Chiến Thiên

Chương 707: Cực phẩm Mặc Tinh Thạch




Tầng cây cổ thụ che trời, cánh rừng rập rạp dường như vô tận.

Nơi Vạn Bảo hiên chọn làm địa điểm của hội giao dịch quả thực xa hoa, tuy rằng bên trong sơn cốc chỉ có mấy trăm người, thế nhưng không có bất cứ biểu hiện mất trật tự nào.

Chỉ là, sau khi một lão giả bộ dáng như đứa bé cất tiếng nói, toàn bộ sơn cốc đều trở thành một mảnh yên tĩnh.

Dường như những cơn gió trong sơn cốc lúc này cũng ngừng thổi, trong một mảnh sơn cốc u tĩnh này, vô số đạo ánh mắt tràn đầy dục vọng đều rơi xuống chiếc ống tròn đang đặt ở trung tâm đài cao kia.

Tuy rằng trên mặt mọi người đều mang thân phận bài, không cách nào nhìn rõ biểu hiện cùng ánh mắt của họ, thế nhưng bầu không khí trong nháy mắt biến thành quỷ dị khiến Trịnh Hạo Thiên nhận ra nhiều điều.

Người có hứng thú với vật ấy tuyệt không chỉ có một người.

Nhưng mà, khiến Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc chính là, vị lão nhân này thân hình tuy thấp bé nhưng giọng nói của lão lại cực kỳ to rõ, nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt hắn mà chỉ nghe giọng hắn nói, khẳng định cho rằng đây là một vị lão giả vóc người vạm vỡ.

"Vân lão, vị này chính là Nghiêm Cảnh Nhất đại nhân, cũng là một trong vài đại linh giả được bản hiên mời tới giao dịch hội." Vân Thải Điệp ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói với hắn.

Trịnh Hạo Thiên hai hàng lông mày nhẽ nhướng lên, hắn lập tức nhớ tới lai lịch của lão.

Trong đại linh giới, tuy rằng đại đa số cường giả đều phụ thuộc vào các thế lực lớn, hoặc là do thế lực siêu cấp bồi dưỡng ra.

Thế nhưng, vô luận là thời đại nào, vẫn có thiên tài chân chính xuất hiện.

Thí dụ như Hổ Bá Thiên của Trấn Hải Thành, nhận được truyền thừa của một vị tiền bối cao nhân, có thể bằng thực lực bản thân tiến thăng lên linh thể chỉ cảnh.

Mà vị Nghiêm Cảnh Nhất này lại chính là một truyền kỳ trên đại lục.

Từ khi xuất đạo, hắn vẫn đơn độc hành hiệp, từ một nhất giai linh khí sư bắt đầu lưu lạc thiên hạ, đến hôm nay đã trở thành một Đại linh giả ngạo thị quần hùng, trong mấy trăm năm qua, hắn không hề dựa vào bất cứ thế lực to lớn nào.

Tuy rằng hầu như tất cả các thế lực đều tìm cách chào mời hắn, thế nhưng tính tình lão cao ngạo, lại có thêm một thân thần thông khó tưởng, vì thế cũng không đặt mấy lời mời này trong mắt.

Không những thế, lão chính là một vị Trận pháp sư cùng Luyện khí sư trứ danh.

Chỉ cần là trận đồ hay thần binh hắn luyện chế, giá trị trên đại lục đều là con vố thiên văn, thậm chí còn có thứ vô giá, nhưng mà, bảo vật hắn luyện chế ra quả thực cũng tương xứng với giá cả, cho nên vẫn có người cam tâm tình nguyện bỏ ra một cái giá lớn để thu lấy.

Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc hiểu được vì sao gia tộc kia lại nguyện ý dùng năm viên Mặc Tinh Thạch cực phẩm, một cái giá cực lớn như vậy để trao đổi Sơn môn đại trận.

Thủ hộ đại trận ngay cả Nghiêm Cảnh Nhất cũng cảm thấy ưng ý tuyệt đối có thể trở thành Sơn môn đại trận của một môn phái cỡ vừa, nếu một thế gia có thể thu được bộ đại trận này, như vậy thực lực gia tộc họ lập tức tăng lên một tầng cao mơi, đủ để bảo vệ truyền thừa gia tộc đến vạn năm.

"Ha ha, Nghiêm huynh nói hay lắm." Tịch Tiếu Nhân đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị đột nhiên cười lớn, sau đó gợn nước trên người hắn biến mất, tầng ảo thuật nhất thời biến mất, hắn đứng lên ngạo nghễ nhìn xung quanh một vòng: "Thứ này đối với ta đúng là vô dụng."

Thân phận bài tuy rằng có thể che giấu diện mạo thật, làm cho mọi người không biết được bảo vật đến tột cùng là ai thu được.

Thế nhưng thân phận bài không thể nào cải biến được tầm vóc cùng khí tức đặc thù của công pháp người đó tu luyện.

Nghiêm Cảnh Nhất cùng Tịch Tiếu Nhân tuy rằng cũng có biện pháp cải biến tầm vóc thân thể hay thu liễm khí tức, nhưng với thân phận cùng địa vị của họ, căn bản không cần làm việc che giấu vớ vẩn này.

