Chiến Thiên

Chương 826: Mượn cớ




"Các vị, trận tỷ thí thứ ba đã chấm dứt...." Thiết Huyễn Hỏa là người phản ứng đầu tiên. Hắn lập tức hô lớn: "Trịnh đại sư, chúc mừng ngươi đã khôi phục loại phù triện thượng cổ này thành công."

Hai mắt tất cả đám linh giả đều sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên lại càng trở nên nóng rực vô cùng.

Thượng cổ phù triện.... đây chính là thượng cổ phù triện đó.

Hơn nữa... nếu không phải là kẻ ngu ngốc, thì chỉ cần nhìn thấy đạo quang trụ vừa bùng phát quanh người Trịnh Hạo Thiên vừa rồi là biết, loại phù triện này tuyệt đối không phải tầm thường.

Nếu không phải như vậy, với thân phận tông sư cao quý của Cửu U chân nhân cũng không mở miệng, nói muốn mua một tấm.

Lúc này, các cường giả có tư cách đều thầm tính toán trong lòng, phải làm như thế nào mới tạo được mối quan hệ tốt với Trịnh Hạo Thiên. nếu như có thể lấy được lòng hảo cảm của hắn, thì có khi còn kiếm được một tấm phù triện thượng cổ cũng nên.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Thiết trưởng lão, tiểu đệ có thể khôi phục loại phù triện này, chẳng qua chỉ là may mắn nhất thời mà thôi. Thật sự không tính là gì...."

Hắn nói mấy lời này đúng là cực kỳ thành khẩn. Bởi vì hắn biết, lần này có thể khôi phục phù triện thành công, công thần lớn nhất không phải là bản thân hắn, mà chính là tàn phách phượng hoàng.

Phượng hoàng không hổ là chủng tộc cường đại trong thần thoại thượng cổ. Chỉ cần một tia tàn phách thôi cũng có được một bộ phận trí nhớ. Vừa nhìn thấy tấm phù triện khuyết thiếu liền lập tức khôi phục lại như cũ.

Trịnh Hạo Thiên chẳng qua chỉ dựa vào đồ hình phù triện do phượng hoàng khôi phục mà chữa trị tấm phù triện này thôi.

Nhưng trừ hắn ra, cũng không có ai biết được chuyện này. Cho dù là người có đại thần thông như Cửu U chân nhân cũng khó có khả năng nhìn thấu biến hóa thần kỳ trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên được.

Bọn họ chỉ biết, Trịnh Hạo Thiên đã sử dụng một loại thủ đoạn nào đó để hoàn thành chuyện không tưởng này.

Hắn... không ngờ đã luyện chế ra tấm phù triện thượng cổ này.

Chỉ cần hiểu được diểm này là được rồi. Còn về phần hắn như thế nào mà làm được, thì đó không phải là chuyện quá quan trọng rồi.

"Ha ha, Trịnh đại sư , chúc mừng." Thần Thiên Duệ tiến lên trước một bước.. đi tới trước mặt Trịnh Hạo Thiên. Trên mặt của hắn cũng lộ ra biểu tình phức tạp, có ba phần hâm mộ, ba phần bội phục, ba phần xấu hổ và cũng có một phần kinh dị.

Tuy hắn như thế nào cũng không thể tin nổi, Trịnh Hạo Thiên chỉ trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi đã khôi phục thành công loại phù triện này. Nhưng lúc này, hắn vẫn gắng gượng đè nén sự kinh hãi trong lòng xuống, thành tâm thực lòng nói: "Trịnh đại sư, lão phu cũng từng được qua nội dung trong khối ngọc thạch này, phát hiện bộ phận trung tâm đã bị phá hủy. Nếu muốn dựa vào nó để khôi phục loại phù triện này, cho dù có thí nghiệm hàng trăm triệu lần cũng chưa chắc đã có thể thành công." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Không biết Trịnh đại sư làm thế nào mà có thể khôi phục nó lại như cũ vậy?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, vẻ tươi cười trên mặt không đổi nhưng trong lòng lại xoay chuyển vô số ý niệm trong nháy mắt.

Vô luận thế nào hắn cũng không thể để lộ chuyện tàn phách phượng hoàng tồn tại trong cơ thể mình. Nhưng nếu không nói thì giải thích thế nào đây?

Nhưng, ngay khi hắn còn chưa kịp nghĩ xong, thì thanh âm hùng hậu của Hổ Bá Thiên đã vang lên: "Thần đại sư... đây là bí mật riêng tư của Hạo Thiên huynh đệ, e rằng không tiện công khai đâu."

