm cô một chút cũng không giống nhau, quả thực là một cô bé như phiên bản búp bê, tóc vàng mắt xanh, dậy thì rất khá, cô bé rất nhanh đã cao thế rồi, nếu không phải vẻ mặt ngây thơ, thì chẳng ai tin rằng đây là một cô bé mới mười một tuổi.

Nhìn thế nào cũng nhìn không ra có dính dáng tới Tần Lãng ở bên cạnh?

Trì Tiểu Ảnh không biết nên làm sao để chào hỏi, gật đầu không đúng, nắm tay cũng không đúng, không lẽ.... ôm? Cô còn chưa nghĩ ra, Điểm Điểm đã chạy tới trước mặt cô, ôm lấy cô, ịn lên đôi má của cô hai nụ hôn, ""Chào cô ạ."" Lông mi dài chớp chớp, tiếng Trung có chút lơ lớ.

Trì Tiểu Ảnh mặt đỏ bừng, vội đưa con gấu nhung đưa cho cô bé.

Điểm Điểm rất lễ phép nói một tiếng ""Cảm ơn!"" sau đó quay đầu nhìn Tần Lãng, nói một tràng dài bằng tiếng Anh, Tần Lãng cao giọng cười to.

Trì Tiểu Ảnh nhìn về phía Tần Lãng hỏi dò.

""Điểm Điểm nói con bé đã không còn chơi loại thú bông này từ rất lâu rồi, em đem con bé biến thành một đứa trẻ mới sinh rồi.""

Trì Tiểu Ảnh mặt lại đỏ hơn.

Tần Lãng gọi lên ba chiếc bánh pizza hải sản. Pizza được mang lên, Trì Tiểu Ảnh chủ động giúp Điểm Điểm đổ tương cà chua, nhẹ giọng hỏi con bé có muốn ăn kem ly hay không, vị ưa thích là vani hay là vị dâu.

Điểm Điểm con mắt mở to căng tròn, nhìn Tần Lãng quyết chu lên cái miệng nhỏ nhắn.

Tần Lãng cưng chiều mỉm cười: ""Tiểu Ảnh, để Điểm Điểm tự đi, con bé lớn rồi đấy.""

Trì Tiểu Ảnh đột nhiên ý thức được cách giáo ɖu͙ƈ của nước ngoài so với cách giáo ɖu͙ƈ trong nước là hoàn toàn khác nhau, chú trọng việc nuôi dạy con cái có tính cách độc lập, mạnh mẽ quyết định cho chính bản thân mình. Cô chịu không nổi mà rút tay về, Tần Lãng siết chặt lấy, chớp mắt với cô vài cái.

Điểm Điểm mỉm cười chăm chú nhìn hai người, ghé sát vào Tần Lãng, thấp giọng nói câu tiếng Anh gì đó, Tần Lãng ẩn ý mà gật đầu.

Bọn họ nói chuyện, Trì Tiểu Ảnh đem pizza trong khay ra cắt thành những miếng nhỏ, dùng dĩa ăn nhẹ nhàng xiên lên, đưa lên trêи miệng, sau đó dùng giấy ăn lau đi vết tương dính trêи khóe miệng.

Tiếng Anh của cô phần viết thì coi như cũng được, còn nghe với nói thì kém đến mức tệ hại.

Tần Lãng cùng Điểm Điểm nói chuyện với tốc độ rất nhanh, cô chỉ có thể bắt kịp được mấy từ đơn, căn bản không chen được vào câu nào. Hai bố con bọn họ cười cười nói nói, còn cô thì vùi đầu vào ăn, cảm giác như mình với bọn họ là những vị khách cùng bàn lạ lẫm.

Điểm Điểm rất hoạt bát, thích cười, một chút cũng không giống đứa trẻ có bố mẹ đã ly hôn. Trong lời nói của cô bé thỉnh thoảng lại xuất hiện cái tên "Bonnie".

