Chiến Thiên

Chương 896: Thân phận




"Hống....." Bát tí ma viên phẫn nộ gầm lên một tiếng. Hắn vung tay lên, lại một lần nữa đánh ra tám đạo quang trụ.

Chỉ là, mục tiêu của tám đạo quang trụ lần này cũng không phân tán, mà toàn bộ đều tập trung lên con hải quái bạch tuộc chết tiệt đang hốt hoảng bỏ trốn.

Tốc độ quang trụ nhanh hơn xa tốc độ con bạch tuộc bỏ chạy, cho nên chỉ trong nháy mắt, toàn bộ tám đạo quang trụ đã đánh lên thân thể to lớn của nó.

"Phành, phành, phành....".

Hào quang chói mắt liên tiếp từ trong hắc vụ xung quanh người bạch tuộc lóe lên, gần như muốn xua tan toàn bộ hắc vụ đi.

Trát Cáp Đặc và Bố Lan Đăng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, ở trên người con bạch thuộc kia, không ngờ lại có một tấm thép thật lớn. Mà sau khi tám đạo quang trụ cùng đánh lên phía trên tấm thép đó, không ngờ lại không thể xuyên thấu.

Không chỉ như vậy, lực lượng trùng kích cuả tám đạo quang trụ còn khiến cho tốc độ bỏ chạy của con bạch tuộc tăng vọt một bậc. Giống như ở phía sau lưng nó được lắp thêm tên lửa, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong con người đều lộ ra một vẻ cổ quái.

"Trát Cáp Đặc, ta đuổi theo nó." Bố Lan Đăng oang oang nói: "Tàn cục chỗ này giao cho ngươi thu thập. Nhớ kỹ, phải thu thập đủ tinh huyết của một trăm con hải quái, nếu không thì chúng ta chẳng thể báo cáo cho đại nhân đâu."

Trát Cáp Đặc hừ nhẹ một tiếng, nói: "Biết rồi, không cần ngươi nhắc."

Bố Lan Đăng ha ha cười lớn một tiếng, thân hình cao hai trượng kia chỉ nhoáng lên một cái, đã lập tức lao đi như vạy, hướng về phía con bạch tuộc bỏ chạy mà đuổi theo.

Tuy hai người bọn hắn đều phát hiện, con bạch tuộc này có chút không bình thường, nhưng bọn hắn lại không hề để vào trong lòng một chút nào.

Bởi vì thực lực của bọn hắn đã quá mạnh mẽ, đám hải quái tám sao này còn xa mới có thể với tới được.

Đương nhiên, quan trọng là ở chỗ, bọn hắn tuyệt đối không thể nghĩ tới, trên thế giới này, không ngờ lại có sinh linh dị tộc có thể trà trộn vào trong ngư triều, đồng thời sống sót trong cuộc tàn sát khủng bố này.

Cho nên, bọn hắn căn bản không hề cho rằng, con hải quái bạch tuộc này kỳ thật không phải là hải quái nguyên sinh của Vô Biên Chi Hải, mà là do chủng tộc trí tuệ khác giả trang mà thành.

Kỳ thật, Trịnh Hạo Thiên có thể làm tới bước này, cũng không phải đơn thuần là do công lao của Mộng Yểm. Nếu không có mặt nạ Thông Thiên trong tay, thì hắn cũng chưa chắc giấu giếm được lâu như vậy.

Bố Lan Đăng tuy không phải sinh vật sinh sống dưới đáy biển, nhưng tám cánh tay của hắn lại vô cùng cường tráng, chỉ cần khua nhẹ một cái là thân thể lập tức bắn đi như một mũi tên rời cung.

Chỉ là, sau khi truy đuổi một hồi lâu, hai hàng lông mày của Bố Lan Đăng đã nhíu chặt lại.

Sức chiến đấu của bạch tuộc ở trong tất cả hải quái cũng coi như là cường đại rồi. Nhưng tốc độ cũng là điểm yếu rõ ràng của bọn chúng.

