Chiến Thiên

Chương 972: Đều phải chết




Ở ngoài cung điện, chiến cuộc kịch liệt vẫn tiếp diễn.

Lúc này, bảy người Túy chân nhân đã hội hợp lại một chỗ, lưng dựa vào cung điện, tập trung toàn bộ lực lượng để phòng ngự, chống đỡ từng đợt từng đợt công kích phảng phất như vĩnh viễn không ngừng nghỉ của thập đại cấm địa chi chủ.

Chiến cuộc giữa song phương đã lâm vào giai đoạn giằng co.

Hơn nữa, đám người Túy chân nhân cũng dần dần cảm nhận được, mười vị cấm địa chi chủ này tuy có vẻ hùng hổ, nhưng hình như vẫn đang lưu thủ, cũng không bởi vì Trịnh Hạo Thiên thành công xâm nhập cung điện mà liều mạng với bọn hắn.

Bọn họ thậm chí còn có một loại ảo giác, mười vị cấm địa chi chủ chẳng qua chỉ đang diễn trò cho đúng nghĩa vụ mà thôi. Theo thời gian giao thủ ngày càng dài, cái cảm giác này lại càng trở nên rõ ràng hơn, cho dù là kẻ thô thiển như Hoang Man chân nhân cũng có thể nhìn ra, đám gia hỏa này đang ứng phó cho xong chuyện.

"Mộng Long, đây là chuyện gì vậy?" Hoang Man chân nhân đã sớm giải trừ yêu hóa biến thân Pháp Tướng Thiên Địa, lúc này mới vội vàng hỏi: "Ta dám đánh cược, nếu hiện giờ chúng ta giết ra ngoài thì bọn hắn chắc chắn sẽ không cản trở đâu."

Mộng Long chân nhân chậm rãi lắc đầu, nói: "Ta làm sao biết."

"Không phải ngươi có thể nhìn thấu tương lai sao?"

"Ta có thể nhìn thấu một phần tương lai, nhưng lực lượng ở đây thật sự quá mức cường đại, ta nhìn không thấu." Mộng Long chân nhân thản nhiên nói.

"Đừng cãi nhau nữa." Bắc Đẩu chân nhân trầm giọng nói: "Nếu bọn hắn diễn trò cho xong chuyện thì chúng ta còn mừng quá ấy chứ."

Mọi người chậm rãi gật đầu, kỳ thật chẳng ai lại nguyện ý đánh nhau sống chết với đám thập đại cấm địa chi chủ cường đại này cả. Bởi vì bọn hắn đều biết, nếu thật sự liều mạng thì kẻ thất bại, bỏ chạy cuối cùng nhất định chính là mấy người bọn hắn.

"Ầm...."

Bỗng nhiên, một tiếng nổ kinh thiên động địa từ trong cung điện bạo phát ra, toàn bộ cung điện đều bị một vầng quang mang bất thình lình bao phủ lại. Mà ngay cả toàn bộ đại địa tựa hồ cũng phải rung lên.

Mấy người Túy chân nhân sắc mặt khẽ biến. Bọn họ đều biết, loại biến hóa mãnh liệt này nhất định là do Trịnh Hạo Thiên gây ra. Chỉ là không biết tên tiểu tử này đã làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì mà gây ra động tĩnh khổng lồ như thế.

Lực lượng công kích phía trước đột nhiên ngừng lại. Trong một khắc khi cung điện xảy ra dị biến, thập đại cấm địa chi chủ đang liên tục công kích không ngờ lại cùng tạm dừng lại.

Mười cự nhân chiều cao bất đồng, nhưng đều khôi ngô to lớn song vai mà đứng. Bọn họ nhìn cung điện đang tỏa ra quang mang vạn trượng, trong ánh mắt mỗi người đều toát lên một vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không thể nào tin nổi.

"Hắn thành công." Thời gian cự nhân thì thào nói.

"Đúng đó. Đã nhiều năm như vậy rồi, không ngờ cuối cùng lại có kẻ thành công, hơn nữa còn là một gã tông sư nhân loại." Thanh âm lạnh lẽ mà hữu lực của hàn băng cự nhân vang lên, đồng thời còn mang theo vô tận cảm khái.

