Chiến Thiên

Chương 706: Giao dịch hội




Thiết Huyễn Hỏa cười ha ha, nói: "Lão phu đã chủ trì hơn mười lần giao dịch ở đây, chắc đại đa số các vị đồng đạo cũng không xa lạ gì cái mặt già này nữa nhỉ."

Lời vừa nói ra, trong hội trường vang lên một mảnh tiếng cười thiện ý.

Trịnh Hạo Thiên cũng mỉm cười, hắn nhớ tới ngày trước ở kim cương tiểu linh giới, vị Liệt Hỏa linh giả này phủ xuống, khi đó hắn ngạo nghễ, ngay cả mở miệng cũng không, không ngờ hiện tại mới biết, Liệt Hỏa linh giả cao cao tại thượng cũng là một người khéo mồm khéo miệng.

Hắn trong lòng khẽ động, đã suy nghĩ ra duyên cớ trong đó.

Lúc trước, Liệt Hỏa linh giả đối mặt hầu như đều là đám tu luyện giả dưới thất giai, nhân vật cỡ này trong mắt hắn tựa như con kiến hôi, tự nhiên hắn cũng lười mở miệng.

Thế nhưng hôm nay ở chỗ này đều là nhân vật trác việt đứng đầu thế giới, trong đó thậm chí còn có đại linh giả, thái độ của hắn tự nhiên là khác hẳn.

"Khụ, khụ, lão phu biết các vị đợi ba ngày cũng đã nóng lòng, vì thế lão phu không làm mất thời gian của các vị nữa." Hắn vỗ mạnh hổ chưởng, nói: "Dựa theo lệ cũ, Vạn Bảo hiên chúng ta xin được thả con săn sắt, bắt con cá rô, xuất ra một vài bảo vật trước, mong các vị ủng hộ."

Hắn vừa vỗ tay xong, bảy vị nữ tử áo trắng đã chậm rãi đi tới.

Bảy vị nữ tử này đều là hạng mỹ nữ, đi đứng cũng đã qua huấn luyện đặc thù, động tác cả bảy người đều nhịp nhàng, giống như nhảy múa, khiến cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà, ánh mắt mọi người không rơi trên mình các nàng, mà không hẹn cùng dồn ánh mắt vào thứ trong tay các nàng.

Trên tay các nàng đang cầm một cái khay tròn, trên khay trùm một tầng vải mỏng, chỉ là tầng vải này không biết là vật gì chế thành, đông đảo ánh mắt linh giả đều không thể xuyên thấu mà nhìn qua.

Chờ bảy mỹ nữ đưa cái khay đến tay Liệt Hỏa linh giả đang cười ha ha, hắn mới vung tay lên, một cỗ lực lượng vô hình tuôn ra nhất thời khiến tấm vải phủ cái khay do bảy nữ tử mang ra bay lên, lộ ra vật phẩm bên trong.

Không ngờ là bảy liên tâm giống nhau như đúc, mà quỷ dị nhất chính là sau khi tấm vải trùm bay lên, đám liên tâm này không ngờ đều lộ ra một tia quang mang kỳ dị.

Dần như trong tích tắc, bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím nhất thời tỏa sáng, khiến một khu vực bị nhiễm thành màu cầu vồng mỹ lệ.

"Thất thải Liên tâm." Trong nháy mắt, đám người phía dưới đều thất thanh kêu lên.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng cũng kinh ngạc, thất thải Liên tâm chính là một loại bảo vật trời sinh.

Vật này sinh trưởng trong Hoang Man thế giới, chúng mặc dù lớn lên ở địa phương khác nhau, thế nhưng rễ lại nối liền, một khi nở rộ sẽ sinh ra bảy Liên tâm có màu sắc khác nhau.

Đám Liên tâm này nếu tách ra sử dụng thì hiệu quả không cao, thế nhưng một khi đun chảy bảy viên liên tâm này thành một thể, như vậy cho dù luyện chế đan dược hay dùng để chế tạo thần binh đều có hiệu dụng vô cùng.

Tuy Trịnh Hạo Thiên biết Vạn Bảo hiên giàu nứt đố đổ vách, thế nhưng kiện vật phẩm đầu tiên đã trân quý như vậy, quả thực là đã vượt ra khỏi dự đoán của hắn.

"Các vị, đây là Thất thải Liên tâm, sản vật của Hoang Man thế giới, nếu các vị không ngại có thể mang vật phẩm muốn trao đổi ra để bản hiên lựa chọn,"

Vân Thải Điệp từ dưới ghế lấy ra một đống khay, đống khay này kích cỡ khác nhau, nàng đánh mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên, ánh mắt tràn ngập ý hỏi.

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một lát sau đó chậm rãi lắc đầu.

