Chiến Thiên

Chương 87: Liệp sư trung giai




Thân hình vừa lui lại, khó khăn tránh né một cỗ kình phong ngưng tụ lại. Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên lộ vẻ cười, hai chân hơi dùng sức, thân thể lại một lần nữa nhảy lên cao.

Trong khoảnh khắc đó, chân khí ngưng tụ lại trong hư không cũng đã tiêu tán. Dù sao thì Nhạc Mãnh cũng không phải là liệp vương thật sự, cho nên chân khí ngưng tụ có thể đả thương người cũng chưa đạt tới mức đại thành. Chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn.

Đây cũng là điều mà sau đó Trịnh Hạo Thiên đã thấy rất rõ, bằng vào tốc độ của bản thân, hắn vẫn có thể đọ sức cùng Nhạc Mãnh.

Song phương ngươi tới ta lui, sau khi Nhạc Mãnh phóng thích toàn bộ sức mạnh ra ngoài, hai người liên tục giằng cho, chưa thể nào thật sự phân ra thắng bại.

Thần sắc của Nhạc Mãnh vô cùng chăm chú, lúc này hắn đã không còn xem Trịnh Hạo Thiên chỉ là một kẻ tới để chứng nhận liệp sư sơ giai. Mà là xem Trịnh Hạo Thiên như một đại địch trong cuộc đời, không chút này khinh suất hay chủ quan.

Hắn tĩnh tâm lại, chiến đầu trầm ổn, không nóng vội.

Nhưng mà, khiến cho hắn cảm thấy bất an chính là: Từ trên người thiếu niên này vậy mà lại ẩn ẩn truyền tới một áp lực ngày càng mạnh. Thậm chí hắn còn có một loại cảm giác cực kỳ hoang đường: Thiếu niên này có sức chịu đựng vô cùng vô tận, càng đánh càng mạnh.

Bên ngoài đại sảnh, vô số ánh mắt đều tập trung vào đây, tuy đã thối lui khỏi Thí Công Đường, nhưng bên trong vẫn truyền ra những tiếng quyền phong sắc bén. Giống như là có người đang dùng một chiếc kèn lệnh kỳ dị đang không ngưng diễn tấu, làm cho người ta cảm thấy ghê rợn.

Ngoại trừ lão quán chủ, sắc mặt của những người còn lại đều hơi nhợt nhạt, trong lòng bọn họ hiểu rõ, nếu như vẫn ở trong đó thì chỉ sợ là thân thể đã bị đánh cho đầy thương tích, tính mạng khó bảo toàn.

Nhưng mà lúc này nhìn vào trận đấu của hai người ở bên trong, tuy Trịnh Hạo Thiên cũng không cùng Nhạc Mãnh liều mạng, nhưng hắn tiến lui như gió, công thủ có mức độ, phòng bị sâm nghiêm, tránh né dễ dàng, không hề có hiện tượng yếu thế.

Đến lúc này, tất cả mọi người đều không ngớt thì thầm. Tên tiểu tử này thật sự là một liệp sư sơ giai ư?

Nhưng mà, không có ai biết rằng lúc này Trịnh Hạo Thiên đã tiens vào một trạng thái cực kỳ phấn khích.

Chân khí trong cơ thể hắn không ngừng lưu chuyển, bốn loại nhiệt lưu cuồn cuộn tiến vào đan điền. Dưới áp lực khổng lồ, chúng được nén thành từn giọt, từ từ chuyển hóa thành chân khí của Đan Điền.

Trịnh Hạo Thiên càng đánh càng hưng phấn, hắn lờ mờ có cảm giác rằng , chân khí đã đình trệ một thời gian khá dài của mình cuối cùng đã tăng trưởng tới mức đỉnh phong.

Lượng nhiệt khí lớn không ngừng hội tụ, chúng từ từ chuyển thành chân khí khiến cho nội thể của hắn tràn ngập chân khí. Chúng không ngừng tụ lại, càng lúc càng nhiều.

Thân thể của Trịnh Hạo Thiên dần dần trở nên nóng như lửa, hắn cảm thấy co một lực lượng khổng lồ trong cơ thể không cách nào phát tiết ra được. Cỗ lực lượng này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, mắt của hắn dần xuất hiện những tia đỏ khiến cho người ta sợ hãi, thân thể của hắn cũng theo đó mà phóng ra khí tức khiến cho người ta khiếp sợ.

Bỗng nhiên, chân khí đã tích súc tới mức cực điểm ầm ầm nổ tung....

Chân khí vốn tồn tại như một đốm lửa nhỏ, sau khi được nhiệt lưu chuyển hóa thành chân khí nhen nhóm. Thì vào lúc này kinh mạch trong cơ thể trở nên rộng rãi, giống như nguồn nước được mở bộ hãm, ầm ầm chảy xuôi.

