Chiến Thiên

Chương 76: Hiểu lầm




Lang nha bổng phát ra một tiếng thê lương, âm thanh xé rách không gian, dùng tốc độ không gì sánh nổi lao tới.

Trong giờ phút này, Trịnh Hạo Thiên có cảm tưởng thứ vũ khí kinh khủng này như một thanh trường kiếm, nhưng lại phát ra uy năng khó có thể tưởng tượng.

"A..."

Một tiếng kinh hô từ phía trước vọng tới, trong giọng hét không thể che giấu nỗi kinh hoàng, trước uy thế của lang nha bổng, người này ngoại trừ rống to cũng không thể làm gì hơn được.

Trước mắt bỗng nhiên trống trải, Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, ánh chớp lóe lên, hắn đã xuất hiện trước mặt hai người.

Từ trong rừng đi ra, đang cùng chạy tới nơi này là hai người một nam một nữ.

Nhìn thoáng qua, hai người mặt quần áo bó màu xanh, trên mặt nàng kia thậm chí còn có khăn che mặt, khiến người ta không nhìn rõ diện mạo.

Mà nam tử đi phía trước càng khiến Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc, hắn là một thiếu niên diện mạo thấp bé, khuôn mặt non nớt, nhìn tuổi tác hắn, so với Trịnh Hạo Thiên có lẽ còn nhỏ hơn vài tuổi.

Tuy vậy, cũng bở khuôn mặt non nớt này lại khiến Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn hiểu ra.

Tay hắn đột nhiên dụng lực, lang nha bổng đột ngột chuyển hướng trên không trung, bay lên bầu trời, cho đến khi đụng vào một tán đại thụ mới rơi xuống.

Tiếng gào thét chuyển hướng của Lang nha bổng thổi một làn gió làm tung mái tóc thiếu niên, xé gió lao tới.

Thiếu niên cứng họng, sau đó nhanh nhẹn nhảy về sau.

Tuy rằng bổng kia của Trịnh Hạo Thiên cũng không có ý định đả thương hắn, nhưng loại áp bức cường đại cỡ này cũng không phải một thiếu niên non nớt như hắn có thể thừa nhận, hắn cực độ sợ hãi, không ngờ đáy quần ẩm ướt tại chỗ.

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, chạy tới đỡ thiếu niên không may dậy.

Nhưng bàn tay hắn khó khăn lắm mới chạm tới áo của thiếu niên kia, thì bỗng hắn nhảy vọt ra.

Một tiếng kim loại va chạm thanh thúy rơi vào tai hắn, trên cổ cảm nhận rõ hàn ý kéo tới, da gà hắn không nhịn được mà nổi lên.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện là một bức tranh.

Thiếu nữ che mặt rút trường kiếm tùy thân ra đâm tới cổ hắn.

Lúc này thân thể Trịnh Hạo Thiên khom xuống, vừa vặn quay lưng về phía cô gái.

Hắn vốn vẫn đề phòng nàng ta, nhưng trong phút chốc cô gái rút kiếm, thân thể hắn vẫn khó tránh khỏi run rẩy, giống như toàn thân rơi vào hố băng, bị một cỗ hàn khí vây lấy khiến hắn khó có thể nhúc nhích.

Trong chớp mắt, Trịnh Hạo Thiên cũng hiểu ra, cô gái kia chẳng phải một tiểu thư khuê các bình thường, mà chính là một đại cao thủ tu luyện thành công chân khí.

Mình quay lưng về phía nàng, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Không nghĩ ngợi nhiều, Trịnh Hạo Thiên liều mạng thoát khỏi nơi bị sát khí mãnh liệt bao phủ vọt ra.

Nếu trong tay hắn có lang nha bổng, tự nhiên bạo gan đánh một trận, nhưng trong tay hắn lại không có thứ vũ khí nào có thể sử dụng, nếu chậm chân chắc chắn bị cô gái đâm thành con nhím. Nhưng lúc này, chỉ bằng cảm nhận về hàn khí phía sau, Trịnh Hạo Thiên khẳng định, chỉ bằng thân thể huyết nhục, hắn không thể nào chống nổi.

