Chiến Thuyền

Chương 51-2




Lý Nhược Ngu lại là người luôn luôn dẫn đầu, nhất là những giờ về thực hành lắp ráp các loại máy móc thì càng trở nên nhanh nhẹn, qủa thực như hận không thể đem tất cả những khí cụ của tất cả các đệ tử của Quỷ thủ đem đến trưng bày hết ở trước mặt nàng.

Bởi vậy cuối cùng, mỗi lần đến giờ dạy của Mạnh phu tử, hơn phân nửa nữ sinh đều đột nhiên báo là nhức đầu, đau bụng không thể ngồi nổi, nên không thể đến trường. Nhưng Nhược Ngu lại thấy giờ học này thú vị, tuy rằng phu tử hơi điên một chút, nhưng mỗi lần lấy ra cái gì mới là hấp dẫn người khác đến nỗi không thể nhúc nhích, nàng kiên trì xem đến cùng, tỷ muội tốt như Tô Tiểu Lương và Triệu Thanh Nhi cũng đi theo, cắn răng chịu đựng miệng lưỡi độc địa, điêu ngoa của Mạnh phu tử.

Mặt khác, thì đến đây cũng để thực hành mấy bài tập được giao.

Mấy ngày nữa là đến giữa tháng, cũng là lúc cứ ba tháng thư viện mời phụ huynh đến một lần. Mỗi ba tháng, thư viện cũng phải đưa ra một ít thành phẩm của học sinh, có người vẽ tranh, có người viết thư pháp, triển lãm cho gia đình và phụ huynh cùng xem kết quả những tháng ngày đến thư viện học. Nếu vị tiểu thư nào đã có vị hôn phu thì có thể mời gia đình nhà chồng tương lai đến cùng xem kết quả, như vậy sẽ làm tăng giá trị nữ nhi nhà mình.

Ngày thường lo kinh doanh quần quật để kiếm bạc, đó chính là thời cơ tốt để khoe với than bằng quyến thuộc tài nghệ của nữ nhi nhà mình. Những nữ học sinh ngày thường cho dù có lười đến đâu thì đến ngày này cũng đều chuẩn bị trận địa sẵn sàng ng chờ chiến đấu.

Và đến hôm đó, trước cửa thư viện đông nghịt xe ngựa của các than nhân những nữ học sinh ùn ùn kéo đến vô cùng náo nhiệt. Hàng lang thư viện trưng bày đầy các tác phẩm. Các tác phẩm được trưng bày đủ các hạng mục. Bởi những học sinh ở Thanh Lộc thư viện đều là những bậc tài năng xuất chúng, thưởng thức lỗi lạc, trong long bọn họ đều biết, những nữ học sinh đáng yêu này, đã thay đổi phong cách của ngày thường, chải chuốt chăm chút cho tác phẩm của mình các phu tử ở thư viện còn tự mang tác phẩm của mình ra trận để giữ thể diện.

Trong đó bức họa của Chu phu tử là được mọi người tán thưởng nhất, chỉ riêng cái chữ ký Diệu Bình cư sĩ đó thôi cũng đã đủ làm cho người ta thích thú, thậm chí có một ông chủ kinh doanh tranh chữ cũng ra giá ba mươi lượng bạc để mua, còn nói đây chẳng qua chỉ là cái giá ở nơi này, chứ nếu mang vào kinh thành thì ít nhất giá phải tăng lên gấp đôi, những thân hữu xung quanh chăm chú lắng nghe rồi không ngừng gật đầu. Đến cả ông chủ của cửa hiệu bán quan tài, cũng thoải mái đứng lên, cảm thấy vợ yêu của ông bán luôn chiếc vòng tay để đưa con gái đến ngôi trường này cũng đang tràn đầy hy vọng rằng con gái của mình có thể giống Chu phu tử, ‘Hạ bút là lượm bạc’

Cha mẹ Tô Tiểu Lương đều tới, còn có thêm hai vị tỷ tỷ, bạn thân chốn khuê phòng Viên tiểu thư cũng tới. Ngay cả Tứ thiếu cùng huynh muội Triệu công tử cũng đều tới.

Danh tiếng của Tô huyện lệnh ở quê nhà cũng không tệ, hàng loạt các than hào, nông dân đều có quai lại tốt với ông, nên đương nhiên không ngừng chào hỏi các vị viên ngoại của các gia đình khác xung quanh. Bỗng nhiên Tô huyện lệnh ra lệnh phụng bồi mấy vị khách quý có khí chất lỗi lạc, đã làm cho mọi người chú ý.