Vân Thải Điệp trong lòng hơi thất vọng, nhưng bên ngoài sắc mặt vẫn không đổi, chỉ là nghiêng người đặt đống khay kia trở lại.

Thất thải Liên tâm tuy rằng trân quý, nhưng Trịnh Hạo Thiên thứ nhất không phải luyện đan sư, thứ hai không phải luyện khí sư, đối với nó tự nhiên không có mong cầu gì.

Huống hồ, phù triện trên người hắn tiêu hao trong ba ngày trên cơ bản đã không còn mấy, về phần siêu cấp phù triện, tạm thời hắn vẫn chưa có ý định sử dụng.

Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên không có hứng thú, nhưng chưa chắc những người khác đã không có hứng thú.

Gần như chỉ trong nửa khắc, hầu như trên các ghế đã bày ra đủ thứ bảo vật.

Những bảo vật này có cổ quái kỳ lạ, có kỳ hoa dị thỏa, thậm chí còn có khoáng vật quý hiếm, hay một thần binh cùng đan dược cũng không thiếu.

Xem ra người động tâm với thất thải Liên tâm rất nhiều.

Thiết Huyễn Hỏa hơi cười, hắn cũng không lập tức lựa chọn mà tiếp tục đánh giá phía dưới, quả nhiên sau một lát có không ít người tiếp tục mang vật phẩm đặt lên khay, tổng thể mà tính, đã có hơn phân nửa số linh thể cường giả ra giá.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm động, hắn mơ hồ nghĩ, thất thải Liên hoa không phải đơn giản như hắn nghĩ, nếu không sẽ không khiến nhiều người tranh mua như thế này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Chỉ là, linh giả trao đổi, bất cứ vật gì cũng đều được coi là trân quý.

Đối với linh giả bất đồng mà nói, yêu cầu bọn họ cũng rất đa dạng, một kiện vật phẩm trong tay ngươi có thể là vô dụng, nhưng đổi lại đối với họ lại là vật báu vô giá.

Vì thế, trước khi thực lực đạt tới mức siêu việt, nói chung đều có thói quen đổi vật lấy vật.

Nhưng mà cũng chỉ có thực lực cùng danh vọng của Vạn Bảo hiên mới có khả năng tổ chức một giao dịch hội thu hút số lượng linh giả khổng lồ đến ngần này.

"Chúng ta cần vật này."

Một giọng nói già nua đột nhiên từ xa truyền tới, một cái khay từ chỗ ngồi được hút lên, rất nhanh bay lên đài, đồng thời trong nháy mắt không còn thấy tăm tích.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm rùng mình, trước khi âm thanh kia phát ra, hắn không ngờ không chút phát hiện ra, thật là có chút không thể tin nổi.

Bởi vậy có thể thấy trong Vạn Bảo hiên, cao thủ quả thực nhiều như mây, bằng không cũng không cách nào bảo vệ gia nghiệp to lớn dường này, Thiết Huyễn Hỏa đối với chuyện này cũng không chút quan tâm, dường như tập mãi đã thành thói quen.

Vị Liệt Hỏa linh giả của Phiêu Miểu đại lục này vung tay, bảy vị mỹ nữ đem cái khay mang tới chỗ ghế ngồi kia.

Trong một góc hẻo lánh, vị linh giả vừa bị mất cái khay vung tay áo thu lại toàn bộ thất thải liên hoa vào bên trong vòng trang sức không gian, sau đó hắn một lần nửa lẳng lặng ngồi xuống, dường như chưa từng cử động qua, nhưng mà hiện tại trong hội đấu giá không ai dám khinh thường người này nữa.

Tuy rằng tuyệt đại đa số người không nhìn thấy hắn xuất ra cái gì, thế nhưng có thể khiến Vạn Bảo Hiện nhìn trúng, cho dù không phải vật quý thì cũng là vật hiếm có.

Mà người có thể xuất ra bảo vật như vậy, không thể nào là hạng người đơn giản, Thiết Huyện Hỏa cười ha ha, nói: "Các vị, Vạn Bảo hiên chúng ta đã ra tay một lần, tiếp theo mong các vị dựa theo thứ tự dãy số mà đưa ra vật phẩm, nếu có người muốn bỏ quyền giao dịch, liền đến người tiếp theo đưa ra."

Hắn khẽ gật đầu, lui về sau mấy bước, sau đó híp mắt nhìn phía trước.

Một đạo quang thải hiện ra, người tiến lên trên mục bên hông trái thắt lưng hiện rõ con số 01.

Nhưng mà chưa chờ hắn nói xong, chợt một giọng nói ầm ầm vang lên: "Thiết Huyễn Hỏa, vì sao lão phu không phải số một, chẳng lẽ các ngươi ngại lão phu không đủ tư cách sao?"

