Chiến Thiên

Chương 89: Lực quyền khủng bố




Màn đêm càng lúc càng mờ mịt, mấy người Trịnh Hạo Thiên tạm thời ở lại trong phủ đệ của Tăng Cẩm Kha.

Có lẽ là bởi vì quan hệ thầy trò, cho nên Tăng Cẩm Kha sau khi nói với mấy người Trịnh Hạo Thiên vài câu liền tặng bọn họ yêu bài biểu hiện thân phận liệp sư cho bọn họ.

Trong tay Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa đều là yêu bài liệp sư sơ giai.

Tấm yêu bài này cũng là chất liệu gỗ, không khác tấm yêu bài thân phận liệp thủ, nhưng mà bề mặt thì được điêu khắc tinh tế hơn rất nhiều, ở chỗ trung tâm của yêu bài có khảm một tầng chữ vàng kim màu vàng nhạt, ghi rõ tên họ cũng quê quán của bọn họ. Phía sau yêu bài là một cái thiếp vàng viết 2 chữ to "Sơ giai".

Đây là chứng nhận liệp sư sơ giai mà hầu hết các liệp thủ đều mơ ước.

Khi hai người Dư Uy Hoa nhận yêu bài từ tay Tăng Cẩm Kha, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn vạn phần kích động.

Về phần Trịnh Hạo Thiên thì cũng có một tấm yêu bài gần giống như thế, chỉ khác một điều, chính là mặt sau của yêu bài là hai chữ "Trung giai".

Hậu viện Tăng phủ, ở trong một căn phòng lớn Dư Kiến Thăng cầm trong tay tấm yêu bài liệp sư trung giai, trong ánh nến nhẹ nhàng vuốt ve nó, miệng không ngừng than thở.

Nhưng mà lúc này thần sắc của hắn cũng phần kỳ lạ, ngoại trừ hưng phấn , còn có một tia lo lắng không làm sao có thể che dấu.

Ba huynh đệ Trịnh Hạo Thiên tuy rằng cũng đắm chìm trong vui sướng nhưng vẫn nhìn ra vẻ không yên lòng của Dư Kiến Thăng.

Tròng mắt Lâm Đình xoay chuyển, nói: "Dư thúc, chúng ta cũng đã trở thành liệp sư rồi, tại sao người con lo lắng?"

Dư Kiến Thăng cười khổ một tiếng, nói: "Ba người các ngươi tới đây thì nhiều nhất chỉ trở thành liệp sư sơ giai thôi. Nhưng biểu hiện hôm nay của Hạo Thiên thì vượt quá sức tưởng tượng rồi".

Lâm Đình giật mình, hắn trầm giọng nói: "Dư thúc, tột cùng là ngài đang lo lắng điều gì? Sư gia giờ đây đã là quán chủ của võ quán rồi, ông ấy coi trọng Hạo Thiên như thế, chẳng lẽ còn có người dám đối phó với chúng ta sao?"

Dư Kiến Thăng trầm ngâm một lát, lắc đầu thở dài nói: "Chính là vì sư phụ coi trọng, cho nên ta mới lo lắng đó".

Ba huynh đệ nhìn nhau, bọn không hiểu ý tứ của Dư Kiến Thăng.

"Cha, chẳng lẽ sư gia mún hại Hạo Thiên?" Dư Uy Hoa khó hiểu hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Dư Kiến Thăng trừng mắt nhìn hắn, nổi giận quát: "Sư gia của ngươi là bực nhân vật như thế nào? Sao lại hãm hại môn hạ đệ tử của mình, không được nói bậy bạ".

Trịnh Hạo Thiên linh cơ khẽ động: "Dư thúc, chẳng lẽ có liên quan đến đại hội vũ đấu?"

Dư Kiến Thăng thâm ý nhìn hắn, nói: "CHuyện này để cho ta thương lượng với Bảo Hoa huynh trước đã rồi tính sau". Hắn dừng một chút, lại nói: "Ngày mai, chúng ta đi thăm Cừu phủ, trước tiên gặp Bảo Hoa đã".

Ba người Trịnh Hạo Thiên không dám hỏi nhiều, trước sau cáo từ rời đi.

Lâm Đình vốn là định sau khí có tư cách liệp sư liền bẩm báo chuyện của mình và Uyển Ngọc với Dư Kiến Thăng. Nhưng nhìn nhìn thấy sắc mặt không tốt của Dư Kiến Thăng, thì thức thời ngậm miệng không nói ra nữa.

..........................

Một đêm yên tĩnh, sáng sớm ngày thứ hai, Dư Kiến Thăng mang theo ba tiểu tử rời khỏi Tăng phủ, đi về phía Cừu phủ.

Chủ trạch của bốn thế lực lớn lớn ở Biền Tây thành đều ở trong nội thành, nhưng mà Tằng phủ ở cách võ quán không xa, còn Cừu phủ thì ở xa hơn nhiều.

Khi bọn hắn đến trước cửa Cừu phủ, mặt trời đã lên cao.

Hào môn thâm trạch, quy củ sâm nghiêm.

