Chiến Thiên

Chương 79: Man bất giảng lý




*Tên chương: Thô bạo không nói lý

Vầng thái dương vừa ló rạng phía chân trời, tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi, ngay cả bóng đêm cũng không chịu nổi một kích, mây mù cũng phải lùi bước, bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây lại càng lộ vẻ thâm thúy vô biên.

Trên sơn đạo gồ ghề, một vị lão nhân chậm rãi mà đi.

Trên người hắn mập mờ chút khí tức như có như không, bất luận ai tới gần cũng cảm giác được một loại sâm nghiêm khiến trong lòng chợt lạnh.

Thời tiết tháng sáu nóng bức, vậy mà lão nhân đi bộ trên đường không toát ra một giọt mồ hôi.

Trên mặt hắn đầy nếp nhăn, nhóe mắt, đuôi lông mày đều nhuộm gió sương. Nhưng không ai ngờ trong đôi mắt hắn lại bắn ra sát khí cường liệt.

Tiết Quý Lệ, tán tu võ giả Ngọc Đại Quan, thành danh hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ gia nhập vào gia tộc nào.

Cuộc đời hắn cũng chỉ nhận đệ tử là Bành Gia Long, nhưng một tháng trước hắn nhận được tin dữ, đệ tử duy nhất của hắn đột nhiên mất tích.

Sau khi hắn hỏi Bành Gia Báo, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Nếu hai anh em Bành gia Long đuổi kịp ba thiếu niên kia, vậy chuyện bọn họ mất tích khẳng định bọn chúng có liên quan.

Hắn ở Ngọc Đại Quan cũng có chút quan hệ, trải qua nhiều lần hỏi thăm, rút cuộc hắn từ điểm báo danh liệp thủ trong Biền tây thành tìm được lai lịch Trịnh Hạo Thiên.

Hôm nay hắn xuất phát từ Biền Tây Thành, muốn đi tới Đại Lâm Thôn. Mặc dù trong lòng đã nhận định đệ tử mình lành ít dữ nhiều, nhưng chưa tra rõ chân tướng, trong lòng rút cuộc vẫn ôm hi vọng.

Đại Lâm thôn nằm sâu trong vùng núi non, đối với người quen bôn ba như hắn, muốn tìm được thôn xóm trong vùng núi này cũng chẳng có gì khó khăn.

Ngừng chân, hắn đảo mắt ra xung quanh.

Phía trước là cánh đồng xanh thẳng cánh, từng ô ruộng chỉnh tề như bàn cờ, trên bờ hoa cỏ tốt tươi, xa xa cây hòe rụng từng bông hoa trắng, mùi thơm nhẹ quẩn đâu đây.

Nhưng mà, ánh mắt mắt hắn dừng lại ở cuối đường.

Xa xa, một thôn nhỏ hạ lạc, loại thôn xóm này ở quanh chân Hùng Lang sơn đều có thể tìm thấy, cũng không có chút gì đáng ngạc nhiên, nhưng khi ánh mắt Tiết Quý Lệ dừng ở đây, trong mắt hắn bắn ra sát khí sắc bén.

Hắn hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế cơn giận sôi trào trong lòng xuống.

Nhẹ bước chân, nhìn hắn bước không nhanh, nhưng khoảng cách hai bước chân lại cực lớn, rất nhanh đã đến gần phiến thôn xóm kia.

Nhưng mà, lúc này tai hắn lại nghe từ mảnh rừng phía sau truyền đến giọng của một thiếu niên: "Hạo Thiên, đi chậm một chút, chờ ta."

Tiết Quý Lệ sắc mặt khẽ động, hắn lập tức nghĩ tới tên tuổi người kia.

Chân khí nhanh chóng lưu chuyển trong cơ thể, lão trực tiếp biến mất tại chỗ, như một mũi tên bắn qua ngôi làng, chạy về phía rừng sâu. Lúc này, trên người hắn đâu còn nửa điểm già yếu, thân hình gầy gò hiện tại tràn ngập sức sống.

Chỉ mấy bước chân thân thể hắn đã tiến vào rừng, ánh mắt sắc bén quét qua một vòng, hắn nhìn thấy cỏ trên mặt đất có dấu chân người bước lên, nhìn theo dấu vết trên cỏ, thân hình hắn lại một lần nữa lao đi.

Trong làng, Trịnh Thành Liêm chậm rãi buông chiếc viên đồng trong tay xuống, hắn lẩm bẩm: "Cừu gia bỗng dưng lại tốt bụng như vậy, không biết có mưu đồ gì không."