Người nói không ngờ là Tịch Tiếu Nhân nổi bật lúc trước, lúc này toàn thân hắn phát ra hỏa khí nóng rực, dường như một tòa núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phún trào, Thiết Huyễn Hỏa cười khổ không ngớt, đụng phải lão gia hỏa này, đúng là mình không may.

Chỉ là, trong lòng hắn oán thầm nhưng miệng vẫn nói: "Tiền bối, chúng ta tiến hành sắp thứ tự không theo thực lực cùng danh vọng mà theo thứ tự đến trước sau để phân, vì thế vị bằng hữu này mới mang số một, xin ngài thứ lỗi."

Tịch Tiếu Nhân hừ khẽ một tiếng, khép hờ hai mắt, không hề đáp lời.

Vị mang số 01 kia âm thầm lau mồ hôi lạnh, nếu Tịch Tiếu Nhân kia không nghe mà buông tay, hắn chắc chắn bỏ qua cái vinh dự này mà khỏi phải đắc tội với một vị đại linh giả, nhưng mà dù sao hắn cũng là một vị linh giả, một khi sóng êm bể lặng, sắc mặt hắn lập tức khôi phục như thường.

Hắn lấy từ trên người ra một vật, cẩn thận từng ly từng tí đặt lên cái khay trước mặt, sau đó bắt đầu giới thiệu.

Vật ấy tuy không thể xem là thiên tài địa bảo nhưng cũng được coi như cực kỳ hiếm thấy, đặc biệt là đối phó với một vài loại khí độc cùng khí lạnh lại cực kỳ hữu hiệu.

Vì thế, sau khi hắn giới thiệu xong, đã có hơn mười người xuất ra đồ vật lên khay.

Vị linh giả này lựa chọn cả nửa ngày, rút cuộc lấy đi một kiện vật phẩm, hai bên tiền trao cháo múc, mọi người đều vui vẻ.

Ngay sau đó, một người nữa lên đài, hắn không nói hai lời lập tức lấy ra một đồ vật, sau đó nhanh chóng giới thiệu hiệu dụng, nhưng mà sau khi hắn giới thiệu xong, còn giảng giải thêm về vật cần trao đổi một chút, ngụ ý rằng, trừ phi có bảo vật loại này, bằng không không trao đổi.

Sau đó, hàng ghế phái dưới bắt đầu đặt vài vật lên khay, hoặc có người khoanh tay đứng nhìn, mà người nọ dùng thần niệm quang sát một lượt tất cả các vật phẩm đặt trên khay.

Rút cuộc, hắn chọn ra một cái khay, sau đó hơi có chút lưu luyến rời đi.

Có thế xuất hiện ở chỗ này đều là thứ tốt, bất luận kẻ nào cũng đều muốn xem hết mọi vật phẩm, thế nhưng không có thực lực cường đại như Tịch Tiếu Nhân, cũng là không dám trêu chọc nhiều người tức giận,.

Tất cả đều tiến hành tuần tự, hơn nữa xu thế càng ngày càng nhanh.

Tuy rằng linh giả ở đây nhiều, nhưng không phải ai cũng đến để lên đài trao đổi, kỳ thực đại đa số mọi người đều ôm lòng may mắn mà tới đây.

Nếu có thể tìm được thứ thích hợp tự nhiên là may mắn, những nếu không có, cũng không có gì phải nổi giận.

Một lát sau, đã qua hơn mười người, mà người trên đài đã mang con số 53.

Nhưng mà, lúc này Vân Thải Điệp đang ngồi ngay ngắn bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay cọ vào hông Trịnh hạo Thiên một chút.

Tâm thần hắn lập tức tập trung.

Đây là nhắc nhở bí mật của Vân Thải Điệp, thứ hắn đang chờ đợi đã tới rồi.

Thân ảnh chớp động, một vị linh giả nhất thời bay lên đài cao, nhưng mà khác chính là hình thể vị linh giả này cực kỳ đặc thù, thân thể hắn dường như chưa phát dục hết, cả người thấp bé như một đứa bé tám chín tuổi vậy.

Thế nhưng, sau khi hắn lên đài, toàn bộ sơn cốc biến thành một mảnh yên tĩnh, mà Tịch Tiếu Nhân cũng khẽ động, cả người ngồi ngay ngắn hẳn lên.

Người nọ đảo mắt một vòng, đột nhiên bỏ thân phận bài ra, lớn tiếng nói: "Hầu như ai cũng nhận ra lão phu, mang cái bài tử chết tiệt này chẳng lẽ có thể che mắt người?"

Hắn tức giận hừ một tiếng, ném bài tử xuống, sau đó móc ra một cái ống tròn to như bắp tay, ném lên mặt bàn nói: "Đây là Đại trận thủ hộ cũng là một kiện tác phẩm lão phu ưng ý nhất trong nhiều năm, ai có thể xuất ra vật khiến lão phu động tâm, vậy thì cứ đem đi đi."