Dựa theo suy đoán của hắn, con bạch tuộc kia cho dù có dốc toàn bộ sức lực bỏ chạy thì lúc này cũng phải nhìn thấy một chút bóng dáng rồi chứ.

Nhưng hiện giờ, đập vào mắt hắn đều là hải quái bình thường đang hoảng sợ bỏ chạy, căn bản không thấy chút tung tích nào của con bạch tuộc kia.

Tròng mắt khẽ đảo một vòng, tám cánh tay của hắn lập tức hợp lại, tạo ra một thủ thế kỳ lạ mà tràn đầy lực lượng thần bí.

Lập tức, ở chính trung tâm tám cánh tay chợt hiện ra một chiếc thủy kính . Bên trong thủy kính, lại xuất hiện một điểm sáng nho nhỏ.

Bố Lan Đăng hừ lạnh một tiếng, lầu bầu nói: "Sau khi trúng phải tử vong huyết quang của bổn tạo rồi mà còn muốn chạy thoát sao. Thật là không biết sống chết." Hắn xoay người chuyển hướng, tám cánh tay nhẹ nhàng khua một cái, tốc độ lại một lần nữa điên cuồng tăng vọt.

※※※※

Quẫy động những cái xúc thu thật lớn, ẩn toàn bộ thân hình trong sương mù hắc sắc, Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng lướt đi.

Hai kẻ bất thình lình xuất hiện kia mang tới cho hắn cảm giác nguy hiểm cực lớn. Cái cảm giác đó, thậm chí so với thời điểm đối mặt với ngụy pháp khí siêu phẩm đỉnh phong của Diệp Khả tự bạo còn lớn hơn.

Hơn nữa, từ khí tức tỏa ra từ trên người bọn hắn cũng có thể thấy được. Tuy bọn hắn không phải là tông sư, nhưng cũng phải là nhân vật đỉnh phong trong đại linh giả rồi. Đó là chưa kể tới phương thức xuất hiện quỷ dị cùng thủ đoạn khống chế ngư triều thần kỳ của bọn hắn, cũng đủ khiến Trịnh Hạo Thiên phải kiêng kỵ vạn phần rồi.

Tuy trên người Trịnh Hạo Thiên còn có mấy đòn sát thủ như Mộng Yểm và Thiên đại ma vương, nhưng cho dù là lấy một chọi một thì hắn cũng không hề nắm chắc một chút nào.

Cho nên, tuy hắn đã cảm ứng được trên người Bố Lan Đăng có mang theo kiện Thông thiên sáo trang thứ năm, nhưng hắn vẫn xoay người rời đi, đến một chút do dự cũng không có.

"Hạo Thiên, ngươi có nhận ra tên kia không?" Đột nhiên, Mộng Yểm ở trong khí xoáy lên tiếng.

"Tên kia?" Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Ta đã gặp bọn hắn bao giờ đâu."

"Hắc hắc, ngươi gặp rồi." Thanh âm của Mộng Yểm lặng lẽ vang lên: "Chẳng lẽ ngươi đã quên đoạn ngắn tương lai mà chúng ta từng nhìn thấy sao?"

Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên khẽ nhảy lên, ở trong não hải của hắn lập tức lóe lên mấy cảnh tượng nhanh như một tia chớp.

Ở trong một tòa cung điện khổng lồ, nguy nga, có hai thân ảnh cao lớn mà mơ hồ đang nói chuyện với nhau.

Ở trong một cái cấm địa tràn đầy nguy hiểm, hai đạo thân ảnh cao lớn đó cùng xuất hiện trước mắt hắn. Và chính bản thân hắn cũng đang bị vô tận quái thú vây khốn, lâm vào tinh trạng kiệt sức...

Trong lòng hắn chợt động, nói: "Mộng Yểm, bọn hắn chính là kẻ muốn truy bắt ta?"