Dư Kiến Thăng vượt qua chính môn, đi tới thiên môn, đưa thư tín ra, mặt tươi cười đưa thêm một xâu tiền mới có thể thuận lợi nhờ người báo tin.

Sau một lát, Lâm Bảo Hoa bước nhanh ra, sau khi hắn gặp mọi người, đôi mắt hơi sáng lên, bước tới mấy bước, cố giảm thấp âm thanh, nói: "Kiến Hoa, hôm qua các ngươi sao lại gây ra chuyện ồn ào như vậy".

Dư Kiến Thăng giật mình, cũng giảm thấp âm thanh nói: "Ngươi đã biết rồi?"

Lâm Bảo Hoa tức giận nói: "Một thiếu niên mười bốn tuổi tới chứng nhận liệp sư sơ giai, lại có thể chống lại một vị liệp sư cao giai trong thời gian ngắn, chuyện này muốn không gây ra oanh động cũng khó lắm". Hắn quay đầu, nhìn Trịnh Hạo Thiên từ trên xuống dưới, tấm tắc khen, nói: "Hạo Thiên, không ngờ tiểu tử ngươi lại che dấu sâu như vậy".

Bọn người Dư Kiến Thăng đều cảm thấy ngạc nhiên, thế mới biết sau khi trải qua đồn đãi, phiên bản so với sự thật có sự khác biệt. Không có người nào tin rằng Trịnh Hạo Thiên có thể đánh bại liệp sư cao giai, cho nên giờ đây phiên bản tin tức miêu tả thực lực yếu hơn rất nhiều.

Trịnh Hạo Thiên mày chau mặt ủ, nói: "Lâm thúc, ngài lại nói đùa rồi".

Lâm Bảo Hoa lắc đầu: "Trong đêm hôm qua, Cừu đại quản gia đã gặp ta hỏi về chuyện của các ngươi, ta thấy rằng hắn cũng có hứng thú đối với các ngươi".

Lông mày của Dư Kiến Thăng hơi nhăn lại, khẽ thở dài: "Chim đầu đàn phải đương đầu với nguy hiểm, phúc hay họa còn chưa biết được!".

Lâm Bảo Hoa chậm rãi gật đầu, hắn đang định nói chuyện, khóe mắt đột ngột đột ngột thấy một thân ảnh, vội vàng lui ra phía sau một bước nhường đường.

Từ thiên môn có năm người đi ra, đi đầu là một vị thiếu niên.

Diện mục của hắn anh tuấn, thân mặc cẩm bào, trên cổ tay trái có một chỗi ti tuyến có xâu những viên ngọc màu nâu mượt mà. Những hạt châu kia bóng lóang, tỏa ánh sáng lấp lánh khiến cho người ta mê muội.

Tuy nói mấy người Trịnh Hạo Thiên không có kiến thức về châu báu nhưng nhìn qua cũng biết vòng hạt châu này có giá trị vô cùng xa xỉ.

Sau lưng thiếu niên là bốn đại hán thân hình vạm vỡ đang dè dặt đi theo.

Lỗ tai của Trịnh Hạo Thiên đang dựng thẳng bống nhiên nhúc nhích, theo cước bộ cùng nhịp hô hấp của bọn họ, Trịnh Hạo Thiên có thể đoán được bọn họ đều là những liệp thủ đã tu luyện ra chân khí. Mà trong đó vị lớn tuổi nhất chính là một cường giả cấp bậc iệp sư.

Lâm Bảo Hoa hơi khom người, nói: "Nhị công tử".

Thiếu niên kia tùy ý liếc qua, sau đó thu hồi ánh mắt, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi tới.

Đối với Lâm Bảo Hoa chào hỏi, hắn căn bản là không để ý tới. Ngược lại thì bốn vị bảo tiêu sau lưng hắn hướng về phía Lâm Bảo Hoa áy náy cười.

Bọn người Trịnh Hạo Thiên lập tức hiểu thân phận của người này.

Ở Cừu phủ, có thể khiến cho Lâm Bảo Hoa lấy lòng như vậy, cũng chỉ có công tử của Cừu gia mà thôi.

"Lâm thúc, người nọ là ai?" Dư Uy Hoa nhỏ giọng hỏi.

Lâm Bảo Hoa càng giảm thấp thanh âm xuống giảm , nói: "Hắn là Cừu Tư Vịnh, nhị công tử của Cừu phủ, sau này các ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể trêu chọc hắn".

Năm người bọn họ đều có thân phận liệp sư, mặc dù ở trong võ quán cũng được coi là hảo thủ một phương rồi. Đại Lâm thôn có mấy người bọn họ, đã có thực lực kiêu ngạo với những xóm xung quanh. Nhưng nếu so sánh bọn họ với Cừu gia thì chính là một trời một vực.

Nhị công tử Cừu gia đi ra ngoài, tùy tiện có một vị liệp sư đi theo bên người, loại đãi ngộ như vậy, mấy người Trịnh Hạo Thiên căn bản là không thể nào tưởng tượng được.

