Chiến Thiên

Chương 94: Chu diệt




"Á..." Vô số tiếng hét chói tai của con người vào giờ khắc này cùng bạo phát ra, ngay cả tiếng gầm rú điên cuồng của con hắc hùng cũng không thể nào lấn át được những thanh âm tràn đầy hoảng sợ kia.

Dưới lôi đài lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn, vô số người liều mạng hướng về phía sau mà bỏ chạy.

Người chen người, người đẩy người, người dẫm người.

Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều bất chấp cái gì gọi là phong độ hay là thận trọng, nhìn về phía con hắc hùng đã giết sạch cả bầy mười chín con cự lang, toàn thân tỏa ra một tức cuồng bạo cùng mùi vị huyết tinh, trong đầu mọi người đường như chỉ còn một ý niệm duy nhất, đó chính là phải chạy khỏi đây, chạy càng xa càng tốt.

Nhưng người dưới lôi đài lúc này nhiều lắm, trong thời gian ngắn làm sao có thể chạy ra ngoài hết được.

Con hắc hùng cuồng bạo nhảy vào giữa đám người, nó giơ cặp hùng chưởng thật lớn lên, mỗi một lần huy động đều đánh bay một, thậm chí cả mấy người.

Nhìn những thân thể đã gần như biến dạng bay giữa không trung cũng biết, kết cục những người này tuyệt đối là lành ít dữ nhiều.

Sắc mặt Cừu Tư Vịnh ẩn ước đã có chút trắng bệch, mặc dù bàn tay nhỏ nhắn đã nắm lại thật chặt, trong con ngươi toát lên về sợ hãi, nhưng tốt xấu gì cũng không kinh hãi hét lên.

Bốn gã bảo tiêu lập tức xông tới bên cạnh Cừu Tư Vịnh, một người trong đó còn bất chấp cái gì mà tôn ti thân phận, trực tiếp xốc Cừu Tư Vịnh lên, còn ba người kia thì chắn trước mặt hắn.

Vào giờ khắc này, người mà bọn hắn phải bảo vệ cũng chỉ có Cừu Tư Vịnh, về phần Trịnh Hạo Thiên cũng ở trong bao sương, căn bản không có ai liếc mắt nhìn hắn đèn mót cái.

Đối với bốn vị bảo tiêu này mà nói, người thiếu niên xui xẻo này có sống sót chạy thoát hay không còn phải xem vào vận khí của hắn.

Nhưng khi vị liệp sư trung niên kia vừa muốn nói những lời này ra khỏi miệng thì một tiếng gầm gừ vang lên.

Con hắc hùng kia không ngờ lại trực tiếp nhảy ra khỏi đám đông, một chưởng xé tan cửa căn bao sương của bọn Trịnh Hạo Thiên, trong cặp mắt ti hí của nó phóng ra những tia quang mang hung ác, tàn nhẫn, nhào thẳng về phía Cừu Tư Vịnh.

Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên khẽ giật giật, chẳng lẽ con hắc hùng này có cừu oản gì với Cừu Tư Vịnh, hay là nó vốn là bị chính Cừu Tư Vịnh dẫn người bắt lấy? Nếu không tại sao nó lại bỏ qua đám đông phía ngoài kia mà trực tiếp gầm rống, xông tói tấn công Cừu Tư Vịnh... Ý niệm này vừa mới lóe lên trong đầu hắn thì con hắc hùng kia đã đại phát thần uy, một chưởng đánh bay ba người bảo tiêu của Cừu Tư Vịnh ra ngoài.

Tuy ba người đó đều là liệp thủ đã lu luyện ra chân khí, thậm chí trong đó còn có một vị sơ giai liệp sư, nhưng bởi phía sau bọn họ lại là Cừu Tư Vịnh, nên bọn họ cũng không dám né tránh, chỉ có thể gắng gượng lấy cứng đối cứng, để rồi bị một chưởng đánh bay ngay cả đến một giây lát cũng không thể chống đỡ được.

