Chiến Thiên

Chương 963: Hung tàn diệt sát




Thì ra tông sư cũng có thể vẫn lạc.

"Đi thôi." Túy chân nhân phủi phủi tay, thu kiếm quang trở lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.

"Đi thôi." Trong khi đó, vẻ mặt Hoang Man chân nhân lại giống như chưa được thỏa mãn.

Về phần những người khác, mặt mày đều lạnh lùng hờ hững, tựa hồ kẻ tử vong vừa rồi không phải là một tông sư đồng giai với bọn họ, mà chỉ là một tên vô danh tiểu tốt chẳng có điểm nào đáng chú ý.

Không hiểu sao, trong lòng Trịnh Hạo Thiên đột nhiên có một cảm giác lạnh lẽo. Đám lão gia hỏa này quả nhiên không phải người thường a...

Bắc Đẩu chân nhân vung tay lên, một tấm lụa lam nhạt lập tức bay ra, lao thẳng lên trên đỉnh dầu mọi người. Tiếp đó, từng đạo từng đạo quang mang lam sắc giống như sóng nước đã bao phủ tất cả mọi người lại.

"Trịnh sư đệ, đây là thủy ba văn, có thể dẫn lôi điện xuống dưới đất, giúp chúng ta bình an vượt qua khu vực lôi điện này." Túy chân nhân trầm giọng nói.

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía tấm lụa này, lại mang theo một vẻ hồ nghi.

Khu vực lôi điện kia ẩn chứa uy năng cường đại, có thể đánh thương cả tông sư dị tộc. Chỉ bằng vào một tấm lụa èo uột này chẳng lẽ có thể phòng ngự được? Hơn nữa phạm vi dải lụa này bao phủ cũng không khỏi quá lớn đi. Không ngờ có thể bao phủ toàn bộ bảy người bọn họ.

Thân hình Bắc Đẩu chân nhân vừa động, quang tráo lam sắc lập tức mang theo mọi người bay về phía khu vực lôi điện.

Càng tới gần nơi đó, Trịnh Hạo Thiên càng cảm nhận được một cỗ khí tức khổng lồ hung bạo, giống như có thể hủy thiên diệt địa.

Trái tim Trịnh Hạo Thiên khẽ nhảy lên, nắm tay thoáng siết chặt lại.

"Thiên lôi."

Bên trong khu vực này, thiên lôi oanh đỉnh gần như là vô cùng vô tận.

"Trịnh sư đệ, nhớ không được vận dụng Ngưng Kiếm thuật." Thanh âm Túy chân nhân đột nhiên truyền tới: "Ngưng Kiếm thuật là kiếm kỹ cường đại nhất trong thiên hạ, bị ý chí thiên địa bài xích và thù địch. Nếu như vận dụng Ngưng Kiếm thuật trong hoàn cảnh thế này, nhất định là cửu tử nhất sinh."

Trịnh Hạo Thiên gật mạnh đầu một cái, vô tận quang điểm lấp lánh trong khí xoáy lập tức trầm xuống. Đồng thời chân khí bên trong đan điền của hắn lại lưu chuyển nhanh hơn, chỉ cần nhận ra điều gì đó không thích hợp là lập tức yêu hóa biến thân.

Tuy hiện giờ hắn đã luyện thể thành công, nhưng uy thế thiên lôi nơi này thật sự quá mức cường đại. Cho nên hắn mới cẩn thận chuẩn bị vẹn toàn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Hô...."

Lam quang rốt cuộc cũng xông vào trong khu vực lôi điện.

Từng đạo từng đạo thiên lôi trực tiếp oanh kích tới, hung lệ đánh lên tấm lụa.

Trái tim Trịnh Hạo Thiên lập tức nhảy nhót liên hồi. Tuy Túy chân nhân đã cam đoan với hắn, nhưng trong lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng toàn bộ không gian bị thiên lôi oanh kích, hắn vẫn không dám thả lỏng một chút nào.

"Ầm ầm ầm..."

Một đạo lôi điện khổng lồ đánh xuống. Tấm lụa mỏng trên đỉnh đầu nhẹ nhàng trầm xuống một chút. Bất quá, nó cũng chỉ trầm xuống vài thước rồi lại phiêu đãng bay lên như thường. Mà ở ngoài tầng lam quang do tấm lụa phóng thích ra, từng đạo từng đạo lôi điện to lớn uốn lượn không ngừng, men theo lam quang mà đánh xuống dưới đất.

Trịnh Hạo Thiên phóng thích thần niệm, cẩn thận cảm ứng.

Sau một lát, hắn rốt cuộc cũng yên tâm trở lại.

Tấm lụa mỏng này cũng không biết là bảo vật gì, không ngờ thật sự có thể chống cự thiên lôi. Hơn nữa lực lượng mà nó phóng thích ra còn có năng lực chuyển hướng, khiến cho thiên lôi oanh kích lên nó bị truyền xuống dưới đất.

Chỉ cần lực lượng lôi điện trên bầu trời không thể lập tức đánh nát, thì cho dù số lần oanh kích có vô cùng vô tận đi nữa, kiện bảo vật này cũng chẳng thể bị tổn hao mảy may.

Trong lòng thầm than, mấy người Túy chân nhân quả nhiên không hổ là tông sư chân nhân lão làng, trong người ai cũng có chí bảo hộ thân.

Đoàn người chậm rãi phi hành trong lôi điện. Có tấm lụa phòng ngự, bọn họ cứ tự do thoải mái di chuyển trong khu vực lôi điện khủng bố như vậy.

