Chiến Thiên

Chương 891: Ngư triều




Giết.....

Một cỗ khí tức hung lệ, mênh mông đột nhiên từ trên người Trịnh Hạo Thiên tuôn trào mà ra. Khi cỗ khí tức này bắt đầu tràn ngập, cho dù là bốn con hải quái bảy sao kia cũng phải cả kinh.

Đó cũng không phải là khí tức của cường giả ngư nhân bình thường, mà là sát khí nồng đậm do Trịnh Hạo Thiên thôi phát hung sát chi khí của Huyết Quang kích tới cực hạn.

Huyết Quang kích linh thể, là một kiện ngụy pháp khí quỷ dị và tà quái. Nó có thể hấp thu tinh huyết của sinh vật, đồng thời dựa vào đó để gia tăng lực lượng của mình. Từ khi đi theo Trịnh Hạo Thiên tới nay, nó đã hút được vô số tinh huyết, thực lực không phải lúc trước có thể so sánh nữa. Hơn nữa, sau khi hấp thụ được lực lượng của bộ xương khô, nếu chỉ luận về khí tức hung lệ mà nói, thì nó tuyệt đối là hung khí số một số hai trong thiên hạ.

Lúc này, được Trịnh Hạo Thiên kích phát ra, cỗ khí thế hung ác khổng lồ tràn ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ phạm vi hơn mười trượng, mạnh mẽ áp chế dáng vẻ bệ vệ của bốn con hải quái bảy sao xuống.

Không chỉ như vậy, ngay cả thân thể khổng lồ của bọn chúng cũng bị sát khí hung lệ ảnh hưởng mà trở nên chậm chạp.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên hóa thành một đạo huyết quang, há miệng quát lớn: "Liên thủ, giết...."

Hai mắt tên ngư nhân kia sáng ngời, cái đuôi to lớn quẫy mạnh một cái, lập tức từ khe hở giữa bốn con hải quái lao vụt, thoát thân mà ra.

Trịnh Hạo Thiên sóng vai đứng cùng hắn. Hắn vung cao Huyết Quang kích, đang định xông lên đại khai sát giới.

Nhưng tên linh giả ngư nhân bên cạnh hắn lại kinh hô một tiếng: "Không thể ham chiến, chạy mau..." Lời còn chưa dứt, hắn đã lập tức quay đầu bỏ chậy về phía sau, không hề do dự một chút nào.

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, trong lòng thầm mắng một câu, không thể nghĩ tới, mình lại cứu phải một tên nhát gan.

Bất quá, động tác của hắn cũng không chậm chút nào, thân hình vừa chuyển, đã nhanh chóng đuổi theo vị linh giả ngư nhân kia, chạy trốn vềphương xa.

Ở phía sau bọn hắn, bốn con hải quái bảy sao đuổi theo một lát, cuối cùng không hẹn mà quay người lại, không ngờ cùng hướng về phía trung tâm hải vực mà lao đi.

Tên linh giả ngư nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới dừng lại, chân thành nói: "Tại hạ Phạm Đức Hưng - Thái Nhất tộc, đa tạ ơn cứu giúp của huynh đài."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi lắc đầu, nói: "Tiểu đệ Thiên Hạo, không dám nhận lời cảm tạ của huynh đài." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Cho dù tiểu đệ không xuất thủ, thì huynh đài cũng có thể thoát hiểm rời đi thôi."

Phạm Đức Hưng cười khổ một tiếng, nói: "Thiên Hạo huynh quá khen, cho dù Phạm mỗ có thể thoát thân, thì ít nhất cũng phải tự bạo một kiện ngụy pháp khí trong tay. Hắc hắc, cái ngụy pháp khí này chính là mệnh căn của Phạm mỗ, nếu không có nó, thì Phạm mỗ đành phải rời khỏi Vô Biên Chi Hải, không dám lưu lại nơi đây nữa rồi."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Phạm huynh, vì sao ngươi lại ở đây, lại còn bị nhiều hải quái như vậy vây công?"