"Hắc hắc, nếu hắn thành công rồi thì chúng ta cũng nên bắt đầu huyết tế chứ nhỉ?" Trên người hỏa diễm cự nhân, liệt hỏa nhảy nhót không ngừng, một cỗ khí tức túc sát khổng lồ từ trên người hắn bắt đầu tràn ra.

"Huyết tế, ha ha, vậy bắt đầu từ bảy tên tiểu tử này trước đi." Không gian cự nhân cười điên cuồng một tiếng. Từng đạo từng dạo khe nứt không gian từ trên người hắn sinh ra, đồng thời hóa thành phong nhận, chém về phía trước.

"Ha ha, huyết tế, huyết tế, huyết tế...."

Trong thanh âm của Thập đại cấm địa chi chủ tràn ngập một loại sảng khoái và hung sát chi khí vô tận.

Bọn hắn đồng loạt xuất thủ, lực lượng cường đại ầm ầm tràn về phía đám người Túy chân nhân. Chỉ trong nháy mắt, mấy người Túy chân nhân đã cảm thấy không ổn.

Nếu như là trước đó, mười vị cự nhân bọn hắn bất quá chỉ công kích qua loa cho xong chuyện. Vậy thì lúc này, bọn hắn đã nhanh chóng biến thành mười tên hung thần ác sát cực kỳ khát máu.

"Giết giết giết...."

Thập đại cấm địa chi chủ điên cuồng hét lên. Bọn hắn phóng thích lực lượng bản thân tới cực hạn, vô số công kích trí mạng giống như cuồng phong bạo vũ, điên cuồng giáng xuống. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Nơi này là chiến trường linh giả. Mà ở trong nơi này, bọn hắn lại có lực lượng sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn luôn ở trong trạng thái đỉnh phong.

Cho nên mỗi một đòn công kích của bọn hắn đều cường đại tới khó tin. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, mấy người Túy chân nhân đã có một loại cảm giác giống như sắp không thể chống đỡ nổi.

"Không xong, mười tên gia hỏa này nổi điên rồi." Hoang Man chân nhân giận giữ hét lên: "Mộng Long, ngươi còn thủ đoạn gì nữa, mau mau thi triển ra đi, nếu còn che giấu nữa thì bảy người chúng ta thật sự xong đời đó."

"Được." Mộng Long chân nhân cũng bị hành động điên cuồng bất thình lình của thập đại cấm địa chi chủ dọa cho hoảng sợ. Hai tay hắn chập lại, chỉ về mặt đất phía trước, thấp giọng ngâm nga. Chỉ sau mấy hơi thở, trên mặt đất đã bùng phát vô số đạo quang trụ khổng lồ. Những đạo quang trụ này phóng vút lên cao, mỗi một đạo đều mang theo lực lượng khổng lồ hủy thiên diệt địa.

"Hỗn Độn Diệt Thế đại trận." Trên mặt Túy chân nhân lộ ra một tia vui mừng, nói: "Mộng Long. mấy trăm năm thời gian của ngươi quả nhiên không uổng phí."

Hỗn Độn Diệt Thế đại trận chính là một trong những trận pháp cường đại nhất nhân tộc. Uy lực cực kỳ khủng bố, thậm chí còn có thể tiêu diệt cả tông sư chân nhân.

Mộng Long có thể bố trí đại trận ở nơi này trong mấy trăm năm ngắn ngủi, đúng là tận tâm tận lực rồi.

"Đùng đùng đùng..."

Quang trụ xuyên thủng thân thể đám cấm địa chi chủ. Cho dù bọn hắn đều là cường giả cấp bậc tông sư, nhưng vẫn không thể thừa nhận lực lượng trùng kích mang tính hủy diệt này, cả đám ầm ầm sụp đổ.

Nhưng biểu tình của đám cấm địa chi chủ ở thời điểm đó lại càng thêm kỳ quái. Bọn họ chẳng những không có thất kinh hay nổi giận điên cuồng, mà đều cất tiếng cười lớn, tựa hồ có vẻ cực kỳ vui vẻ.