Tuy không thể xé rách không gian, nhưng chỉ bằng vào tốc độ như vậy cũng có thể nói là kinh thế hãi tục rồi.

"Trịnh sư đệ, mời Thông Thiên chân nhân xuất thủ đi." Sau khi phi hành một canh giờ, Túy chân nhân đột nhiên nói.

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu một cái, nói: "Được."

Thần niệm của hắn vừa động một cái đã liên hệ với Thông Thiên chân nhân đang bám trên người.

Tiếp đó, từ trên người hắn đột nhiên bùng phát kim sắc quang mang chói mắt rực rỡ. Sau khi đạo kim quang này xuất hiện, ở trước mặt mọi người lập tức có thêm một thông thiên đại đạo cực lớn.

Con đường lớn ( đại đạo ) này nối thẳng với phương xa, cho dù là ở trong khu vực lôi điện cuồng bạo thì vẫn trầm ổn như núi.

Kim quang chợt lóe, lam quang cùng tấm lụa vừa lóe lên một cái đã biến mất không thấy đâu nữa.

Nửa ngày sau, không gian trước mặt đột nhiên sáng ngời. Bọn họ đã bình an vượt qua khu vực lôi điện cuồng bạo khủng bố kia rồi.

Trịnh Hạo Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng vẫn còn chút kinh hãi.

Phạm vi khu vực lôi điện bao phủ này không ngờ lại lớn đến thế, thậm chí so với miêu tả của Túy chân nhân còn lớn hơn không ít.

Nếu như không có tấm lụa kỳ lạ kia, bằng vào thân thể đã thần binh luyện thể của hắn tuy cũng có thể bình an vượt qua, nhưng nguyên khí nhất định cũng phải đại thương.

Bởi vì dưới thiên lôi oanh kích, Mộng Yểm gần như không thể trợ giúp được gì.

"Ha ha, thoát ra rồi, thật là thoải mái." Hoang Man chân nhân cười ha hả, nói: "Lão phu đã nhiều lần vượt qua khu vực lôi điện đó, nhưng đây là lần đầu tiên thoải mái như thế đó." Hắn giơ ngón tay cái lên, nói: "Thông Thiên chân nhân quả nhiên là danh bất hư truyền."

"Đạo hữu quá khen." Thanh âm của Thông Thiên chân nhân khẽ vang lên: "Khu vực lôi điện này có điểm đặc biệt, đối với pháp khí chi linh chúng ta không thể ảnh hưởng quá nhiều."

Mấy người Trịnh Hạo Thiên đều chậm rãi gật đầu. Thông Thiên chân nhân nói không sai, thái độ đối đãi của lôi điện nơi này với pháp khí chi linh và tông sư sinh linh dường như hoàn toàn bất đồng. Ở nơi này Thông Thiên chân nhân có thể dễ dàng phóng thích thông thiên đại đạo, nhưng bọn hắn lại không có năng lực như thế.

Âm Mị nhìn về phương xa, đột nhiên hé miệng, nở một nụ cười tuyệt mỹ: "Không nghĩ tới, ta còn có một ngày quay lại nơi này."

Trịnh Hạo Thiên thu liễm tâm thần, nhìn về phía trước.

Viễn cổ mộ phần, nơi này chính là nghĩa địa của vô số cường giả các tộc trong truyền thuyết ư?

Nhìn về phía trước, đập vào mắt hắn là một cảnh sắc im lặng tới cực điểm

Trừ tiếng sấm động ầm ầm phía sau cùng cương phong phiêu đãng trên bầu trời ra, tựa hồ không còn một âm thanh nào khác.

Nơi này, phảng phất như có một khí tức âm trầm rét lạnh. Gió lạnh phả vào mặt, tựa hồ muốn động cứng người ta lại.

Trịnh Hạo Thiên rùng mình một cái, trong mắt lóe lên một đạo tinh mang. Một cỗ nhiệt lưu nhanh chóng tràn ngập trong cơ thể, xua tan những cảm giác lạnh lẽo này.

Trong lòng hắn bắt đầu đề cao cảnh giác, nơi này quả nhiên có điều cổ quái.

Những thứ khác không nói, chỉ riêng khí tức âm hàn tràn ngập trong khu vực mộ địa ( nghĩa địa ) này cũng đã không tầm thường rồi.

Nếu như là linh giả bình thường, thậm chí là đại linh giả tới đây, một khi bị loại hàn khí này xâm nhập, chỉ sợ khó mà toàn thân trở ra được.

Túy chân nhân từng nói, phàm là người dám tiến vào viễn cổ mộ phần, đều là tông sư chân nhân của các tộc. Đây không chỉ bởi vì bên ngoài có vô tận thiên lôi thủ hộ, mà nguyên chủ yếu chính là vì khí tức âm trầm quỷ dị mà trí mạng của nơi này.

Loại khí tức này, cũng chỉ có tông sư mới có thể dễ dàng chống cự và hóa giải.

"....."

Bỗng nhiên, ở phía trước chợt truyền đến một tiếng thét dài, phát tan không gian yên tĩnh ở nơi này.

"Ha ha, lại có tên gia hỏa nào không biết sống chết dám xông vào." Thanh âm kiêu ngạo kia chợt vang lên: "Nơi này là địa bàn của lão phu, nếu muốn bình yên vượt qua thì hãy lưu lại một kiện bảo vật cho lão phu.."