Phạm Đức Hưng lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Đừng nói nữa, vận khí của Phạm mỗ không tốt, không ngờ lại đụng phải ngư triều ngàn năm một lần. Lúc đầu Phạm mỗ còn không dám xác định, cho nên mới thong thả một chút. Chỉ là không ngờ tới, sau khi xác định được thì lại bị ba con hải quái quấn chặt lấy, cho dù muốn thoát thân rời đi cũng không kịp."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời. Ở trong tư liệu Thiết Huyễn Hỏa đưa cho hắn, cũng không có thông tin về ngư triều.

Bất quá, cái này cũng không có gì là kỳ quái, Vô Biên Chi Hải không phải là chiến trường chủ yếu của nhân tộc. Cho nên lượng tin tức đám linh giả nhân loại có thể thu thập được, tuyệt đối không thể so sánh với ngư nhân bộ tộc.

Hắn kho khan một tiếng, hỏi: "Phạm huynh, ngư triều là chuyện gì vậy?" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Phạm Đức Hưng lặng đi một chút, nói: "Thiên Hạo huynh không biết?"

Trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra một vẻ xấu hổ, nói: "Phạm huynh, tiểu đệ trốn trưởng bối trong tộc tới đây."

Vẻ mặt Phạm Đức Hưng lập tức trở nên quái dị vô cùng. Bất quá, cho dù trí tưởng tượng của hắn có phong phú hơn gấp trăm lần, cũng tuyệt đối không thể nghĩ tới, vị đồng tộc sáu sao trẻ tuổi trước mắt này, lại là một vị linh ggiả nhân tộc giả dạng.

Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Thiên Hạo huynh, ở trong Vô Biên Chi Hải có vô số hải quái. Khi số lượng hải quái trong hải vực đạt tới một giới hạn nhất, thì chúng sẽ xuất phát, đi tới trung tâm hải vực, đồng thời tàn sát lẫn nhau ở đó. Cho đến khi số lượng giảm xuống một mức độ nhất định, thì bọn chúng mới có thể quay trở ra."

Trịnh Hạo Thiên trợn tròn mắt, nói: "Đám hải quái vì sao lại phải làm như vậy?"

Phạm Đức Hưng lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Vô Biên Chi Hải tuy được xưng là vô biên, nhưng trên thực tế vẫn có cực hạn. Khi số lượng hải quái nhiều tới mức không thể thừa nhận được nữa, thì sẽ phải tiến hành loại bỏ, chọn lọc. Hắc hắc, đây là uy lực và quy luật của tự nhiên. Đám hải quái sinh sống theo bản năng này căn bản không thể nào thoát được sự khống chế của tự nhiên."

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên ẩn ước toát lên một tia hàn khí.

Tự nhiên...

Nếu dựa theo thuyết pháp của nhân tộc, thì đó chính là ý chí thiên địa.

Đám hải quái này không ngờ lại bị ý chí thiên địa khống chế, đưa tới trung tâm hải vực để tàn sát lẫn nhau.

Nếu không phải có Phạm Đức Hưng nói cho hắn biết bí mật này, thì hắn căn bản cũng không thể tưởng tượng ra.

Phạm Đức Hưng thoáng chắp tay, nói: "Thiên Hạo huynh, nếu ngư triều đã xuất hiện, thì nơi này đã biến thành hiểm cảnh rồi. Chúng ta tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Phạm huynh, sau khi đám hải quái này tự tàn sát lẫn nhau, chắc hẳn sẽ lưu lại rất nhiều thi thể nhỉ."