Người bảo tiêu còn lại kia thân cực kỳ linh hoạt, hơn nữa hắn cũng lâm nguy không loạn, thừa dịp ba tên đồng đội ngăn cản được con hắc hùng một khắc đã bắt đấu lướt đi, ôm lấy Cừu Tư Vịnh đã mềm nhũn cả tay chân, vội vàng chạy về phía cửa bao sương.

Nhưng con hắc hùng đã lâm vào cuồng bạo kia chẳng những có lực lượng lớn vô cùng, mà tốc độ của nó so với lúc bình thường cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nếu không nó cũng không thể tát chết sạch sẽ cả bày sói trong thời gian ngắn như vậy.

Đôi chân thô to, đen xì kia đạp xuống mặt đất, lập tức toàn bộ căn phòng như rung lên, cả thân thể nó đã hóa thành một đạo bóng đen, lấy một thứ tốc độ không ngờ so với người kia còn nhanh hơn một bậc đuổi theo.

Khi người kia gần lướt tới được gần cửa ra vào, con hắc hùng đã giơ cao cự chưởng, hung hăng táp xuống.

Cừu Tư Vịnh hoảng sợ mở thật to hai mắt, trong đấu hắn lúc này đã hoàn toàn trống rỗng.

Nhưng hắn lại cỏ thể nhìn rõ ràng một cái cự chưởng khủng bố đang mang theo một luồng tinh phong, trên mặt dính đầy thịt nát cùng máu tươi bổ xuống.

Hắn đã ngửi thấy hương vị của tử vong, hơn nữa còn như nhìn thấy, thần chết đang vươn tay vẫy gọi mình.

Trong mơ hồ, hắn đã hiểu được lần này không thể nào chạy thoát được nữa rồi.... Cái hùng chưởng khủng bố tựa như một cơn gió lao xuống, nhưng ngay một khắc khi con hắc hùng sắp đem hai tên nhân loại nhỏ bé trước mắt này đập nát nát thành thịt băm thì một đạo bóng đen đột nhiên lóe lên, uất hiện trước mắt nó.

Tiếp đó chiẽc hùng chưởng không ngờ lại táp vào khoảng không.

Lực lượng khổng lồ kia một khi đánh hụt thì lực quán tính khổng lồ cũng khiến cho con hắc hùng đứng không vững, theo đã lao về phía trước, đem cánh cửa căn bao sương đụng cho vỡ nát hoàn toàn.

Vô số mãnh gỗ vụn bắn tung tóe đầy không trung, trong con ngươi Cừu Tư Vịnh rốt cuộc cũng xuất hiện một cái tiêu điểm (tiêu điểm ở đây là mục tiêu Cừu Tư Vịnh hướng tới, chứng tỏ hắn chưa chết, không phải vô thần, trống rỗng như lúc trước).

Hắn thấy rõ ràng, ngay trong khoảnh khắc khi cái hùng chưởng khủng bố kia sắp giáng xuống, Trịnh Hạo Thiên đã dùng một thứ tốc độ không thể hình dung nổi chạy tới đây, tiếp đó tóm lấy áo gã liệp thủ bảo tiêu, ném văng hắn ra ngoài, thoát ly khỏi phạm vi công kích của hùng chưởng.

Lúc này, tên liệp thủ kia sau khi bay như đằng vân giá vũ ( cưỡi gió vượt mây ), ngã lộn nhào trên mặt đất mấy vòng rồi mới miễn cưỡng đứng dậy.

Hắn trong nháy mắt hơi sửng sốt, tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng tốc độ phản ứng của thân thể hắn cũng đã vượt qua đầu não thật xa.

Hai chân vừa mới đứng vững, theo bản năng hắn lại tiếp tục co chân chạy tiếp, chỉ trong mấy hơi thở đã chạy ra khỏi đấu thú trường, ra đến đường cái bên ngoài.

Về phần Trịnh Hạo Thiên, kẻ vừa rồi cứu hắn một mạng thì vị liệp thủ này căn bản là không còn tâm trí đâu là lo đến.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, trong lòng hơi có một chút khó chịu.