Cừu Tư Vịnh theo nhai đạo đi về phía bên ngoài, cước bộ của hắn càng đi càng chậm. Bỗng nhiên hắn đứng lại, xoay người, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía mấy người Lâm Bảo Hoa.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi người này thờ ơ làm như không nhìn thấy Lâm Bảo Hoa. Nhưng lúc này đôi mắt của hắn tỏa sáng lên nhìn về phía bọn họ, giống như là đứa bé tìm được đồ chơi mà mình thích nhất, hơn nữa còn nhanh chóng bước tới.

Khi hắn đi đến trước mặt mọi người, bọn họ đều nhận ra, sự chú ý của hắn chỉ tập trung vào một người là Trịnh Hạo Thiên.

Bởi vì ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đề không rời khỏi người Trịnh Hạo Thiên.

"Ngươi, là ngươi..."

Cừu Tư Vịnh chỉ vào Trịnh Hạo Thiên hưng phấn kêu lên.

Lâm Bảo Hoa cùng Dư Kiến Thăng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ âm thầm cảnh giác, chẳng lẽ ngay cả Nhị thiếu gia Cừu gia cũng biết đến sự việc của Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên nhìn thiếu niên trước mặt so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi, ôm quyền nói: "Tại hạ là Trịnh Hạo Thiên, hân hạnh được gặp Nhị thiếu gia".

Tuy rằng hắn không phải là người của Cừu phủ, nhưng Lâm thúc cũng đang đảm nhiệm chức vụ ở Cừu phủ, cho nên nếu không lầm vào tình thế bất đắc dĩ, hắn sẽ không đắc tội với người này.

"Trịnh Hạo Thiên, không sai, ngươi chính là Trịnh Hạo Thiên". Hai mắt của Cừu Tư Vịnh sáng ngời, nói: "Ngươi tới nơi này.... là tới để tìm người?"

Trong đôi mắt của Trịnh Hạo Thiên lóe lên một tia kinh ngạc: "Không sai, tại hạ tới đây là để tìm người".

Cừu Tư Vịnh cười hì hì, ánh mắt đảo tròn, dường như có phân kiên dè, hắn hừ một tiếng rồi nói: "Tất cả các ngươi đều lui ra".

Bốn vị bảo tiêu bên cạnh hắn đều ngẩn ra, cùng lúc đưa ánh mắt khó hiểu ném về phía Lâm Bảo Hoa.

Lâm Bảo Hoa vội vàng nói: "Đây là cháu của Lâm mỗ, các vị yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn tới Nhị thiếu gia".

Bốn người kia do dự một chút, nhưng mà thấy sắc mặt của Cừu Tư Vịnh càng lúc càng khó coi, đành phải cười khổ lui xuống.

Nơi này chính là nội thành của Biền Tây thành, lại là cửa lớn của Cừu phủ. Nếu có người muốn ở đây tổn thương tới Nhị công tử Cừu gia, trừ khi đó thật sự là một kẻ điên.

Ánh mắt Cừu Tư Vịnh nhìn về phía mấy người Dư Kiến Thăng, trong đôi mắt rõ ràng thể hiện sự không hoan ngênh.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày nói: "Nhị công tử, có chuyện gì ngài cứ nói đi, mấy người này đều là trưởng bối cùng hảo hữu của tại hạ, ngài có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra".

Khuôn mặt tuấn tú của Cừu Tư Vịnh vênh lên, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng trong khóe mắt lại ẩn chứa một tia sát khí sắc bén.

Sát khó đó cũng không phải là do hắn cùng người khác chém giết, hay là vào sinh ra tử mà có được. Mà là do hắn sống trong gia đình quyền quý, hàng ngày vênh mặt hất hàm sai khiến người khác mà tạo thành ngạo khí này.

Quả thật là trong cả Cừu phủ, thậm chí là trong cả Biền Tây thành người dám chống đối hắn gần như không có, mặc dù không phải là không có, nhưng số lượng này ít ỏi vô cùng.

Một tên tiểu bối vô danh cũng dám chất vấn quyết định của hắn, cho dù hắn trực tiếp giết chết cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên vì sợ quan phủ nên không dám giết người, nhưng người của Cừu gia tuyệt đối là không thèm để ý tới thế lực quan phủ.

Sắc mặt của Lâm Bảo Hoa trắng bệch, trong lòng cũng thầm kêu khổ, cái tên tiểu tổ tông này thật là không biết trời cao đất rộng, dám chống đối với tiểu sát tinh kia, giờ đây phải làm sao cho phải?

Nhưng mà, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Sắc mặt của Cừu Tư Vịnh sau khi biến đổi vài lần, cũng không thẹn quá hóa giận mà ngược lại lộ vẻ mỉm cười, nói: "Trịnh huynh, điều tiểu đệ muốn hỏi là một việc riêng tư, quả thật không thể để lộ ra ngoài, kính xin Trịnh huynh thứ lỗi".

Lâm Bảo Hoa há to miệng, hắn cơ hồ hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Tên kia lại có thể chủ động xưng huynh gọi đệ với Trịnh Hạo Thiên, thật sự đây là tiểu bá vương Cừu Tư Vịnh trong ấn tượng của hắn sao?