"Oanh...."

Quang trụ xuyên thấu qua thân hình mười vị cấm địa chi chủ, chẳng những không có suy yếu đi mà ngược lại còn càng trở nên cường đại hơn. Chúng tựa hồ đã thôn phệ được lực lượng của đám cấm địa chi chủ, tiếp tục xông lên, hung hăng đụng vào màn trời trên cao.

Một đạo, hai đạo, ba đạo...

Thanh âm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên. Toàn bộ bầu trời ầm ầm tan vỡ, hóa thành vô tận quang điểm, tiêu tán vào hư không.

Mấy người Hoang Man chân nhân trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng này. Cho dù đang tận mắt nhìn thấy nhưng bọn họ vẫn không thể nào tin được.

"Mộng Long, rốt cuộc đây là trận pháp gì? Ngươi cũng quá trâu bò rồi đó." Hoang Man chân nhân nuốt ực một ngụm nước miếng, lắp bắp nói.

Nhưng trên mặt Mộng Long chân nhân cũng lộ ra một vẻ khó tin. Hắn lắc lắc đầu, thì thào nói: "Không thể nào, uy lực của Hỗn Độn Diệt Thế đại trận làm sao có thể đánh tan thập đại cấm địa chi chủ, hơn nữa còn thuận thế đánh tan cả bầu trời của Đế Vương lăng chứ?"

Phương xa, từng đạo từng đạo khí tức mênh mông phóng vút lên cao. Ít nhất hơn trăm vị tông sư chân nhân đang cấp tốc bay tới nơi này.

Viễn cổ mộ phần tuy rộng lớn, nhưng Đế Vương lăng lại ở khu vực trung tâm, cảnh tượng bầu trời trên Đế Vương lăng ầm ầm tan vỡ lại càng gây chấn động toàn bộ viễn cổ mộ phần. Phàm là tông sư chân nhân các tộc có thể cảm ứng được cỗ lực lượng dao động ở nơi này , đều không hẹn mà cùng vội vàng chạy tới nơi này.

Hơn nữa, tất cả mọi người phát hiện, lực lượng cường đại vẫn luôn trói buộc bọn hắn đã hoàn toàn biến mất rồi.

Ở nơi này, tốc độ phi hành của bọn họ gia tăng gấp bội, thậm chí còn có thể dễ dàng xé rách không gian để truyền tống.

Chỉ sau nửa canh giờ ngắn ngủi, số lượng tông sư chân nhân tụ hợp ở nơi này càng lúc càng nhiều. Cường giả các tộc đều cẩn thận, tụ tập tốp ba tốp năm. Bọn họ nhìn cung điện chớp động quang mang vạn trượng phía sau đám người Túy chân nhân, trên mặt đều lộ ra một vẻ hưng phấn.

Mấy người Túy chân nhân không khỏi thầm kêu khổ. Số lượng tông sư chân nhân ở nơi này quá đông, nếu muốn xông vào bên trong cung điện thì bọn họ vô luận thế nào cũng không thể ngăn trở được.

"Túy chân nhân, đã lâu không gặp." Một vị yêu tộc tông sư cười quái dị nói: "Không thể nghĩ tới, lần này lại có thể nhìn thấy thất hùng Phiêu Miểu đại lục tề tựu. Thật sự là vinh hạnh."

Xung quanh lập tức xôn xao thảo luận. Danh tiếng thất hùng Phiêu Miểu đại lục mấy trăm năm trước tuyệt đối như sấm nổ bên tai. Nhưng tất cả mọi người đều biết, bọn hắn đã sớm tan rã rồi. Không nghĩ tới hôm nay lại một lần nữa xuất hiện.

Nhìn tới tòa cung điện phía sau lưng bọn họ, tất cả mọi người đều có liên tưởng riêng.

Túy chân nhân cười khổ một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện thì sắc mặt lại biến đổi.

Một đạo Thanh âm phảng phất như từ trong hư vô vọng tới: "Các ngươi đều đến cả rồi. Tốt lắm, càng dễ một mẻ bắt hết, đỡ mất công đi săn lùng các ngươi."