Cho nên đối với họ mà nói thân phận bài hoàn toàn là vật thừa mà thôi.

Tịch Tiếu Nhân thu hồi nụ cười, hắn chân thành nói: "Nghiêm huynh, không biết ngươi cần bảo vật loại nào, có thể tiết lộ một chút được không?"

Nghiêm Cảnh Nhất khẽ cau mày, nói: "Lão phu gần đây muốn luyện chế một thần binh thuộc tính không gian, vì thế nếu có bảo vật loại này, lão phu có thể xem qua."

Trong hội giao dịch của Vạn Bảo hiên, trừ khi người lên đài chủ động nêu ra vật phẩm mình cần, người ngồi dưới ghế đều không thể tùy tiện mở miệng thăm dò.

Thế nhưng, khi Tịch Tiếu Nhân toàn thân nóng rực mở miệng, vô luận là mọi người ngồi phía dưới hay Thiết Huyễn Hỏa chủ trì giao dịch hội của Vạn Bảo hiên đều coi như không thấy, trái lại bày ra bộ dạng đương nhiên.

Trịnh Hạo Thiên có chút ước ao nhìn Tịch Tiếu Nhân, đây chính là chỗ tốt của thực lực cường đại đó mà.

Một người khi đã có thực lực cường đại sở dĩ có thể phá hư phép tắc, ngay cả Vạn Bảo hiên thực lực hùng hậu, nhưng đối với hành vi cuồng ngạo của hắn vẫn thả lỏng vài phần.

"Bảo vật loại không gian?" Tịch Tiếu Nhân lông mày nhăn tít, nói: "Vật loại này cũng không dễ tìm a."

Nghiêm Cảnh Nhất trợn tròn mắt, nói: "Tịch lão nhi, Sơn môn đại trận của Tịch gia các ngươi tích lũy lực lượng bao nhiêu năm mới bố trí thành, nếu so về lực phòng hộ, thủ hộ đại trận của lão phu luyện chế chưa chắc đã bằng, lẽ nào ngươi còn muốn nhúng tay vào vật này?"

Tịch Tiếu Nhân cười ha ha, nói: "Nghiêm huynh nói đùa, Sơn môn đại trận trong nhà lão phu tuy rằng không có trục trặc gì, thế nhưng nếu là thủ hộ đại trận Nghiêm huynh tỉ mỉ luyện chế, đó mới thực là hoàn mỹ không khuyết điểm."

Nghiêm Cảnh Nhất hừ khẽ một tiếng, nhưng mà từ sắc mặt hắn có thể thấy được hắn tương đối thỏa mãn với câu nịnh hói kia.

Do dự một chút, vị lão nhân tóc bạc này nói: "Tịch lão nhi, không phải ngươi đến đây vì thứ này chứ?"

Tịch Tiếu Nhân gật đầu, nói: "Lão phu đúng là không phải vì thứ này mà tới, nhưng nếu may mắn thu được cũng không uổng chuyến đi này a."

Nhưng mà, Nghiêm Cảnh Nhất vừa nghe thấy những lời này, lông mày lập tức nhướng lên, nói: "Ngươi đã không phải chỉ vì thứ này mà tới, vậy không cần ra tay."

Tịch Tiếu Nhân sửng sốt, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ, nói: "Nghiêm huynh, ngươi đây là..."

Nghiêm Cảnh Nhất giận dữ, hừ một tiếng: "Bảo vật lão phu tự mình luyện chế phải giao cho chủ nhân quý trọng nó, ngươi không phải vì nó mà tới, tự nhiên không cần phiền ngươi lo tới."

Tịch Tiếu Nhân sửng sốt cả nửa ngày, đầu hắn to như cái đấu, cuối cùng phẫn nộ ngồi xuống.

Nếu đổi là một linh giả đối đãi với hắn như vậy, vị cường giả Đại linh giả này tự nhiên sẽ không cam tâm dễ dàng như vậy, thế nhưng thân phận Nghiêm Cảnh Nhất đặc thù, phía sau hắn tuy không có thế lực cường đại nào chống lưng, thế nhưng danh tiếng của hắn trên phương diện trận pháp cùng luyện khí quả thực khó có thể tưởng tượng.

Trong mấy trăm năm, rất nhiều thần binh trong tay cường giả cùng Sơn môn trận đồ đều từ tay hắn mà ra, nếu đắc tội với hắn, cũng như chọc phải tổ ong bò vẽ, sẽ mang đến cho gia tộc nhiều phiền phức không đáng.

Hơn nữa, mọi người từ trước đến giờ đều biết cá tính Nghiêm Cảnh Nhất khó chiều, vì thế cũng không bởi thấy hắn rút lui mà khinh thường, cho nên Tịch Tiếu Nhân cũng chỉ đành đau đầu khoát tay áo, từ bỏ việc tranh cãi mà thôi.

Nhưng mà, hắn không biết, ngay khi hắn buông tha, một phần ba số người ở đây đều thầm thở phào một hơi.

