Chiến Thiên

Chương 793: Thôn phệ




"Hống....."

Một tiếng rống kinh thiên động địa từ trong miệng cự hùng bạo phát. Báo Thiên Tôn rên thảm một tiếng, thân thể của hắn đã bị tam đại linh thể vây chặt, vô số lực lượng oanh kích lên thân thể hắn đã hoàn toàn phá tan khải giáp trên người hắn.

"Tha cho ta, ta đầu hàng...." Báo Thiên Tôn thất kinh, vội vàng gào lên.

Trong thời khắc sinh mệnh nguy cấp nhất, cho dù là linh giả bốn sao cũng phải mở miệng cầu xin tha thứ.

Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, tiếp đó thu hồi ánh mắt, thần sắc trong con ngươi không có nửa điểm dao động, phảng phất lời cầu xin hắn vừa nhìn thấy, nghe thấy không phải của một linh giả bốn sao, mà là một thanh âm gào thét của một con kiến chẳng có gì quan trọng.

"A......"

Một tiếng rống thê lương lại từ một phương hướng khác vang lên. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Năm con Thiên ma vương phát ra những tiếng cười khằng khặc quái dị. Bọn chúng đưa tay ra, lần lượt nắm lấy tứ chi và đầu Hoa Nhĩ Thứ. Trên người Hoa Nhĩ Thứ lúc này đã chồng chất vết thương, cả người mềm oặt, thở ra thì nhiều hít vào thì ít.

Từng đám từng đám sương mù hủ thực hắc sắc tiến vào trong thân thể Hoa Nhĩ Thứ, nhuộm cả thân thể hắn thành một màu đen kịt.

Năm con thiên ma vương tỏ vẻ đáng thương nhìn Trịnh Hạo Thiên, tựa hồ đang chờ đợi mệnh lệnh của hắn.

Trịnh Hạo Thiên do dự một chút,nói: "Mộng Yểm ngươi còn cần nô bộc không?"

Mộng Yểm lắc đầu, nói: "Hai người này không được, thực lực bọn hắn quá yếu...."

Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, vung tay lên, năm con thiên ma vương lập tức kêu lên vui mừng. Đôi tay bọn chúng vừa phát lực, lập tức xé tan thân thể Hoa Nhĩ Thứ.

Con ma vương cầm đầu cung kính cầm mảnh da có ấn ký ngôi sao trên người Hoa Nhĩ Thứ dâng cho Trịnh Hạo Thiên, tiếp đó cả đám thiên ma vương lập tức biến thành một đám hắc vụ, bao phủ toàn bộ thi thể Hoa Nhĩ Thứ lại.

Thiên ma vương tuy đã ngưng tụ thành thật thể, nhưng khi hấp thu lực lượng hắc ám cường đại, vẫn có thể từ thật hóa hư, đồng thời dùng trạng thái này để hấp thụ càng nhiều lực lượng hơn.

Hoa Nhĩ Thứ chính là địa ma vương tộc, hơn nữa còn là một vị linh giả bốn sao, thi thể huyết nhục của hắn đối với thiên ma vương mà nói, tuyệt đối là vật đại bổ.

Chỉ trong chốc lát, trừ chỗ da mang ấn ký ngôi sao là dâng cho Trịnh Hạo Thiên ra, toàn bộ thi thể Hoa Nhĩ Thứ đã biến mất vô tung vô ảnh.

Sau khi thôn phệ thi thể một vị linh giả bốn sao, khí tức năm con thiên ma vương này lại càng có vẻ khủng bố, rùng rợn.

Tiếng kêu la thảm thiết của Hoa Nhĩ Thứ truyền tới tai Báo Thiên Tôn. Vị cường giả báo tộc này gầm lên một tiếng tuyệt vọng. Hắn tự biết mình khó mà may mắn sống sót được, liền hung hăng cắn lưỡi, phun ra một ngụm máy tươi.

Ngúm máu tươi này lăng lệ vô cùng, phảng phất như một tia chớp xẹt qua hư không.

Mà không gian trước mặt hắn lại đột nhiên nứt ra, để ngụm máu tươi này trốn vào trong.

Trịnh Hạo Thiên mặc dù đang nói chuyện với Mộng Yểm, nhưng vẫn phân ra một tia thần niệm lưu ý tới Báo Thiên Tôn.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn thầm kêu không tốt, nhưng muốn xuất thủ ngăn cản thì đã chậm một bước.

Tức giận hừ một tiếng, tam đại linh thủ phảng phất như cảm nhận được sự phẫn nộ của chủ nhân. Chúng lập tức gào lên, bất chấp an nguy của bản thân lập tức dùng phương pháp lưỡng bại câu thương nhào tới.

Chỉ trong chốc lát, Báo Thiên Tôn đang như nỏ mạnh hết đà đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương cuối cùng.

Trên thể hắn đã có thêm mấy lỗ thủng lớn nhỏ, trên đầu lại lại có hơn mười lổ thủng sâu hoắm do lợi trảo đại bàng gây ra.