Bất quá một chút oán niệm của hắn liền lập tức biến mất, bởi vì ở trước mặt hắn, con hắc hùng kia đã đứng vững trở lại, hơn nữa còn mãnh liệt nhảy nhào về phía hắn.

Trịnh Hạo Thiên lập tức thu liễm tâm thần, hắn cũng không hề né tránh, mà hai chân khẽ gian rộng, trầm hông tọa mã, tung ra một quyền.

Vào giờ khắc này, bốn cỗ nhiệt lưu bất đồng trong cơ thể hắn, cộng thêm chân khí ẩn chứa trong đan điền, trong nháy mắt đều trở nên sôi trào, hơn chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã lấy chân khí làm trung tâm, xoắn lại với nhau như một sợi dây thừng.

Sau khi hợp lại với nhau, chúng lập tức chạy dọc theo kinh mạch cánh tay, hướng về cái hùng chưởng to lớn, tanh nồng mà mãnh liệt phóng đi... Một chưởng này gần như đã hội tụ tất cả mọi lực lượng của Trịnh Hạo Thiên, man lực tiếp cận cao giai liệp sư bạo phát cùng chân khí trung giai liệp sư vào lúc này đã hoàn mỹ dung hợp lại một chỗ.

Cho dù là một vị cao giai liệp sư chân chính một khi phải đối mặt với một quyền này, chỉ sợ cũng phải nhượng bộ lui binh, không đám trực tiếp đón đỡ.

Nhưng con hắc hùng đang lâm vào cuồng bạo kia lại không có nửa điểm do dự, vô luận là thứ gì dám chắn ngang trước mặt nó, nó đều phải xông tới, phá tan tất cả...

Quyền phòng kịch liệt, hùng chưởng như núi, hai cỗ lực lượng khổng lồ vào giờ khắc này giống như sao hỏa cùng với trái đất, hung hăng va chạm vào nhau.

Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc cũng không thể đứng vững nữa, toàn bộ thân thể bắn ngược về phía sau.

Ở giữa không trung liều mạng lộn nhào một vòng mới vững vàng đáp xuống đất.

Lực lượng con cự hùng đang cuồng hóa này thể hiện ra, không ngờ không hề kém hơn hắn một chút nào.

Nhưng một quyền này của Trịnh Hạo Thiên cũng quá mức cường đại, con hắc hùng khổng lổ kia cũng chẳng thể chiếm được chút tiện nghi nào, mặc dù không bay ngược về phía sau, nhưng ngã ngửa về phía sau, thân hình khổng lồ tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Nếu như có người ở đây lúc này thì hắn tuyệt đối sẽ không tin vào cặp mắt của chính mình.

Tên Trịnh Hạo Thiên này cũng không phải là người tráng kiện gì, nhưng không ngờ lực lượng hắn phóng thích ra lại có thể sánh ngang với một con cự hùng đã cuồng hóa.

Rốt cuộc thì hắn người hay là là một con cự hùng đây? Đau đớn xoa xoa cánh tay, Trịnh Hạo Thiên cơ hồ đã hoài nghi cánh tay của mình có phải đã bị đánh gãy rồi hay không.

Con hắc hùng phẫn nộ gầm lên một tiếng, thân thể của nó chỉ lăn trên mặt đất một vòng rồi lập tức lại bò dậy.

Vẻ điên cuồng trong cặp mắt nhỏ kia lại càng lúc càng nồng đậm.

Nó lại giơ cái hùng chưởng khổng lồ của mình, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên táp tới.

Bất quá, lúc này Trịnh Hạo Thiên cũng không muốn tiếp tục ngạnh kháng với nó nữa.

Thân hình hơi lay động một cái, Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt đã nhảy ra bên ngoài. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cuồng bạo hùng vương quả nhiên danh bất hư truyền, lực lượng, tốc độ, cùng sức chịu đựng của nó đều vượt xa khỏi tưởng tượng của Trịnh Hạo Thiên.

Nếu biết lực lượng đối phương khổng lồ đến như vậy, còn cùng nó lấy cứng đối cứng thì tuyệt đối là kẻ ngu ngốc chân chính.