Tần Lãng vỗ nhẹ lên đầu Điểm Điểm, ra hiệu kem ở trong ly sắp chảy ra hết rồi, lúc này con bé mới không nói thêm gì nữa, chăm chú ăn.

""Điểm Diểm nói cô Trì trông giống như sinh viên đại học, nhìn qua chỉ lớn hơn con bé một chút thôi, rất đẹp."" Tần Lãng quay sang, nhìn về phía Trì Tiểu Ảnh, ""Con bé còn nói hai chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc giống chú Bonnie và mẹ, con bé rất thích em.""

Trì Tiểu Ảnh không được tự nhiên mà buông dĩa ăn xuống, uống một ngụm nước, ""Điểm Điểm với anh không giống nhau.""

""Ừ. Con bé được di truyền nhiều điểm từ mẹ, chỉ có tính cách là giống với anh."" Tần Lãng kiêu ngạo mà nhìn sang con gái.

Điểm Điểm phát giác được ánh mắt Tần Lãng, ngẩng lên, ""Cô à, sao cô không ăn?"" Thật biết đánh trống lảng, rất hoạt bát.

Tần Lãng đứng dậy đi toilet, Điểm Điểm chống tay lên cằm, con mắt màu xanh da trời đảo vòng vòng một hồi.

""Cô Trì, cô với bố con, là ai theo đuổi ai?""

Trì Tiểu Ảnh thiếu chút nữa là chết sặc tại chỗ, ""Connói sao?"" Cô thật sự không biết như thế nào để có thể sống chung với đứa trẻ tinh ranh này.

""Nhất đinh là cô theo đuổi bố rồi, bố đẹp trai như thế, lại nhiều tiền như vậy, mẹ nói ở Trung Quốc, nữ sinh giống như cô có rất nhiều, thích nhất chính là bên cạnh những người giàu có.""

Trì Tiểu Ảnh mỉm cười: ""Bố con là người nhiều tiền lắm sao?""

Điểm Điểm gật đầu như gà mổ thóc, ""Đúng vậy, cổ đông lớn nhất ở công ty của chú con chính là bố. Lúc trước, khi chú mới gây dựng công ty, ông nội với bà nội đều không đồng ý, chỉ có duy nhất bố con ủng hộ chú, cho chú một số vốn rất lớn để bắt đầu, nên chú mới có ngày hôm nay. Bố con chính người giàu có chân chính nhất.""

Trì Tiểu Ảnh ngơ ngẩn, cô không hề nghe được Tần Lãng nói những điều này.

""Mẹ nói nữ sinh bình thường sẽ thích những nam sinh không lớn hơn mình nhiều lắm, như chú Bonnie chỉ lớn hơn mẹ có một tuổi, nhưng bố so với cô lại lớn hơn những mười lăm tuổi, cô chắc chắn nhất định là đã yêu tiền của ông ấy.""

Trì Tiểu Ảnh nhăn nhó mặt mày, không biết nên khóc hay nên cười, ""Điểm Điểm, con thật đáng yêu, tiền chính là một điểm hấp dẫn của bố con, cô thích bố con, đương nhiên cũng sẽ không có thù với tiền.""

""Cô đối với bố con chỉ là thích thôi sao?"" Cô tiểu thư nhỏ Điểm Điểm có chút thở dài, ""Ông ấy nói hai người sẽ kết hôn sớm thôi, có đúng hay không?""

Trì Tiểu Ảnh cẩn thận từng li từng tí cân nhắc câu nói: ""Con có hi vọng chúng ta kết hôn không?""

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điểm Điểm hơi nhăn lại, có chút suy tư, gật đầu: ""Hi vọng, bởi vì bố con rất yêu cô.""

""Sao con lại biết rõ như vậy?"" Trì Tiểu Ảnh thật sự bị lời nói của Điểm Điểm làm cho khuất phục.