Khóe miệng Phạm Đức Hưng khẽ giật giật, nói: "Thiên Hạo huynh, đám hải quái này mặc dù tự tàn sát lẫn nhau, nhưng nếu như đột nhiên xuất hiện ngoại tộc, thì chúng sẽ đồng tâm hiệp lực để đối phó ngoại tộc trước." Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy. Bốn con hải quái kia đến từ các chủng tộc bất đồng. Nếu như là tình huống bình thường, chúng tuyệt đối sẽ không liên thủ với nhau. Chỉ là khi ngư triều diễn ra, chúng lại phối hợp ăn ý như thế. Hắc hắc, lực lượng tự nhiên huyền bí vô cùng, không phải thứ chúng ta có thể chống lại. Cho nên, Thiên hạo huynh, chúng ta tốt nhất vẫn nên nhanh rời đi thôi."

Hắn đương nhiên đoán được suy nghĩ của Trịnh Hạo Thiên. Chỉ là từ trước tới nay, đã sớm có vô số tiền bối ngư nhân tính toán lợi dụng ngư triều, nhưng thủy chung vẫn không có một người nào thành công. Ngược lại còn khiến vô số tinh anh ngư nhân tộc táng thân ở đó.

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Phạm huynh, đa tạ hảo ý của ngươi, bất quá, tại hạ vẫn muốn ở lại, xem xét tình huống một chút rồi tính sau."

Phạm Đức Hưng khuyên nhủ thêm vài câu, nhưng Trịnh Hạo Thiên thủy chung vẫn không thay đổi quyết định, cho nên hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nói: "Thiên Hạo huynh, nếu như ngươi chịu nghe ta một câu, thì chỉ nên du ngoạn ở ngoại vi thôi, xem có thu hoạch được gì không. Nếu như xâm nhập nội vực, thì tuyệt đối là hữu tử vô sinh đó."

Dứt lời, hắn gật đầu một cái, thân hình nhoáng lên một cái, đã phi độn về phương xa.

Sau khi nếm thử tư vị bị bốn con hải quái cùng cấp vây giết, Phạm Đức Hưng đã bị doạ cho bể mật rồi. Nếu không phải Trịnh Hạo Thiên có ân cứu giúp với hắn, thì hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí nhiều bọt như thế.

Nhưng nếu hắn cứ khăng khăng theo ý mình, thì Phạm Đức Hưng cũng tuyệt đối không lưu lại, cùng chết với hắn.

Trịnh Hạo Thiên nhìn Phạm Đức Hưng rời đi, lập tức khẽ nói: "Mộng Yểm, lần này chính là cơ hội khó gặp, có thành hay không thì phải nhờ vào ngươi rồi."

Đúng như lời Phạm Đức Hưng nói, hải quái trong hải vực này nhiều vô kể. Đừng nói là một linh giả nho nhỏ như hắn, cho dù là tông sư chân nhân có đích thân tới, đối mặt với nhiều hải quái như vậy, sợ rằng cũng phải đường vòng mà đi.

Nếu Trịnh Hạo Thiên chỉ có đơn độc một mình, thì vô luận hắn có thèm nhỏ dãi thi thể đám hải quái ra sao, hắn cũng không dám mạo hiểm tính mạng xâm nhập.

Nhưng ở trên người hắn còn có một con Mộng Yểm tồn tại.

Dựa vào năng lực ảo thuật huyền diệu của Mộng Yểm, hết thảy đều có thể.

"Yên tâm đi." Mộng Yểm cười khặc khặc quái dị, nói: "Tuy chúng có thực lực cường đại, nhưng thủy chung vẫn là loại quái vật sinh tồn theo bản năng. Muốn qua mắt chúng, đối với mà ta mà nói, tuyệt đối rất dễ dàng."

Nó vừa dứt lời, trên người Trịnh Hạo Thiên lập tức tràn ra một đám sương mù hắc sắc. Bên trong đám sương mù hắc sắc này, vô số xúc tu khổng lồ như ẩn như hiện, phiêu động không ngừng.

Con hải quái bạch tuộc lại một lần nữa xuất hiện, đồng thời chậm rãi phiêu đãng, lướt về phía trung tâm hải vực.