Hai chân Trịnh Hạo Thiên đột nhiên dừng lại, trên người hắn toát ra một khí tức điên cuồng không cách nào hình dung được. Giống như khi trong núi hắn đối mặt với Bạch Nhãn Lang vương, không hề kiêng nể mà phóng thích ra. T

"Ầm..." Hai nắm tay huy vũ, từ trong ngực đánh ra.

Lúc này, bốn loại nhiệt khí trong cơ thể hắn dưới sự dẫn đường của chân khí cuối cùng cũng chính thức hòa tan làm một thể, chúng giống như những sợi dây thừng phân tán lòng lẻo, giờ rốt cuộc cũng đã xoắn lại cùng một chỗ, hơn nữa còn bộc phát uy năng to lớn không gì sánh nổi.

Thời khắc này, quyền khí của hắn khí thế chiếm đoạt sơn hà, chân khí của hắn như sóng kình ngàn dặm bao phủ xung quanh, giống như trọc lãng bài không, kinh đào liệt ngạn, hướng về phía đối phương đánh tới....

Sắc mặt của Nhạc Mãnh có phần nhợt nhạt, tuy hắn du lịch thiên hạ mấy chục năm, nhưng cũng là lân đầu tiên cảm thụ khí tức điên cuồng như vậy.

Nhưng mà hắn lịch duyệt của hắn cũng hơn người bình thường rất nhiều, vừa cảm nhận được khí tức cường đại vô cùng trong một quyền này của Trịnh Hạo Thiên, hắn lập tức hiểu rằng mình không thể lui, cũng không thể tránh né.

Cùng lúc hét lớn một tiếng, Nhạc Mãnh không lùi mà tiến tới, cũng đánh ra một quyền.

Nắm tay của hai người nhanh chóng va chạm mạnh, phát ra một tiếng nổ rất lớn. Một liệp sư cao giai, và một thiếu niên tới để tiến hành chứng nhận liệp sư sơ giai, hai người này vậy mà lại triền đấu một lúc lâu, giờ đây không có dấu hiệu báo trước mà tiến hành va chạm chiêu thức cường ngạnh nhất.

Biến cố đột ngột như vậy ngay cả lão quán chủ cũng bất ngờ. Sắc mặt lão đột nhiên biến đổi, sau đó lập tức hóa thành một đạo khói xanh bay vào trong đại sảnh.

Tuy Trịnh Hạo Thiên thể hiện ra thực lực hơn người, từ thân thể tỏa ra một khí tức cường đại mà ngay cả lão cũng cảm thấy có một tia kinh hãi. Nhưng mà, chân khí của thiếu niên này dù sao cũng chưa thể so sánh với một liệp sư cao giai, một kích toàn lực như vậy, cho dù khí thế kinh người gấp trăm lần, thì cũng là chui vào chỗ chết.

Nhưng mà, lão vừa vào đại sảnh thì cước bộ lập tức dừng lại, hơ nữa còn trợn trừng mắt nhìn hai người trước mặt.

Sau một quyền, kết quả cuối cùng vậy mà lại nằm ngoài dự đoán của lão quán chủ.

Một đạo thân ảnh lắc lư lui về phía sau, mỗi bước lui của hắn đều lưu lại trên mặt đất một dấu chân rất rõ ràng. Cho dù hắn cố hết sức nhưng vẫn không thể đứng vững thân hình.

Kẻ lui về phía sau vậy mà không phải là Trịnh Hạo Thiên, mà chính là truyền công Nhạc Mãnh.

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi lương khí, bọn họ hướng về phía Trịnh Hạo Thiên nhìn lại.

Lúc này, Trịnh Hạo Thiên sau khi đã phát tiết nhiệt lưu trong cơ thể cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh. Hẳn thở dài một hơi, nét đỏ ửng trên khuôn mặt dần dần rút đi.

"Hạo Thiên".

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình không thể chờ đợi được đều vọt lên, bọn họ đi tới bên người Trịnh Hạo Thiên, trong đôi mắt phát ra những tia vui mừng.

Trịnh Hạo Thiên hướng về bọn họ khẽ gật đầu, trên nét mặt cũng không che dấu được vẻ vui mừng.

Nhạc Mãnh sau khi lui ra phía sau hơn mười bước cuối cũng cũng đứng lại, chân khí trong cơ thể hắn bốc lên, chỉ cần một chút nữa là không thể khống chế nổi. Cũng may hắn nội tình thâm hậu, sau khi đứng yên một lát, rốt cuộc cũng đem chân khí cơ hồ tan rã trong thân thể một lần nữa tích tụ lại.

"Tốt lắm, từ xưa tới nay anh hùng xuất thiếu niên". Lão quán chủ chậm rãi nói: "Kiến Thăng, những hậu bối này của ngươi có tiềm lực rất lớn".

Dư Kiến Thăng hưng phấn đáp: "Đa tạ sư phụ tán dương".