Với thực lực của Cừu gia, nếu muốn cướp đoạt bẫy thú, vậy quả thực chỉ cần một câu nói, tuyệt đối không cần phải lãng khí khí lực như vậy.

Hơn nữa, người bên cạnh Dư Kiến Thăng chỉ biết hắn có bẫy thú, chứ không biết chuyện tổ truyền, cho nên Cừu gia không có khả năng mưu đồ vật này.

Đắn đo một hồi, nhưng không có đoán ra nguyên cớ, Trịnh Thành Liêm thở dài một hơi, chuẩn bị về ăn cơm.

Về phần Trịnh Hạo Thiên bị dắt đi chờ cao giai liệp sư, hắn không để trong lòng.

Chỉ cần có phòng bị, liệp sư cấp bậc võ giả cũng không khiến hắn phải sợ hãi.

.............

Tiết Quý Lệ liếc mắt qua mặt đất, không ngừng chạy về phía trước, trong lòng hắn dần có chút vội vã. Đã chạy nửa canh giờ, nhưng phía trước căn bản toàn là rừng cây, không thấy bóng dáng bất cứ kẻ nào.

Nếu như không phải phía trước rõ ràng có dấu vết con người, hắn chắc chắn đã cho rằng mình lạc đường.

Nhưng càng đuổi hắn càng kinh ngạc, lúc này tốc độ của hắn đã cực nhanh, thời gian dài vẫn không thể đuổi được mấy tên nhóc là chuyện không thể tin nổi.

Chẳng hiểu vì sao, trong lòng hắn bỗng dâng lên chút dự cảm bất an.

Bỗng nhiên hắn đột ngột dừng chân, bởi phía trước hắn là một thiếu niên cầm trong tay Lang Nha Bổng chậm rãi ngẩng đầu, có vẻ như đã đợi lâu.

Nhìn tư thế ung dung của đối phương, sắc mặt Tiết Quý Lệ lập tức âm trầm.

Ánh mắt chậm rãi lướt qua Lang Nha Bổng, Tiết Quý Lệ trầm giọng nói: "Ngươi là người phương nào?"

Thiếu niên chậm rãi mở miệng, lộ ra nụ cười tươi rói, nói: "Tại hạ Trịnh Hạo Thiên ra mắt Tiết tiền bối."

Tiết Quý Lệ sắc mặt khẽ biến, lãnh đạm nói: "Ngươi làm sao biết tính danh của lão phu?"

Trịnh Hạo Thiên cười tủm tỉm nói: "Tại hạ từ miệng lệnh đồ nghe được tên tiền bối."

Tiết Quý Lệ ánh mắt hơi sáng lên, nói: "Tên đồ nhi không nên thân của ta hiện tại ở nơi nào?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trịnh Hạo Thiên cổ tay vừa lộn, một chiếc viên đồng hiện ra, hắn nghiêm mặt nói: "Lệnh đồ dùng vật này định mưu sát tại hạ, nhưng cuối cùng bị ta dùng vật này phản kích."

Tiết Quý Lệ trong mắt hiện ra vẻ bi thương, vật ấy chính là ám khí phòng thân hắn tặng cho Bành Gia Long, cho nên đối với uy lực vật này hắn cực kì rõ.

Hắn cười một tiếng, trong lòng đầy rẫy bi ai.

"Trịnh Hạo Thiên, Bành Gia Long có phải đã chết hay không?"

Cổ tay vô tình giơ lên, mặt ám khí nhắm ngay vào lão nhân, Trịnh Hạo Thiên nghiêm mặt nói: "Không sai, hắn đã chết."

Sắc mặt Tiết Quý Lệ nhất thời ảm đạm, nếp nhăn trên mặt dường như càng sâu, ngay khi xác định Bành Gia Long đã chết, lão dường như già đi vài tuổi.

"Ngươi... giết hắn?"

"Là hắn định giết ta."

Tiết Quý Lệ ngẩng đâu, đôi mắt hắn lóe lên hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu hắn muốn giết ngươi, sao ngươi không để cho hắn giết?"

Trịnh Hạo Thiên sửng sốt, hắn há hốc miệng, hắn quả thực pó tay ca này.

Trước khi nhìn thấy lão nhân này, trong lòng hắn còn áy náy. Nỗi đau người đầu bạc tiến kẻ đầu xanh hắn tuy rằng chưa trải qua, nhưng biểu hiện đau thương của lão nhân cũng lây cho hắn một phần.