Thân hình như điện, tốc độ như gió, hắn chạy trốn về phía sau, tốc độ này tuyệt đối là nhanh nhất từ lúc hắn chào đời cho tới bây giờ, cho dù là ngày trước đuổi theo Bạch nhãn lang vương cũng không nhanh hơn lúc này.

Chỉ là uy áp mạnh mẽ phía sau không bớt chút nào, trên cổ hắn đã phủ một tầng băng mỏng.

Thân pháp của cô gái không ngờ chẳng thua kém hắn chút nào, thậm chí mơ hồ còn cao hơn một bậc.

Tránh sau hai thân đại thụ, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên căng thẳng, hắn biết, tuyệt đối không thoát khỏi sự truy kích của đối phương.

Nhưng mà dưới uy hiếp cường đại, bức tranh trong đầu hắn càng thêm rõ ràng, hơn nữa toàn bộ bức tranh đang dần chậm lại.

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên không chứa bất cứ cảm xúc nào, hắn toàn tâm hòa vào bức tranh, thân thể lúc này bị rơi vào trạng thái vi diệu.

Phía trước có một thân cây chặn đường, tốc độ Trịnh Hạo Thiên không giảm chút nào, cứ như vậy vọt thẳng tới, nếu cứ theo đà này, chắc chắn hắn đâm sầm vào cây đại thụ mà chết.

Uy hiếp của một kiếm phía sau có chút giảm bớt, ngay khi thân thể Trịnh Hạo Thiên sát cây đại thụ, mà lưỡi kiếm băng lãnh kia cũng cận kề cổ hắn, hắn rút cuộc đã động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Hắn vươn một chân đá vào đại thụ, một cước ẩn chứa lực lượng cường đại, mạnh mẽ giáng vào thân cây đại thụ, ngay cả mấy cây bên cạnh cũng run rẩy một chút.

Mà ngay lúc đó, cổ Trịnh Hạo Thiên cũng nhẹ nghiêng về bên trái một chút.

Lần này biên độ hoạt động không lớn, nhưng cự ly lại cực kì chuẩn xác, né tránh được một kích trí mạng kia.

Cô gái phía sau lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Nàng đối với thực lực của mình vô cùng tự tin, mắt thấy người này sắp chết dưới lưỡi kiếm của mình, nhưng lại có thể tránh thoát, chuyện này cho dù là tận mắt trải qua, nàng cũng có chút không tin.

Ngay trong giây phút nàng chần chờ, Trịnh Hạo Thiên đã động, hắn vươn tay bắt được cổ tay cô gái, mượn lực của một cước lúc trước đá vào thân cây, chân kia vòng lại quét ngang.

Lần xuất thủ này nhanh tới cực điểm, tuy rằng cô gái thực lực còn trên hắn, nhưng lại chưa bao giờ gặp phương thức chiến đấu cổ quái thế này.

Một người quay đầu phía trước, lại có thể đã vòng ra sau, mà mục tiêu chính là khuôn mặt nàng.

Tuy rằng nàng mang khăn che mặt, nhưng nàng biết, nếu bị dính một cước này, mặt mình không nát như cái bánh mì thì cũng có vài chỗ lồi lõm.

Phản ứng của nàng cũng cực nhanh, đầu lập tức ưỡn về sau, hai chân dụng lực, thối lui.

Nhưng cổ tay nàng lại bị Trịnh Hạo Thiên tóm chặt, ngay cả muốn thối lui cũng khó có thể.

Đôi mắt sáng ngời, cổ tay cô gái đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, mà đạo bạch quang này mang hàn khí khủng bố, đưng nói Trịnh Hạo Thiên, cho dù là một gã liệp vương nhất danh ở đây, chỉ sợ cũng bị đông thành băng côn.

Đây là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của nàng, lại không ngờ lúc này phải dùng tới.

Nhưng mà khi đạo bạch quang hiện ra, chiếc nhẫn trong tay Trịnh Hạo Thiên đồng dạng bắn ra một đạo ánh sáng.

Hai đạo quang mang chỉ trong nháy mắt chạm nhau, sau đó biến mất không thấy tăm tích.