Nếu Tịch Tiếu Nhân cố tình mưu cầu vật kia, linh giả trong các môn phái cỡ vừa hay gia tộc phổ thông đúng là không dám tranh đoạt.

Thiết Huyễn Hỏa thấy hai vị đại linh giả tranh luận đã xong, hắn liền bước lên một bước cười ha ha nói: "Các vị, Nghiêm lão đã đưa ra Sơn môn đại trận, nếu các vị thấy hứng thú xin lấy vật mình muốn đổi ra."

Nghiêm Cảnh Nhất nhíu mày, cánh tay nhỏ vung lên, nói: "Vật này sao xứng với bốn chữ Sơn môn đại trận, chỉ là một đại trận thủ hộ cao cấp thôi."

Thiết Huyễn Hỏa khúm núm xác nhận, thế nhưng hắn cùng mọi người phía dưới đều thầm oán không ngớt.

Đối với lão nhân gia ngài mà nói, chỉ là một đại trận thủ hộ mà thôi, thế nhưng đối với môn phái cỡ trung cùng thế gia phổ thông mà nói, đây chính là Sơn môn đại trận vô giá.

Có thể được nhân vật như Nghiêm Cảnh Nhất đặt vào trong mắt, cũng chỉ có hạch tâm trận đồ trong Sơn môn đại trận của bát đại siêu cấp môn phái mà thôi a.

Thế nhưng trong cả thiên hạ, liệu có được mấy cái bát đại siêu cấp môn phái chứ?

"Đinh đương..."

Nhiều loại âm thanh bất đồng liên tiếp vang lên, lúc này đã có mấy người xuất ra đủ loại vật phẩm khác nhau đặt ở trên khay.

Sau đó, bọn họ đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Nghiêm Cảnh Nhất, mong vị lão nhân này có thể nhìn trúng vật trong tay mình.

Trịnh Hạo Thiên không chút do dự xuất ra Mặc Tinh Thạch đã chuẩn bị sẵn, đặt lên khay.

Nếu là ở giao dịch đại hội dưới linh giả, khi hắn xuất ra Mặc Tinh Thạch một khắc, cho dù là một viên Mặc Tinh Thạch không hoàn mỹ, chỉ có phẩm chất hạ đẳng cũng khiến vô số người chú mục rồi tranh mua, Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nhưng đáng tiếc, đây chính là hội giao dịch linh giả, mỗi người đủ tư cách tới đây đều là cường giả linh thể.

Tầm mắt bọn họ tự nhiên là khác nhau một trời, hơn nữa để thu được trận đồ Nghiêm Cảnh Nhất tỉ mỉ luyện chế, bảo vật bọn họ lấy ra đều là thứ vô giá, tuyệt đối hơn xa so với viên Mặc Tinh Thạch tầm thường của hắn.

Hai linh giả ngồi bên trái và bên phải Trịnh Hạo Thiên mà cùng liếc thoáng qua khay của hắn, sau đó không hẹn mà cùng lộ ra vẻ trào phúng.

Chỉ bằng thứ tầm thường này mà muốn đổi bảo vật Nghiêm Cảnh Nhất tiền bối tỉ mỉ luyện chế, thật là không biết hắn chui ra từ cái lỗ nào đến nữa.

Mà Trịnh Hạo Thiên cũng không để ý đến thái độ của mọi người với mình, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai người quen thuộc.

Hai người kia ngồi trước một cái khay, bên trên khay đặt tròn năm viên tinh thạch đen nháy tỏa ra quang mang thần bí.

Phàm là những ai nhìn thấy năm khóa tinh thạch này đều không tự khống chế được mà bị hấp dẫn.

Giống như hòn đá đen tuyền kia có chứa thiên đại bí mật vậy.

Nghiêm Cảnh Nhất một mực đảo qua các vật phẩm, nhưng mà ánh mắt hắn lập tức bị năm viên Mặc Tinh Thạch kia hấp dẫn.

Cười ha ha một tiếng, Nghiêm Cảnh Nhất thậm chí còn không phóng xuất thần niệm ra cũng đã đưa ra quyết định.

Cổ tay hắn vung lên, chiếc ống tròn đã bay tới trước mặt hai người kia, đồng thời cánh tay thu vào, năm viên cực phẩm Mặc Tinh Thạch như bị một cánh tay vô hình túm lấy bay vào trong tay hắn.

Hắn phóng tiếng cười dài, nói: "Tốt, quá tốt, năm viên Mặc Tinh Thạch, cũng đủ cho ta tiêu xài một trận rồi."

Trịnh Hạo Thiên trừng mắt líu lưỡi nhìn một màn này, miệng hắn co rúm lại, bỗng nhiên đứng lên nói: "Nghiêm lão, ngài làm ra quyết định nhanh như vậy, lẽ nào không sợ hối hận sao?"

Mọi người ngẩn ra, nhìn về phía giọng nói phát ra, lập tức thấy được viên Mặc Tinh Thạch hạ phẩm trên khay của hắn.

Bỗng nhiên, một trận cười ầm ĩ vang lên khắp cả cốc.