Thật ra lúc này trong lòng ông ta cũng là nửa vui nửa buồn, biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, với thành tựu kiêu ngạo như vậy sẽ mang lại cho hắn những gì? Thời khắc này Dư Kiến Thăng mơ hồ cảm thấy vận mệnh của Đại Lâm thôn sắp bởi vì hắn mà biến đổi to lớn.

Nhạc Mãnh thở dài một tiếng, chậm rãi tiến lên, nói: "Sư phụ, vãn bối này của Kiến Thăng trời sinh thần lực,sự chịu đựng rất bền bỉ, sau này thành tựu không thể lường được".

Lão quán chủ cất tiếng cười to, nói: "Hài tử, cháu tới đây".

Trịnh Hạo Thiên chần chờ một chút, nhìn về phía Dư Kiến Thăng.

Dư Kiến Thăng vội vàng nói: "Hạo Thiên, Uy Hoa, Lâm Đình, vị này chính là truyền công giáo đầu Tăng Cẩm Kha khi xưa ta học tập, lão nhân gia giờ đây đã thăng nhiệm làm quán chủ, các ngươi nhanh tới bái kiến".

Trịnh Hạo Thiên lúc này mới chợt hiểu, thảo nào mà Dư Kiến Thăng gọi lão là sư phụ, thì ra là có nguyên nhân sâu xa như vậy.

Ba huynh đệ cùng nhau tiến tới, hướng về phía Tăng Cẩm Kha khom lưng thật sâu. Tăng Cẩm Kha chậm rãi gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn về phía bọn họ, nói: "Hai liệp sư sơ giai, một liệp sư trung giai, rất tốt, rất tốt".

Mấy người Dư Kiến Thăng đều khẽ giật mình, nhưng mà ngay sau đó ánh mắt bọn họ đều hướng về phía Trịnh Hạo Thiên.

Gãi gãi đầu, Trịnh Hạo Thiên lúng tún cười, nói: "Sư gia nhãn lực thật tốt". Hắn hướng về hai huynh đệ gật đầu mạnh một cái rồi nói: "Vừa rồi ta đã đột phá".

Khi mà Trịnh Hạo Thiên triệt để bộc phát, đem nhiệt lượng tích súc trong cơ thể chuyển hóa, cuối cùng hắn đã đột phá cực hạn của liệp sư sơ giai, khuếch trương kinh mạch trong cơ thể, khiến cho chân khí của bản thân trở nên cô đọng, tấn thăng làm liệp sư trung giai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Như vậy...

Sau một khắc, Lâm Đình nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên, ánh mắt trở nên nóng rực. Có lẽ thời điểm Đại Lâm thôn chiến thắng Uyển Gia thôn đã tới rồi.

Tuy nói rằng thực lực như thế không phải là của hắn, nhưng Trịnh Hạo Thiên có thể đạt tới cũng là nằm trong dự liệu của bọn họ. Nhưng mà, không ngờ ngày đó lại đến sớm như vậy thôi.

Tăng Cẩm Kha bỗng nhiên vung tay lên nói: "Các ngươi vây quanh làm gì? Nhìn xem người ta, một tiểu hài tử...." Lão dừng một chút rồi nhìn mấy người Trịnh Hạo Thiên, hỏi: "Các ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Dư Uy Hoa ưỡn ngực,ồm ồm nói: "Mười tám".

Lâm Đình khoanh tay, trầm giọng nói: "Mười bảy".

Trịnh Hạo Thiên vừa há miệng, đột nhiên cảm nhận được có vố số ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn mình, không nhịn được mà cảm thấy kinh hãi, do dự một chút rồi nói: "Mười bốn".

"Mười... Bốn?" Nhạc Mãnh thở ra một hơi thật dài, cười khổ một tiếng, một chút u sầu trong lòng hắn triệt để tiêu tan mất.

Liệp sư trung giai mười bốn tuổi tuy rằng hiếm thấy, nhưng từ xưa đến nay không phải không có. Nhưng ở tuổi mười bốn có thể khiêu chiến thực lực liệp sư cao giai, điều này quả thật là có một không hai rồi. Tiểu tử này chỉ cần không chết, tiền đồ sau này hẳn là vượt xa bản thân mình. Thua trong tay hắn quả thật là không oan uổng.

Khuôn mặt của Tăng Cẩm Kha cũng hơi rung động, trong đôi mắt toát lên sự kinh hỉ, sau đó khôi phục bình thường, nhìn không ra một tý manh mối nào nữa.

"Rời đi hết cho ta". Âm thanh của lão nhân vang khắp võ quán: "Chúng giáo đầu nghe đây, từ hôm nay trở đi, các đệ tự phải luyện tập gấp bội, thao luyện thật tốt cho ta".

Trong ngoài võ quán vô số người ầm ầm hưởng ứng, vang tận mây xanh...