Tam đại linh thể hơi nhoáng lên một cái đã lui xuống. Bất quá, linh thể kim cương vẫn xé mảnh da mang ấn ký ngôi sao trên người Báo Thiên Tôn xuống.

Trịnh Hạo Thiên đưa tay nhận lấy, tùy ý dán lên mu bàn tay, tiếp đó, ấn ký ngôi sao trên tay hắn lại càng đậm hơn một chút.

"U, u...."

Trong con ngươi năm con thiên ma vương lại lóe lên hồng quang hung tàn thô bạo. Bọn chúng dùng một ánh mắt kính sợ mà khát cầu nhìn Trịnh Hạo Thiên, tựa hồ đang cầu xin điều gì đó.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn vung tay lên.

Năm con thiên ma vương càng lúc càng hưng phấn. Chúng cùng điên cuồng bổ nhào tới, chỉ trong chốc lát đã thôn phệ sạch sẽ thi thể Báo Thiên Tôn.

Sau khi thôn phệ liên tiếp thi thể hai vị linh giả bốn sao, hắc khí dập dờn trên người năm con thiên ma vương càng lúc lại càng trở nên ngưng trọng, khủng bố.

"Bọn chúng hấp thụ đủ lực lượng rồi...." Mộng Yểm chậm rãi nói: "... Muốn tiêu hóa hoàn toàn chỗ lực lượng này, đồng thời hóa thành của mình, ít nhất cũng phải mất ba tháng thời gian. Trong thời gian này, ngươi tốt nhất không nên dùng tới bọn chúng...."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, thản nhiên nói: "Không sao, trên người ta vẫn còn thiên ma vương dự bị...."

Mộng Yểm bật cười, nói: ".. Bất quá, ta cam đoan, đợi đến ba tháng sao, bọn chúng nhất định sẽ có thực lực không thua kém gì ba sao đỉnh phong, thậm chí là linh giả bốn sao...."

Thực lực thiên ma vương vốn cao thấp không đều, nhưng khi Trịnh Hạo Thiên lựa chọn phân phối, vẫn đưa năm con thiên ma vương có thực lực hai sao đỉnh phong và ba sao vào trong Ôn Dưỡng hồ lô.

Lúc này, sau khi thôn phệ hai linh giả bốn sao, lực lượng bọn chúng đương nhiên cũng tăng lên rất nhiều.

Sau khi thôn phệ thi thể Báo Thiên Tôn, đám thiên ma vương vẫn có vẻ chưa thỏa mãn, ánh mắt cùng dời về phía Phong Chi Tinh đang hôn mê bất tỉnh.

Nhưng hành động này của bọn chúng đã chọc giận Mộng Yểm. Nó lập tức phát ra một tiếng rít bén nhọn mà quỷ dị.

Năm con thiên ma vương cường đại không hẹn mà cùng phủ phục xuống, thân thể bọn chúng run lên cầm cập... tựa hồ sợ hãi lửa giận của Mộng Yểm vạn phần.

Mặc dù chúng bị mấy người Trịnh Hạo Thiên đánh bại thu phục, nhưng Mộng Yểm đã sử dụng mộng huyễn thuật khống chế thần trí của bọn chúng. Ở trong lòng bọn chúng, địa vị của Mộng Yểm là cao nhất, quả thực chẳng khác nào thần linh.

Vừa nhìn thấy thần linh nổi giận, bọn chúng đương nhiên là kinh sợ, khó khống chế được bản thân.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: " Lòng người tham lam như rắn nuốt voi, không nghĩ tới thiên ma vương cũng vậy."

Mộng Yểm nhẹ nhàng vỗ tay một cái, năm con thiên ma vương lập tức ngoan ngoãn chui vào trong Ôn Dưỡng hồ lô.

"Bộ tộc Thiên ma chúng ta trời sinh vốn là chủng tộc tham lam nhất thế gian. Chúng thôn phệ được huyết nhục linh giả bốn sao, có cơ hội trở nên cường địa hơn, đương nhiên là muốn tiến thêm một bước nữa, mưu cầu càng nhiều lực lượng hơn."

Trịnh Hạo Thiên bật cười, ánh mắt chuyển về phía Phong Chi Tinh, nói: "Hắn cũng là linh giả bốn sao, vì sao ngươi lại tha cho hắn?"

Mộng Yểm tức giận, trừng mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên, nói: "Hắn là thành viên của linh tộc đó. Đừng nói với ta, ngươi không biết tác dụng trân quý của linh tộc đó."

Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, nói: "Ta biết. Linh tộc là sủng nhi của ông trời. Chúng trời sinh đã có được các loại năng lực khó tin. Vô luận là thu làm nô bộc hay là luyện chế thần binh đan được hay là trận pháp đều có tác dụng cực lớn. Hắn hơi dừng lại một chút, đột nhiên nói: "Chỉ là, số lượng nô bộc của ta đã quá nhiều rồi. Thêm một cũng không nhiều, mà thiếu một cũng không ít. Mà hắn lại chẳng có tác dụng gì đối với linh phù sư. Một khi đã vậy, ta lưu lại hắn để làm gì?"