Sắc mặt Thần Thiên Duệ đỏ lên. Hắn đương nhiên biết, phương pháp khôi phục tấm phù triện này thật sự quá mức nghịch thiên. Nếu như Trịnh Hạo Thiên thật sự có thể nắm giữ phương pháp như thế, thì hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói cho người khác. Bất quá, loại phương pháp này đói với hắn thật sự là có sức hấp dẫn quá lớn. Quả thực không thể nào kháng cự được, cho nên hắn mới đánh liều hỏi dò."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, cảm kích gật đầu với Hổ Bá Thiên một cái. Chỉ trong chốc lát trì hoãn, hắn đã nghĩ ra lý do thoái thác: "Thần đại sư, thật không dám giấu, trước kia tại hạ đã từng gặp qua loại phù triện này...."

"Cái gì?" Thần Thiên Duệ giật mình hỏi: "Ngươi gặp nó ở nơi nào?"

Tuy câu này mang theo mấy phần mùi vị chất vấn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết tính cách của vị phù đạo đại sư này, cho nên cũng không vì vậy mà trách móc.

Trịnh Hạo Thiên khẽ thở dài: "Khi tại hạ mới tiến vào chiến trường, đã từng xâm nhập vào một bảo tàng. Bên trong bảo tàng có một khối ngọc thạch không trọn vẹn." Hắn ra vẻ cảm khái vô cùng, nói: "Bên trong khối ngọc thạch đó chỉ có một phần phương pháp luyện chế bộ phận trung tâm phù triện, khuyết thiếu toàn bộ nội dung còn lại. Mà vừa rồi, sau khi tiểu đệ nhìn thấy khối ngọc thạch mà Thương Khung hội cung cấp... đột nhiên phát hiện nội dung trong đó rất ăn khớp với nội dung mà tại hạ thấy được trước kia. Vì thế, tiểu đệ liền thử một chút, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lại thành công."

Thần Thiên Duệ há hốc miệng, hắn mấp máy miệng mấy cái, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai... có lẽ là như vậy."

Thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, chút khó chịu trong lòng Thần Thiên Duệ hoàn toàn biến mất.

Tấm phù triện thượng cổ này huyền ảo khó lường, những đường vân bên trong phức tạp tới cực điểm. Cho dù là hắn trong thời gian ngắn cũng không thể nhìn ra điều gì.

Trịnh Hạo Thiên mặc dù là thiên tài phù đạo, nhưng vì bị tuổi tác hạn chế, cho nên kinh nghiệm và lịch duyệt đều thua kém hắn rất xa. Nhưng vậy mà hắn vẫn có thể khôi phục thành công tấm phù triện thượng cổ tàn khuyết này.

Tất cả những điều này khiến Thần Thiên Duệ bị chấn động cực lớn. Thậm chí hắn còn hoài nghi, chẳng lẽ mấy chục năm khổ tu của mình đều là vô dụng sao.

Nhưng lúc này, sau khi nghe Trịnh Hạo Thiên giải thích, hắn lập tức trở nên thoải mái.

Thì ra là cơ duyên xảo hợp a. Bất quá, cũng chỉ có cách giải thích này mới có thể thông được.

Ở cách đó không xa, sắc mặt Trang Biểu Thăng cực kỳ ngoạn mục. Sự hối hận trong lòng hắn đương nhiên không cần phải nói.

Bọn họ tới đây vốn là hạ quyết tâm, phải hoàn toàn đè bẹp nhuệ khí của vị linh phù sư thiếu niên mới quật khởi này.

Vì thế, bọn hắn thậm chí còn không tiếc bỏ ra một cái giá lớn, mời vị phù đạo đại sư Thần Thiên Duệ này đích thân xuất thủ. Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến bọn hắn thất vọng ê chề.

Sau ba cuộc tỷ thí, Trịnh Hạo Thiên không ngờ thắng tới hai trận. Mà trận không thắng duy nhất cũng là một cuộc đấu ngang tài ngang sức.

Mà càng khiến hắn cảm thấy hối tiếc không kịp chính là, khối ngọc thạch không trọn vẹn mà Trịnh Hạo Thiên gặp được trước đây kết hợp với với khối ngọc thạch này không ngờ lại tạo thành một tấm phù triện thượng cổ hoàn chỉnh.

Cái này cũng giống như vận may cứ tự nhiên rơi xuống đầu vậy, thật sự là tốt tới mức khó tin.

Thần Thiên Duệ cảm khái một hồi lâu, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng trọng, nói: "Trịnh đại sư, tại hạ có một chuyện muốn nhờ."

Mặc dù Trịnh Hạo Thiên đã đánh bại hắn trong tỷ thí, nhưng cũng không vì vậy mà thất lễ.

Hắn vội vàng nói: "Mời Thần đại sư nói."

"Không biết có phải Trịnh đại sư đã luyện chế một tấm phù triện thượng cổ này?"

"Không phải."Trịnh Hạo Thiên lắc đầu liên tục, nói: "Tiêu hao khi luyện chế phù triện này quá lớn, tiểu đệ không chịu được loại tiêu hao như vậy, cho nên chỉ tu bổ tấm phù triện khuyết thiếu lại như ban đầu thôi."

"Tu bổ phù triện?" Hai mắt Thần Thiên Duệ càng lúc càng sáng lên.