Thái tử Triệu Dận Đường còn đứng dừng lại trước bức tranh của Châu phu tử, nghỉ chân thưởng thức, sau khi nghe thấy bức họa này có thể được đem ra bán đấu giá sau khi triễn lãm xong, tất cả tiền thu được đều sẽ đem quyên góp cho Thành Thiện đường thì ngay ngay lập tức lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng đem hết tất cả các bức tranh của Diệu Bình cư sĩ mang về.

Chuyện đó đã làm cho mọi người xôn xao bàn tán. Làm cho ông chủ kinh doanh cửa hang tranh chữ nhảy dựng lên như cương thi nhảy bật ra khỏi nắp quan tài, hưng phấn giữ chặt ống tay áo của Thương Nguyệt Nương con gái ông, lệ nóng doanh tròng dặn nữ nhi nhất định phải, ngày đêm dùi mài khổ học, nhất định phải học hết tài nghệ của Chu phu tử!

Bảng giá một ngàn lượng bạc nhất thời làm tăng khí chất của thư viện, mọi người bắt đầu nhìn ngắm lại tác phẩm của con trai mình một lần nữa, bỗng dưng cảm thấy những tác phẩm của con mình đã có sự tiến bộ vượt bậc. Ngay cả lỗi chính tả cũng sai đầy ý thơ ý cảnh.

Công chúa Bình Dao nghiêm túc nhìn tác phẩm của những nữ học sinh, nhất quyết tìm tòi cho bằng được tác phẩm có kí tên là Lưu Ngư nhi.

Tuy rằng nàng biết mình và Trử Kình Phong không có duyên phận, nhưng mà trong lòng không phục rằng mình lại có thể bị thua trong tay bởi một si nữ ở một vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh.

Cô nàng Nhược Vũ tiểu thư gì gì đó, tuy rằng có bộ dáng phát triển, khí chất cũng rất tốt, nhưng nữ tử dung nhan sắc để giữ chân nam nhân thì sao có thể được lâu dài? Ngược lại nàng muốn xem thử cô nàng Lưu Ngư nhi này là tài nữ đến bậc nào để có thể giành được sự sủng ái của Trữ Kình Phong

Ngày đó trong dạ tiệc, Lý Nhược Ngu rất trấn định tự nhiên mà đối mặt với phiền phức cũng tương đương như cung yến, khí chất phảng phất con gái của nhà Vương Hầu, thật sự để lại cho công chúa ấn tượng rất sâu sắc, nên đối với nàng có mong đợi cao cũng như có sự phòng bị.

Cho nên trong đủ loại tranh ở đây, cuối cùng bức tranh có kí tên “Lưu Ngư Nhi” làm cho công chúa trợn to mắt và có chút khiếp sợ tột đỉnh.

Tranh kia miêu tả chính là cảnh con bướm xuân, miêu tả tinh xảo cảnh con bướm đậu trên đóa hoa, nhưng loại là một con bướm kì dị, xấu xí một cách lạ thường như vừa chui ra khỏi kén. Nhìn sơ qua bức họa thì bức tranh này dường như được vẽ từ tay của hai người, sự gian dối đáng ngờ đó, cũng giống như con bướm xấu xí kia, giáng thẳng vào mặt nàng….

Cái này, cái này…. Cho dù là nữ tử chỉ biết chút xíu về thi họa ở bất cứ phủ trạch bình thường nào khác, tiện tay vẽ ra cũng xuất sắc hơn bức này mà?

Có lẽ là do mong chờ cao nên giờ bị hụt chân, Tam công chúa nước Đại Sở đúng là bị choáng không nhẹ!

Bình Dao công chúa có chút không dám tin vào mắt mình, dời bước đi tìm hiểu tác phẩm khác của tiểu biểu muội, nhưng mà càng nhìn tiếp thì càng cười lạnh.

Thật đúng là một chiếc gối thêu hoa, nhưng bên trong gối đó đều chưa toàn cỏ dùng để trâu bò ăn thôi đúng không?

Nhìn những nét chữ ngã nghiêng xiên vẹo kia, Bình Dao công chúa thật không thể tin được, bởi vì thư pháp trong bức tranh kia rất đẹp. Thật không thể ngờ một Trử Kình Phong từng được các Thái sư trong học viện của hoàng cung khen không dứt miệng lại có thể đi xem trọng một nữ tử hời hợt dở tệ đến như thế!

Nghĩ như vậy, nàng lại tiếp tục nhìn về phía đàn cổ được chuẩn bị phía bên kia, dành cho tiểu biểu muội lên diễn tấu. Trên mặt Bình Dao công chúa toàn là vẻ khinh miệt.