""Chúng ta là phụ nữ mà, đương nhiên là biết rõ rồi. Bố chưa bao giờ nhìn mẹ giống như lúc nhìn cô, nếu như hai người kết hôn, con sẽ làm cầm hoa cưới cho hai người.""

Rốt cuộc vẫn chỉ là con nít, thoắt một cái đã khác, nhịn không được chỉ muốn đứng lên....giống như có hành khúc lễ cưới đang phảng phất.

Trì Tiểu Ảnh nhìn cô bé, vui vẻ lay động theo chiều gió.

""Tiểu Ảnh, buổi chiều anh có cuộc phẫu thuật, khả năng phải kéo dài tới tận khuya, Điểm Điểm phải giao cho em rồi."" Ăn cơm trưa xong đi ra, Tần Lãng lái xe, đưa Trì Tiểu Ảnh trở về Viện Thiết Kế.

""Được."" Trì Tiểu Ảnh biết rõ Tần Lãng muốn để cô với Điểm Điểm ở chung với nhau.

""Tiểu Ảnh, em có bằng lái xe chưa? Tần Thiên gọi điện thoại tới, định tặng cho em một chiếc, không biết em thích kiểu dáng gì. Viện Thiết Kế cách nhà chúng ta khá xa, không có xe, em đi làm sẽ rất bất tiện.""

""Em..."" Cô không biết lái xe, Tuyên Tiêu đã sớm cho cô đi học, nhưng cô luôn không có dũng khí, mỗi lần qua ngã tư đường đều sợ, nào dám lái xe. Tuyên Tiêu cau mày nói, ""Nếu em biết lái xe, đi đâu cũng sẽ thuận tiện hơn, anh thì không phải lúc nào cũng có thời gian để đưa em đi."" Cuối cùng cũng không có biện pháp, Tuyên Tiêu trước tiên gửi xe, buộc cô đi học. Cô đành chịu, vừa ghi danh, lúc chuẩn bị đi học, Bách Viễn nói cho cô biết, Yên Nam Nam với Tuyên Tiêu đã yêu nhau.

Ngực lại khẽ thắt lại một cái.

""Em không có bằng lái xe.""

""Lúc rảnh anh sẽ dạy em, không khó đâu, nhưng xe vẫn là tạm thời ổn định đã, vừa mới học, không thể chạy trong thành Bắc Kinh được đâu, em sẽ là mối uy hϊế͙p͙ cho người dân của thành phố đấy."" Tần Lãng trêu chọc khẽ hếch long mày lên.

Cô liền cười theo.

Đến Viện Thiết Kế rồi, Tần Lãng quay đầu xe trước, ""Điểm Điểm, tối nay muốn ăn gì?"" Lúc gần đi, nhẹ nhàng hỏi con gái.

""Ở Trung Quốc, dĩ nhiên là muốn ăn cơm Trung Quốc rồi.""Điểm Điểm đôi mắt không kịp nhìn ngắm xung quanh.

Trì Tiểu Ảnh đột nhiên nhớ tới làng chài nhỏ ngày hôm qua, đề nghị nói: ""Tần Lãng, buổi tối chúng ta tới bờ sông ăn tôm cá tươi nhé.""

""Được, tới lúc đó anh đến đón hai người."" Tần Lãng cúi người thơm lên má Điểm Điểm, đột nhiên quay đầu lại, trêи đôi môi Trì Tiểu Ảnh mà đặt xuống một nụ hôn, mới lái xe rời đi.

Trì Tiểu Ảnh dẫn búp bê này vào Viện Thiết Kế, các đồng nghiệp đều tò mò vây tới, hỏi cô bé này là ai thế?

Điểm Điểm cướp lời nói: ""Cháu là con kế của Cô Trì.""

""Hả? Thư ký Trì, cô mới thăng cấp đấy à...không cần tốn nhiều sức, mà đã có cô con gái lớn như vậy rồi."" Các đồng nghiệp kinh ngạc, quay người lại mở cuộc nghị luận với nhau.