Chóp mũi chợt đau đớn, nàng tuy rằng cố gắng ngửa về sau, nhưng chóp mũi cũng bị quẹt qua một chút.

Trong nháy mắt, một cỗ đau đớn truyền từ chóp mũi tới toàn thân, lại cảm giác tê dại này khiến thần kinh nàng không thể thừa nhận.

Trước ngực một trận đau đớn Trịnh Hạo Thiên nhào cả thân thể vào lòng nàng, sức nặng cường đại dồn tới khiến nàng hầu như hít thở không thông.

Trịnh Hạo Thiên một lần nữa dụng lực, nàng hét thảm một tiếng, thanh trường kiếm trong tay rơi xuống mặt đất.

Đến lúc này, Trịnh Hạo Thiên mới chính thức thở dài, nhưng động tác hắn không thả lỏng chút nào, tay chân đều dùng lực ghìm chặt, lát say đẩy cô gái không còn chút sức ở trong lòng ra, nhẹ vươn tay, trường kiếm dưới đất rơi vào tay hắn.

Hắn xoay người, bày ra một tư thế như gặp đại địch.

Vừa rồi giao thủ nguy hiểm không gì sánh nổi, nếu như không phải có kinh nghiệm giao thủ với Bành gia huynh đệ, lại có năng lực hiện ra bức tranh thần kì trong đầu, chỉ sợ hiện tại đã là cô hồn dưới lưỡi kiếm của cô gái kia.

Nhưng mà ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt cô gái, miệng hắn há hốc, không nói nên lời.

Lúc này khăn che mặt của cô gái đã rơi xuống, đồng thời lộ ra khuôn mặt mĩ lệ tràn đầy thanh xuân.

Chính là người hắn từng gặp dưới hiên bảo khố, tuy rằng chỉ thoáng qua, nhưng hắn vẫn khắc sâu khuôn mặt này trong trí nhớ.

Tiểu thư Cừu gia.......

Không ngờ chính mình mê muội không nhận ra giọng nói của tiểu thư Cừu gia.

Nhưng mà, lúc này trạng thái tiểu thư Cừu gia cũng không tốt, chóp mũi sưng đổ, hai mắt đẫm lệ, miệng mở lớn, bộ ngực cao chót vót vì hô hấp mà phập phồng kịch liệt.

Trịnh Hạo Thiên dừng ánh mắt trên chỗ nhô ra đang phập phồng kia, trong lòng một trận quái dị.

Vừa rồi trong lúc sinh tử chạm vào khu vực kia không có chút cảm giác nào, nhưng trong lúc này, bỗng có chút thấp thỏm.

"Ngươi là ai?" Một thang âm ngọt nhẹ vang lên trong miệng tiểu thư Cừu gia, tuy rằng nàng hai mắt đẫm lệ, ngữ khí vẫn cực kì ác liệt, nhưng giọng nói của nàng vẫn cực kì âm tai như cũ.

"Cô, cô có khỏe không....?" Trịnh Hạo Thiên run run, xấu hổ nói: '' Cô đừng khóc a."

Cừu tiểu thư trợn tròn hai mắt, móc ra một chiếc khăn tay lau sạch nước mắt, chăm chú nhìn hắn hung hăng nói: " Ngươi thử bị một trận như thế thử xem?"

Trịnh Hạo Thiên gãi rách da đầu, cười khổ nói: "Không phải tôi muốn đả thương cô, nhưng chính tại vì cô vừa ra tay đã hạ sát thủ."

"Ngươi không nói một câu đã nhảy ra, đột nhiên tập kích đệ đệ ta...." Cừu tiểu thư không cam lòng nói.

Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi, ném trường kiếm trong tay đi: "Đại tiểu thư à, tại hạ không có ý tổng thương lệnh đệ, cáo từ."

Lời còn chưa dứt, hắn đã như gió chạy đi, một thoáng đã biến mất trong rừng.

Nhưng mà hắn không biết, ngay khi hắn biến mất sau những bóng cây, đôi mắt Cừu tiểu thư chớp động vài tia kì dị khó hiểu nhìn về phía hắn vừa biến mất.

Nàng cúi đầu, nhìn vòng đeo tay trên cổ tay mình, sau đó không khỏi trầm tư.