Tất cả tông sư đều lộ ra sắc mặc giận dữ, một người tức giận, nói: "Cuồng đồ phương nào, mau lăn ra."

Số lượng tông sư nơi này đã vượt qua trăm vị. Đây là cỗ lực lượng khổng lồ tới cỡ nào chứ. Vậy mà vẫn có kẻ dám cuồng ngôn khoác lác, đương nhiên khiến cho tất cả nổi giận.

"Ha ha...." Trong tiếng cười như điên như dại, dị biến xung quanh chợt xuất hiện. Mười cự nhân lại một lần nữa hiện thân.

"Thập đại cấm địa chi chủ? Sao bọn hắn lại ở chỗ này?" Mấy vị tông sư chân nhân cùng kinh hô lên.

Đồng dạng, sau khi nhìn thấy mười vị cự nhân, sắc mặt mấy chục vị tông sư đột nhiên đại biến. Một người hô lớn: "Đế Vương lăng, nơi này là Đế Vương lăng. Túy chân nhân, nhân tộc các ngươi có phải đã cho người tiến vào đó, muốn nắm giữ chiến trường trong tay?"

Đám người Túy chân nhân cả kinh. Bọn họ nhìn thấy biểu tình khác thường trên mặt đám cường giả các tộc, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Thì ra, chuyện mà bọn họ tự cho là bí mật đã bị một số chủng tộc cường đại biết được phong thanh rồi.

Hai mắt Mộng Long chân nhân sáng ngời nói: "Ta hiểu rồi. Âm Mị không phải là người đoạt được thánh khí truyền thừa đầu tiên. Trước chúng ta đã có người tiến vào trong đó, nhưng lại không thể thành công."

"Ha ha, không sai, Mộng Long chân nhân, năng lực nhìn thấu tương lai. Thật sự là đáng tiếc a..." Thanh âm của thời gian cự nhân ầm ầm vang lên: "Từ sau thời đại viễn cổ, tông sư các tộc tiến vào Đế Vương lăng đã có gần một ngàn rồi. Nhưng đáng tiếc, cho tới bây giờ vẫn không một ai có thể kích phát uy lực của quang trụ." Hắn quay đầu lại, trong con ngươi lộ ra vẻ điên cuồng vô hạn, nói: "Nhưng bây giờ, rốt cuộc cũng có kẻ thành công. Ha ha, bất quá, muốn nắm giữ chiến trường trong tay sao, quả thực là nằm mơ. Hừ hừ, trừ long phượng lưỡng tộc ra, không một ai có thể làm được điều này."

Sắc mặt đám người Túy chân nhân lập tức trở nên cực kỳ khó coi

Bọn họ lập tức hiểu được, ở trong quang trụ nhất định có lưu cấm chế đặc thù của long phượng lưỡng tộc. Trừ tộc nhân hai tộc này ra, những người khác căn bản không thể thành công.

Có thể Trịnh Hạo Thiên đã kích phát lực lượng của quang trụ, nhưng chờ đợi hắn vẫn chỉ là cái chết.

Thanh âm của thời gian cự nhân vẫn không ngừng vang trọng trong thiên địa.

"Ngày quang trụ được kích phát chính là ngày mười lão hỏa chúng ta thoát khốn. Ha ha, chỉ cần giết sạch tất cả các ngươi và kẻ ngoại lai trong chiến trường, chúng ta sẽ thoát khỏi trói buộc vô tận năm tháng, đoạt được tự do." Hắn đột nhiên cúi đầu, trong ánh mắt sâm nghiêm lộ ra sát khí vô tận: "Các ngươi, đều phải chết...."

"...."

Lĩnh vực của thập đại cấm địa chi chủ khuếch tán ra, bao phủ tất cả đám tông sư chân nhân lại.

Đây không phải là mười tên cự nhân bọn hắn đối kháng trăm vị tông sư, mà là hơn trăm vị tông sư liên thủ đối kháng lực lượng của toàn bộ chiến trường linh giả....