Haizz, muốn gả cho con rùa vàng cũng phải trả giá nhiều đấy. Về sau muốn sinh con, vốn lại có một người chị cùng cha khác mẹ, quan hệ này thật phức tạp. Cuối cùng kết luận vợ chồng không ly hôn vẫn là tốt nhất.

Trì Tiểu Ảnh làm như không nghe thấy gì, kéo Điểm Điểm đi vội về phía văn phòng.

Điện thoại rung một hồi, Tần Lãng nhắn tin tới: "Hôm nay anh cảm thấy rất hạnh phúc, hai người con gái anh yêu sâu đậm nhất đều ở bên cạnh anh. Em thì sao? "

Cô nhìn qua vai Điểm Điểm, trả lời: "Em hơi mệt một chút."

Với tất cả mọi đứa trẻ thì Game online đều được ưa thích không rời, Trì Tiểu Ảnh đem máy tính đưa cho Điểm Điểm, mua thêm cho con bé cả đồ ăn vặt, cô làm việc của mình, một buổi chiều cứ thế trôi đi.

Ở nước ngoài, tái hôn là việc rất bình thường, Điểm Điểm đối với Trì Tiểu Ảnh không có chút ghét bỏ nào, một buổi chiều trôi qua, hai người cũng đã ở chung với nhau khá hòa hợp rồi.

Trì Tiểu Ảnh là thật tâm muốn yêu thương cô bé, con gái mười một tuổi rất mẫn cảm, nếu mình đối tốt với cô bé, cô bé chắc chắn sẽ hiểu.

Lúc tan làm, hai người đứng ở bên ngoài vỉa hè đợi Tần Lãng tới đón.

Vỉa hè được trải bằng những ô vuông, Điểm Điểm nghịch ngợm mà chơi nhảy ô ở đó, chỉ trong chốc lát, cả đầu đổ đầy mồ hôi, Trì Tiểu Ảnh lấy khăn tay ra lau cho cô bé.

""Cô Trì, chỗ đó có một người đàn ông cứ đứng nhìn cô."" Điểm Điểm đột nhiên chỉ tay về phía đường cái đối diện nói ra.

Trì Tiểu Ảnh ngón tay thoáng run rẩy, ngẩng đầu, không sai, là Tuyên Tiêu.

Trời nóng như vậy, vậy mà anh lại mặc đồ lần trước cùng cô ở một chỗ tại Bắc Kinh lúc đi công tác mua, quần dài kẻ caro, anh không thích những kiểu mẫu như này, cô nói rất hợp nên bắt đầu thường xuyên mặc, nhìn cũng không tệ. Kỳ thật thân hình anh rất đẹp, quần áo mỗi khi khoác lên người chỉ làm anh tăng them vẻ cao quý.

Anh không có đi tới, chỉ đứng bên cạnh xe, cách một con đường, từ phía xa nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc, đau thương, trong tay cầm một hộp sốt dương mai, đây là thứ mà mùa này cô thích ăn nhất.

""Cô, cô khóc à?"" Điểm Điểm buồn bực đẩy cô một cái.

""Không có."" Cô hoang mang rối loạn mà thu hồi ánh mắt lại, luýnh quýnh lau nước mắt, ""Đó là do nóng quá, mồ hôi đấy.""

""Cô có quen người đàn ông đó không?""

""Không quen."" Cô dùng sức lắc đầu, "Chắc là chú ấy nhận nhầm người thôi.""

""Oh!"" Điểm Điểm chớp mắt mấy cái, tò mò lại nhìn sang, cánh tay người đàn ông run lên, hộp sốt dương mai rơi xuống đất, lăn đến giữa đường, bị bánh xe nghiến qua, như một vũng máu tươi, nhìn qua thật đáng sợ.