Khi mấy người Trịnh Hạo Thiên vừa mới tấn chức linh thể, rồi vô tình tới Thiên ma giới, bọn hắn tựa như mấy tên ăn mày bụng đói ăn quàng, liều mạng vây bắt Thiên ma vương bốn phía.

Khi đó, chỉ cần là Thiên ma vương, bọn họ đều bắt sạch, căn bản chẳng buồn để ý tới tinh giai của đám Thiên ma vương đó.

Nhưng, cho đến hiện giờ, khi gặp được linh giả bốn sao, bọn họ lại không có hứng thú biến chúng thành nô bộc của mình nữa.

Loại biến hóa này hoàn toàn diễn ra trong vô thức.

Đặc biệt là sau khi tiến vào chiến trường linh giả, bọn họ lại gặp được càng nhiều cường giả hơn.

Đừng nói là linh giả một sao, hai sao, cho dù là linh giả ba sao, bốn sao cũng không được bọn hắn để vào mắt nữa.

Bởi vì bọn hắn biết, trong chiến trường linh giả này, linh giả cường đại chân chính ít nhất cũng phải là năm sao trở lên. Chỉ sau khi đạt tới cấp bậc này, mới có tư cách tìm hiểu các tư liệu cơ mật trong các tộc, đồng thời tiến vào các vùng hiểm địa và cấm địa lịch lãm.

Bọn họ mới là cường giả chân chính của chiến trường linh giả này.

Màcũng chính bởi vì loại biến hóa tâm tính vi diệu này, cho nên Trịnh Hạo Thiên mới cảm thấy kinh ngạc khi Mộng Yểm muốn lưu lại Phong Chi Tinh.

Thân hình Mộng Yểm thoáng rung lên một chút, rồi nói: "Ở trong tay người chẳng phải có một tòa Thiên Tru Không Tỏa đại trận sao? Uy lực tòa đại trận này rất khá, bên trong lại có ngàn lại cấm chế biến hóa, năng lực mô phỏng thiên tai rất kiệt xuất…" Hắn khẽ cười, nói: "Nếu như có thể đưa linh tộc vào trong trận pháp này, để chúng tọa trấn trận pháp, thì uy lực trận pháp này tuyệt đối có thể đề cao gấp trăm, ngàn lần, thậm chí còn không thua gì hộ sơn đại trận của các siêu cấp đại môn phái đâu..."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, nhưng lập tức lại cười khổ nói: "Muốn thu thập được linh giả trong toàn bộ linh tộc, đó là si tâm vọng tưởng..."

Linh tộc, chính là sinh mạng thể do thiên địa chi linh ngưng tụ mà thành.

Phong linh, thủy linh, hỏa linh, kim linh... vân vân, đều là những sinh mạng thể cường đại mà đặc biệt.

Những sinh mạng thể này hầy hết đều sinh tồn trên Tinh Linh đại lục. Trong truyền thuyết, trừ tinh linh ra, những sinh linh khác mang theo ác ý tiến vào đại lục này đều sẽ bị trừng phạt, thậm chí còn mất đi cả sinh mệnh.

Trịnh Hạo Thiên tuy tự cho mình thanh cao, nhưng cũng không cho rằng mình có thể bắt giữ tất cả cường giả linh tộc của đại lục khủng bố này.

Mộng Yểm cười nói: "Tuyệt đỉnh đại trận cũng không phải ngày một ngày hai có thể luyện chế ra. Thứ Chúng ta có chính là thời gian." Nó đảo mắt một vòng nói: "Có lẽ trên trường này, chúng ta cũng có thể bắt được không ít cường giả linh tộc khác đâu."

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Nghe ngươi nói cũng có lý."

Mộng Yểm nhún nhún hai vai, đột nhiên nói: "Trước khi chết, Báo Thiên Tôn có kích phát huyết khí của hắn, có lẽ là cấp báo cho tiền bối trong báo tộc...."

"Không sai...." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Bất quá, hắn phun ra ngụm tinh huyết đó quá mức vội vã, sợ rằng cũng không mang theo bao nhiêu tin tức...."

Trên mặt Mộng Yểm lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói: "Ngươi định thế nào?"

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên dừng lại trên hài cốt địa ma, nói: "Ý ngươi là...."

Mộng Yểm cất tiếng cười dài, nói: "Để ta đi...."

Trịnh Hạo Thiên vui mừng gật đầu. Sau khi Mộng Yểm chủ động ra tay, đồng thời sử dụng mộng huyễn thuật mi hoặc thành công Phong Chi Tinh, nó quả nhiên đã thay đổi rất nhiều.

Vào giờ khắc này, Mộng Yểm mới khiến hắn có cảm giác nó giống như một bằng hữu và đồng bọn ngang hàng, mà không phải là kẻ phụ thuộc, trốn tránh sau lưng hắn, dựa vào năng lực của hắn để tấn chức.

Nhìn Mộng Yểm, Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn có một cảm giác.

Thành tựu sau này của nó, chỉ sợ cũng không thua kém hơn mình bao nhiêu....