※※※※

"Vù, vù vù....."

Mấy con hải quái sáu sao đang vây công một tên linh giả yêu tộc. Thực lực đám hải quái này cường đại vô cùng, chiếm thượng phong tuyệt đối. Sau một hồi lâu vây công, cuối cùng cũng giết chết tên linh giả sáu sao kia.

Thân thể tên linh giả yêu tộc sáu sao kia trong nháy mắt đã bị đám hải quái xé tan thành mảnh nhỏ. Nhưng đúng vào lúc này, một cái xúc tu đen kịt đột nhiên từ trong hắc vụ phóng ra, đồng thời ngắt lấy đầu tên linh giả yêu tộc sáu sao.

Phía trên cái đầu đó, có một ấn ký ngôi sao rõ ràng.

Tiếp đó, đám hắc vụ thối lui về phía sau như bay, trong giây lát đã giãn một khoảng cách an toàn với đám hải quái.

Đám hải quái rít gào mấy tiếng, ăn sạch sẽ thi thể tên linh giả yêu tộc, tiếp đó tiếp tục tiến về phía trung tâm hải vực.

Trịnh Hạo Thiên thở phào một cái, mắt nhìn ấn ký sáu sao trong tay, trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Theo hắc vụ đi tới, hắn càng ngày càng thấy nhiều cuộc chiến đấu.

Ở trong vô số hải quái, không ngờ còn có không ít cường giả của các chủng tộc khác. Đúng như lời Phạm Đức Hưng nói, đám hải quái một khi phát hiện được linh giả dị tộc, liền lập tức điên cuồng tấn công không chút lưu tình. Hơn nữa, đám hải quái mặc dù có chủng tộc bất đồng nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý, giống như đã từng có kinh nghiệm liên thủ vô số lần vậy.

Nhưng trên thực tế, đám hải quái này căn bản không có khả năng liên thủ đối địch lúc bình thường, mà thết thảy chẳng qua đều là do bản năng của bọn chúng mà thôi.

Trong đó, khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy kinh dị chính là, cấp bậc đám linh giả dị tộc và hải quái vây công bọn họ không ngờ đều giống nhau.

Nếu như hải quái cấp bậc khác đi ngang qua chiến cuộc, thì nhất định chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp đi luôn. Nhưng nếu là hải quái cùng cấp đi qua, thì trước khi linh giả dị tộc tử vong, chúng sẽ liều mạng tấn công, không chết không thôi.

Đây có lẽ chính là lực lượng của tự nhiên, ý chí của thiên địa.

Trong tình thế nguy hiểm, gần như tất phải chết, điều này cũng khiến đám linh giả dị tộc có một cơ hội sống sót. Nhưng cuối cùng có thể lợi dụng được thì lại chẳng có mấy.

Dọc đường đi, Trịnh Hạo Thiên đã gặp mấy trận chiến, hắn liền đục nước béo cò, năng lực cháy nhà hôi của được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, trừ chiến cuộc của đám linh giả năm sao ra, tất cả ấn ký của đám linh giả và hải quái tử vong, đều rơi vào trong tay hắn.

Chỉ trong ngắn ngủi mấy ngày, hắn đã đạt tới sáu sao đỉnh phong. Chỉ cần sử dụng một mảnh ấn ký sáu sao nước là có thể tiến thêm một bước, đặt chân vào bảy sao rồi.

Nếu như để người khác biết hắn gặp được cơ duyên như vậy, tuyệt đối sẽ trợ mắt líu lưỡi, không dám tin tưởng.

Hít thật sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc cũng đưa tay, dán ấn ký sáu sao lên mu bàn tay.

Lập tức, ngôi sao thứ bảy trên mu bàn tay hắn chợt sáng lên. Mà ở quanh thân thể hắn cũng đột nhiên xuất hiện dao động linh lực khổng lồ, không gì so sánh nổi....