"Không sai, ở trong đoạn ngắn tương lai mà ta nhìn thấy, bọn hắn dụ ngươi rời khỏi nhân tộc, đồng thời mai phục, tấn công khi ngươi đang kiệt sức." Mộng Yểm khẽ cười, nói: "Tuy ta không thể nhìn thấy, ngươi có thật sự bị bọn hắn bắt sống hay không, nhưng nếu bọn hắn đã muốn làm thịt ngươi thì ngươi nên biết làm gì rồi đấy." Trong mắt Trịnh Hạo Thiên chợt lóe lên một tia tinh mang, toàn thân cũng tỏa ra một tia sát khí lăng lệ nhàn nhạt.

Tuy hắn không muốn đối địch với tồn tại khủng bố có thể khống chế ngư triều kia, nhưng nếu biết sau này giữa mình và bọn hắn nhất định sẽ có một trận chiến thì ý niệm trong lòng đương nhiên cũng phải thay đổi rất nhiều.

"Hống...."

Một đạo âm ba chấn động màng nhĩ từ trong nước truyền tới: "Trốn? Để bổn tạo xem ngươi trốn được tới nơi nào, ha ha ha...."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đổi, nói: "Hắn làm sao lại đuổi kịp ta?"

Sau khi thoát khỏi tầm mắt đối phương Trịnh Hạo Thiên lập tức thay đổi phương hướng.

Diện tích Vô Biên Chi Hải cực kỳ rộng lớn. Hơn nữa hải quái ở nơi này cũng rất đông, chỉ cần lệch một chút phương hướng thì khoảng cách giữa song phương sẽ càng lúc càng lớn, căn bản không thể nào đuổi kịp được.

Nhưng chỉ cần nghe sóng âm từ phương xa truyền tới là biết, bát tí ma viên kia chẳng những đang đuổi theo mà còn khóa chặt cả phương vị của hắn.

Mộng Yểm trầm ngâm một chút, nói: "Có lẽ hắn đã hạ cấm chế nào đó trên người ngươi. Vô luận ngươi có chạy tới nơi nào thì hắn cũng có thể tìm được ngươi." Thanh âm của hắn trầm xuống: "Hạo Thiên, nếu ta đoán không lầm, có lẽ hắn đang một mình đuổi theo ngươi."

Tuy có hai vị đại linh giả khủng bố cùng xuất hiện, nhưng khi nói chuyện, bọn hắn lại để lộ ra một tin tức. Đó chính là bọn hắn có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm, dưới tình huống như vậy, có thể phân ra một người đuổi theo cũng là cực hạn rồi.

Trịnh Hạo Thiên lập tức nhớ tới tám đạo quang trụ kia, hắn khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Vậy cứ để hắn tới đây đi. Ta đang muốn xem xem, rốt cuộc là mới là người cười cuối cùng."

Khi nói ra những lời này, trong lòng hắn cũng tràn ngập sát khí.

Nếu là hai vị đại linh giả đỉnh phong cùng đến thì hắn tuyệt đối không dám đối địch. Nhưng nếu chỉ có một người đuổi theo hắn, thì đây không chừng lại chính là một cơ hội.

Thân hình thoáng rung lên một cái, tám chiếc xúc tu lập tức thu lại toàn bộ.

Đám hải quái xung quanh cũng không có nhận ra, ở bên trong đám sương mù hắc sắc khủng bố kia, con bạch tuộc khổng lồ đã biến mất, mà thay vào đó lại là một tên linh giả ngư nhân.

Quẫy đuôi một cái, tốc độ của Trịnh Hạo Thiên lập tức tăng vọt, chỉ trong giây lát đã bỏ đám hải quái lại phía sau, xa tít tắp.

Bố Lan Đăng nhắm chuẩn phương hướng rồi nhanh chóng đuổi theo.

Ở trên người hắn, tỏa ra một cỗ lực lượng thần bí nào đó. Được cỗ lực lượng này thủ hộ, tất cả hải quái đều không dám công kích hắn, mà ngay cả là khi hắn tới gần, chúng cũng phải vội vàng tránh né, giống như rất sợ phát sinh va chạm với hắn.