Dù sao, lúc này Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa cuồng hóa, khả năng chịu đựng đau đớn của hắn vẫn có một mức độ giới hạn.

Còn con hắc hùng đã cuồng hóa kia lại rõ ràng đã mất đi cảm giác đau đớn.

Một chưởng của con hắc hùng đánh vào không khí, nhưng khi nó còn chưa kịp thu tay về, thì một quyền đã hung hăng giáng xuống đầu của nó.

Tốc độ Trịnh Hạo Thiên nhanh tới cực điểm, thân hình của hắn lúc này đã lướt đi như quỷ mị, quả thực chính là hóa thành một làn khói nhẹ, làm cho con hắc hùng căn bản không thể phản ứng kịp.

Từ sau một trận chiến vói Nhạc Mãnh, bốn luồng nhiệt lưu trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên đã ngưng tụ, hợp nhất với nhau.

Két quả là không chỉ có lực lượng được gia tăng một khoảng lớn, mà ngay cả thính lực, sức dẻo dai cùng tốc độ cũng đạt lên một tầng cao mới.

Trước kia, sau khi hắn chân khí của hắn đạt tới mức độ trung giai liệp sư, cực hạn tố chất thân thể của hắn lập tức nhảy bị phá tan, tăng vọt lên rất nhiều.

Lúc này, tốc độ của báo, lực lượng của gấu đã bị hắn kết hợp hoàn mỹ lại một chỗ.

Sau khi lực lượng được tốc độ hỗ trợ, lực phá hoại tạo thành sẽ được đề thăng gấp vô số lần.

Một quyền nặng nề bắn ra, hung hăng đánh lên sống mũi con hắc hùng.

Lực lượng khổng lồ lại một lần nữa đánh nó ngã lộn nhào.

Chỉ là, bởi vì đã lâm vào trạng thái cuồng hóa, con hắc hùng kia đã không còn cảm giác đau đớn gì nữa, chỉ cần ở trước mắt nó có sinh vật di động thì nó sẽ không ngừng xông tới đánh giết, cho đến khi giết chết toàn bộ sinh vật còn sống, mới có thể từ trong trạng thái cuồng hóa, bình thường trở lại.

Con hắc hùng sau khi ngã sấp xuống đất lập lức lại bò dậy, bất quá động tác của nó lúc này đã có một chút chậm chạp.

Theo những dòng máu đang chảy xối xả ra ngoài, một lượng lớn thể lực của nó cũng tiêu hao với tốc độ kinh người. Nó đã lảo đảo muốn ngã.

Trịnh Hạo Thiên lại tiến tới, tiếp tục tung ra một quyền.

Thân hình của hắn nhanh như thiểm điện, xuyên qua những khe hở giữa đôi hùng chưởng mà liên tục oanh kích.

Hết quyền này lại tới quyền khác, liên tục oanh kích lên đầu con hắc hùng. Tốc độ đứng lên của con hắc hùng đã càng lúc càng chậm, động tác cũng càng lúc càng trì trệ. Cuối cùng sau khi nó lại ngã xuống một lần nữa, thân thể khẽ co giật mấy cái rồi rốt cuộc cũng không động đậy nữa.

Lúc này, toàn bộ lôi đài đã hoàn toàn biến thành một bãi hoang tàn, không còn một thứ gì còn hoàn hảo.

Trịnh Hạo Thiên nhìn nắm tay của mình, tuy rằng đã đánh bại con hắc hùng kia, nhưng nắm tay của hắn cũng đã sưng lên, hơn nữa đau đớn không chịu nổi.

Một con cuồng bạo hùng vương không thuần chủng đã kinh khủng như vậy thì cuồng bạo hùng vương chân chính còn như thế nào? Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm hô may mắn, vận khí trước kia của mình đúng là không tệ.

Bên ngoài đột nhiên vang lên vô số tiếng người huyên náo ầm ĩ, một đội binh lính cùng võ giả cầm binh khí trong tay, hùng dũng xông vào....