Thế nhưng, khi lão nói ra một câu vô đối cỡ này, chút hổ thẹn còn sót trong lòng Trịnh Hạo Thiên cũng biến mất tăm.

Hắn kết thù với Bành Gia Báo lúc đầu nguyên do bởi liệp thủ chi chiến, vô luận là Bành gia huynh đệ, hay vị lão nhân trước mắt này đều như nhau, chỉ cần bọn họ muốn làm gì, sẽ không cho người ta phản kháng.

Bành gia báo như vậy, Bành Gia Long, Bành Gia Hổ, ngay cả Tiết Quý Lệ cũng không ngoại lệ.

Trịnh Hạo Thiên ung dung cười nói: "Có sư phụ như vậy khó trách Bành Gia huynh đệ tính cách đều ngỗ ngược như vậy, hóa ra là được chân truyền của các hạ a."

Trong mắt Tiết Quý Lệ bắn ra sát khí, hắn hét lớn một tiếng, thân hình nhoáng lên, như quỷ mị vọt tới.

Cự li hai bên vốn có mấy trượng, nhưng cước bộ hắn vung lên vài lần đã rút ngắn khoảng cách, hai cánh tay đột nhiên bành trướng lên, khi cánh tay hắn đánh ra đã lớn hơn hai lần.

Sát khí hung lệ như bài sơn đảo hải kéo tới, tựa hồ muốn nghiền Trịnh Hạo Thiên thành bột mịn.

Trịnh Hạo Thiên hai chân dạng hình chữ bát, cổ tay run lên, Lang Nha Bổng mang theo tiếng gió cuồn cuộn bổ tới.

Nếu luận độ hùng hậu chân khí, hắn tự nhiên không phải đối thủ của lão nhân, nhưng trong tay hắn lại cầm thứ vũ khí dài kinh khủng này, có thể kéo ngắn khoảng cách thực lực hai bên.

Lang Nha Bổng trên không tạo ra một đạo ngân mang, mắt thấy chuẩn bị nện lên nắm tay của lão nhân, thì đột nhiên thân thể lão nhân biến mất.

Trịnh Hạo Thiên hai mắt nhắm lại, hai tai hắn hơi run lên, trong đầu lập tức xuất hiện một tràng cảnh kì dị.

Tiết Quý Lệ trong khi sắp va chạm với Lang Nha Bổng, hai chân đột nhiên khom xuống, bỏ qua Lang Nha Bổng của hắn mà luồn phía dưới lao tới.

Tốc độ lão nhân nhanh tới cực điểm, thời điểm khom chân lại vô cùng xảo diệu.

Khi lão ra tay lập tức xuất ra thực lực cường đại nhất, muốn đem kẻ thù giết đồ đệ hắn băm thây vạn đoạn.

Nếu như Trịnh Hạo Thiên không có năng lực nghe thần kì, như vậy lúc này căn bản là không có cách nào phản ứng kịp.

Thế nhưng hắn như sớm có chuẩn bị, hai chân nhanh chóng thối lui về sau, Lang Nha Bổng chuyển hướng nhằm đầu lão nhân bổ tới.

Sắc mặt Tiết Quý Lệ khẽ biến, hắn tựa hồ không ngờ Trịnh Hạo Thiên phản ứng nhanh như vậy. Một quyền vung lên, hung hăng vỗ vào thân Lang Nha Bổng.

Hai lực lượng thật lớn va chạm nhau, giằng co một lát, cổ tay Trịnh Hạo Thiên run lên, một cỗ chân khí chạy dọc theo thân bổng truyền tới cổ tay, rút cuộc hắn giữ không được, Lang Nha Bổng rời tay rơi xuống.

Nhưng Tiết Quý Lệ không khá hơn bao nhiều, quyền đầu của hắn rách ra một miếng nhỏ, máu từ đó chảy ra, Trịnh Hạo Thiên phối hợp binh khí với một thân quái lực, không ngờ khiến hắn nếm quả đắng.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt đại biến, hắn rút cuộc hiểu rõ cao giai liệp sư kinh khủng cỡ nào.

Người này chân khí hùng hậu vượt xa hắn, nếu không có Lang Nha Bổng trong tay, lúc nãy đối cứng có thể hắn đã bị trọng thương.

Hắn nhún chân, thân thể đột nhiên chạy đi, không dám cậy sức mạnh nữa, cứ vậy cắm đầu lao vào rừng rậm