Phù triện giống như bí pháp công kích phòng ngự cường đại, cho nên đương nhiêncũng có tình huống tu bổ phát sinh.

Bất quá, lúc trước hắn đã kiểm tra tấm phù triện rách nát đó bởi vì khuyết thiếu bộ phận trung tâm cho nên có một cái lỗ hổng không nhỏ.

Chính bởi vì có một lỗ thủng như vậy tồn tại, cho nên mới khiến toàn bộ phù triện mất đi hiệu lực.

Cho nên, muốn tu bổ tấm phù triện này thì trước tiên phải hoàn toàn bù lấp lỗ thủng này lại, sau đó mới có thể dần dần phong nhập đường vân linh lực còn thiếu vào trong đó.

Có thể nói, muốn khôi phục hoàn toàn tấm phù triện này thì sự khó khăn tuyệt đối không thua gì việc luyện chế phù triện lại một lần nữa, thậm chí là chỉ có hơn chứ không kém.

Hai mắt hắn chợt léo, nói: "Trịnh đại sư, không biết có thể cho ta mượn phù triện đánh giá một chút không?"

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, hắn đã sớm có chuẩn bị, vừa cong ngón tay búng ra, đạo phù triện đã lập tức bắn đi.

Thần Thiên Duệ vội vàng đưa tay, vững vàng bắt lấy.

Hai tay hắn khẽ run run. Đây chính là một loại phù triện thượng cổ chưa từng xuất hiện. Hiện giờ, một tấm phù triện đầy đủ lại xuất hiện trong tay hắn, đương nhiên là khiến tâm tình hắn kích động, khó khống chế được bản thân.

Nhưng khi ánh mắt hắn rơi xuống một điểm trên phù triện, cả người hắn không khỏi ngây ngẩn ra.

Hắn vẫn nhớ rõ ràng, ở chỗ này, có một lỗ thủng khá lớn cơ mà.

Nhưng vào giờ phút này, ở đó lại hoàn hảo không hư hao gì, đừng nói là lỗ thủng, cho dù là một vết nứt cũng không có.

Hắn liều mạng dụi dụi mắt, định thần nhìn lại, nhưng phù triện trong tay vẫn hoàn hảo như mới được luyện chế ra. Xoay chuyển ánh mắt, hắn cẩn thận quan sát, tiếp đó hắn có thể lấy danh dự của tổ tiên và sư trưởng của mình ra thề, tấm phù triện này tuyệt đối là tấm phù triện thượng cổ mà bọn hắn nghiên cứu lúc đầu.

Đối với chất liệu, độ lớn nhỏ, quy cách... của tấm phù triện này, hắn đã ghi tạc vào trong lòng rồi. Cho nên hắn dám khẳng định, thứ này tuyệt đối không phải là hàng giả.

Nhưng cái lỗ thủng ở chính giữa phù triện biến đâu mất rồi? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cái lỗ thủng đó làm sao không cánh mà bay được.

Những nghi vấn trong lòng liên tiếp xuất hiện, khiến ngay cả ánh mắt của Thần Thiên Duệ cũng có chút hoảng hốt.

Trang Biểu Thăng bước tới bên cạnh Thần Thiên Duệ, cười ha ha, nói: "Trịnh đại sư, tấm phù triện này là của Thương Khung hội chúng ta.... Hả, không đúng, đây không phải là phù triện của chúng ta...."

Đây là thứ hắn lấy ra, cho nên hắn đương nhiên biết rõ như lòng bàn tay.

Tuy nhìn từ bề ngoài thì tấm phù triện này cực kỳ giống tấm phù triện kia, nhưng đây là một tấm phù triện đầy đủ, cho nên đương nhiên không phải là của hắn rồi.

Thần Thiên Duệ chậm rãi lắc lắc dầu, nói: "Trang huynh, đây quả thực là phù triện của Thương Khung hội các ngươi đó."

Trang Biểu Thăng nghi hoặc nói: "Nhưng mà ... chỗ này...." hắn chỉ vào vị trí có lỗ thủng lúc trước, thì thào không ra lời."

Thần Thiên Duệ cười khổ một tiếng, nói: "Lão phu cũng không biết phải giải thích thế nào... Nhưng ta có thể nói cho người biết, tuyệt đối là tấm phù triện này, không thể sai được...."

Trang Biểu Thăng hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên lại càng có thêm một tia kính sợ.

Vị phù đạo đại sư trẻ tuổi này không ngờ lịa có thể khôi phục lại tấm phù triện mà không để lại một sơ hở, quả thực quá khó tin.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng buồn cười, rất vừa lòng với phản ứng của đối phương, nói: "Thần đại sư, ngươi xem xong chưa?"

Thần Thiên Duệ như bừng tĩnh khỏi giấc mộng, tranh thủ phóng thích thần niệm ra.

Nhưng ngay sau đó, hắn đã lập tức kinh hô lên.