Con ma viên này dọc đường cứ trực tiếp xông thẳng, không kiêng nể bất cứ thứ gì. Hắn trừng đôi mắt lớn nhìn về phía trước, mãi cho đến khi phát hiện ra đám hắc vụ đen kịt quen thuộc trước mắt, hắn liền lập tức cất tiếng cười điên cuồng.

Con bạch tuộc khốn kiếp này, nếu đã để hắn nhìn thấy thì đừng hòng chạy thoát.

Chỉ là, tiếng người của hắn vừa mới vang lên không lâu thì một cảnh tượng khiến hắn kinh hãi, ngay cả tròng mắt cũng suýt rớt ra, đã diễn ra trước mắt.

Đám hắc vụ kia đột nhiên giống như phát điên, tiếp đó dùng một tốc độ cực hạn mà bạch tuộc hải quái bình thường căn bản không thể nào đạt tới, lao đi như điên về phương xa.

"Ha ha... Hả, ặc ặc...."

Bố Lan Đăng thiếu chứ nữa là chết sặc. Hắn trợn mắt líu lưỡi nhìn về phương xa, trong lòng đột nhiên xuất hiện một nghi vẫn.

Rốt cuộc là loại bạch tuộc gì? Trên người chẳng những khảm bảo vật kỳ dị có thể ngăn trở tử vong huyết quang, mà ngay cả tốc độ cũng kinh người như vậy.

Bất quá, trong lòng hắn lập tức dâng lên cảm giác phẫn nộ không cách nào hình dung được.

Hắn đã có thể khẳng định, con bạch tuộc này nhất định đã biến dị rồi. Nhưng mặc kệ nó có biến thành cái gì, một khi đã khơi lên lửa giận và sự chú ý của hắn, thì nó cũng nhất định phải chết.

Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng nghĩ tới, con bạch tuộc này muốn chạy trốn cũng là vì hắn muốn giết chết nó.

Hắn chỉ biết, con bạch tuộc này không ngoan ngoãn đứng lại để hắn giết chết, thì chính là khiêu khích tôn nghiêm của hắn và cũng là một chuyện không thể nào tha thứ được.

Đây chính là suy nghĩ của đám cường giả trong toàn bộ chiến trường linh giả, thậm chí là toàn bộ Đại Linh giới.

Mạnh sống yếu chết, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi...

Nõi giận gầm lên một tiếng, trên người bát ti ma viên lóe lên từng đạo từng đạo quang mang quỷ dị. Khi những đạo quang mang này bùng lên, xung quanh thân thể hắn lập tức xuất hiện một vầng kim sắc quang mang thật lớn.

Vầng quang mang này chậm rãi biến hóa, đần ần trở thành đầu nhọn đuôi dẹp

Nếu từ đằng xa nhìn lại, thì con bát tí ma viên này đã biến thành một con cá lớn, toàn thân chớp động kim sắc quang mang, hơn nữa còn là loại cá có tốc độ di chuyển nhanh nhất trong nước biển.

Thân hình khẽ rung lên, kim quang bao bọc bát tí ma viên, hướng về phía đám hắc vụ xa xa mà đuổi theo

Là hải quái tám sao, đương nhiên sẽ có năng lực xé rách hư không, cho dù là những con hải quái không có bao nhiêu trí tuệ, cũng có thể tri triển theo bản năng nguyên thủy.

Nhưng ở trong hải vực này, tựa hồ lại bị một lực lượng nào đó phong tỏa.

Xé rách không gian từ xa tiến vào thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn quay ngược lại, từ nơi này thoát ly ra ngoài, thì thật sự là ngàn nan vạn khó rồi.

Cho nên, Trịnh Hạo Thiên cùng bát tí ma viên cứ dùng tốc độ thuần thúy một chạy một đuổi trong nước, đồng thời càng ngày càng bỏ xa đám hải quái thủy tộc lại phía sau, hướng về nơi sâu vô tận trong đạihải mà điên cuồng lao đi....