Chiến Thiên

Chương 70




Ở giữa trung tâm thao trường đã được dựng sẵn một cái lôi đài cao chừng một trượng, sau khi tiếng chiêng vang lên, hai gã nam tử trung niên phân biệt từ hai bên lôi đài đi lên.

Ba người bọn Trịnh Hạo Thiên tuy tuổi không lớn, nhưng ánh mắt của bọn hắn cực độc.

Chỉ trong mấy động tác của hai người kia đã nhìn ra, hai người trên lôi đài này tuy thân thể cường tráng nhưng vẫn chưa tu luyện ra chân khí. Nhân vật như vậy, ở trong đám người thường cũng coi như hạng người kiệt xuất, nhưng nếu so sánh với ba người bọn hắn thì hơi thua kém.

Kỳ thật ba người bọn hắn vẫn quá coi thường chính mình, người tập võ trong thiên hạ thì vô số, nhưng có thể tu luyện cũng chỉ vẻn vẹn có hai phần mười. Mà có thể không ngừng tu luyện cuối cùng đạt tới cảnh giới chân khí phóng ra thì càng là lông phượng sừng lân , cả trăm không được một.

Cái loại quái thai, mới mười ba tuổi đã tuy luyện tới cấp liệp sư như Trịnh Hạo Thiên thì tạm không nói. Cho dù là hai người Lâm Đình và Dư Uy Hoa cũng là những nhân tài tập võ giỏi nhất. Từ nhỏ đã được Dư Kiến Thăng chỉ điểm,thành lập được cơ sở vững chắc, trước mười lăm tuổi đã tu luyện được một tia chân khí ,chỉ cần không ngừng cố gắng tích lũy thì có thể trước hai mươi tuổi thành công tấn chức liệp sư.

Thành tựu như vậy trong đại gia tộc có lẽ không tính là cái gì, nhưng đối với người thôn dã, sống trong một hộ gia đình săn bắn mà nói, có thể tu luyện tới bậc này cũng nói lên, thiên phú của bọn họ cực kì kiệt xuất rồi.

Hơn ngàn người tập võ nơi này, tuy nhân số rất đông, nhưng có thể sánh vai với họ thật không có mấy.

Hai người trên lôi đài quát khẽ một tiếng rồi lập tức giao chiến.

Hai người này xuất quyền như gió, thân thủ mạnh mẽ. Một người lực lớn thế mạnh, mỗi quyền đều toàn lực tấn công, khí thế ngất trời. Người còn lại thì thân hình linh hoạt, một bộ quyền pháp thi triển lưu thủy hành vân, tránh nặng tìm nhẹ, không ngờ lại không hề có chút lâm vào hạ phong.

Võ nghệ bọn họ kì thật cũng không xuất sắc, chiêu thức xuất thủ trong mắt ba người Trịnh Hạo Thiên lại càng sơ hở chồng chất, nhưng đối với một võ giả bình thường, không thể tu luyện ra chân khí mà nói, thân thủ của họ đã là rất cao rồi. Nếu bọn họ đi tham gia khảo hạch liệp thủ thì tám chín phần mười có thể dễ dàng quá quan.

Trịnh Hạo Thiên ba người quan sát một hồi lâu , lúc này mới yên lòng trở lại.

Nếu trình độ người tham gia lôi đài chiến phần lớn đều như vậy, thì bọn họ vẫn có cơ hội tiến vào tám vị trí đầu.

Kỳ thật cái loại lôi đài chiến không chính thức này khó hấp dẫn được cường giả võ đạo chân chính tới tham dự. Hơn nữa ngàn người này, không ngờ không có người nào đạt tới cấp độ liệp sư.

Bất quá, Cừu gia tổ chức lôi đài chiến này cũng không để chào mới liệp sư. Trăm lượng bạc trắng tuy không ít nhưng cũng không thể nào hấp dẫn được cường giả cấp bậc liệp sư.

Nếu có một liệp sư gia nhập vào tứ đại gia tộc, như vậy hàng năm ít nhất cũng có thể nhận được một ngàn lượng bạc lễ.

Trừ phi là kinh tế quá túng quẫn, hoặc nghèo rớt mùng tơi, nếu không chẳng có liệp sư nào lại đi tham gia lôi đài chiến cấp bậc này, cho dù có lấy được vị trí quán quân cũng trở thành trò cười cho người khác.

Ba người bọn Trịnh Hạo Thiên dù sao lịch duyệt cũng không được nhiều lắm, cho nên cũng không rõ ràng nguồn cơ trong đó, nếu không Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cũng tuyệt đối không để hắn tham gia.

Hai người kia đấu thêm được một lát, chợt nghe một tiếng chiêng nữa vang lên, hai người bọn họ lập tức thu tay, đồng thời nhảy lui về phía sau .

Trịnh Hạo Thiên ba người nhìn nhau khó hiểu. Hai người này tu luyện võ công chiêu số bất đồng, nhưng khi giao thủ, lực lượng vẫn ngang nhau. Nếu như trong tình huống thực lực hai bên sàn sàn như nhau, muốn phân thắng bại cũng không phải nhất thời nửa khắc là được. Lúc này bọn họ đang gia thủ say sưa, chẳng hiểu sao lại khiến họ ngưng trận đấu ?

Xung quanh chợt nổi nên một đợt tiêng xì xào, trong đó, đại đa số những người thấp giọng nói chuyện với nhau không ngờ lại mang theo một tia hâm mộ khó che dấu được.

Trong đó cũng có một ít người nhìn về phía hai người trên lôi đài, người để chòm râu bạc trắng, râu không thưa nhưng cũng không quá rậm, lại cắt tỉa rất khéo, nhìn rất có phong độ.

Hắn đứng trên lôi đài, nhẹ nhàng giơ hai tay lên rồi áp xuống. Phía dưới lập tức yên tĩnh trở lại , căn bản không có người nào dám ồn ào nữa.

Lão giả xoay người, hướng về phía hai người trên lôi đài tủm tỉm cười nói: "Võ công hai vị tráng sĩ,ai cũng có sở trường riêng, nếu tiếp tục so đấu, chỉ sợ sẽ có tổn thương. Lão hủ không đành lòng thấy máu, cho nên muốn đưa ra biện pháp trung hòa." Hắn hơi dừng lại rồi cất cao giọng nói :"Lão hủ Cừu Bác Thành, thẹn là quản gia Cừu phủ. Nếu như hai vị nguyện ý, không bằng gia nhập Cừu phủ chúng ta, đảm nhiệm chức hậu vệ, thế nào?"

Hai người kia nhất thời mừng không xiết, sắc mặt vui mừng trên mặt họ không có nửa điểm giả dối, mà thật sự phát ra từ đáy lòng.

Đối với võ giả không thể tu luyện ra chân khí như họ, có thể gia nhập một trong tứ đại gia tộc, lại đảm nhiệm chức vị hậu vệ cũng là thành tựu lớn nhất rồi.

Hai người này đồng thời hướng Cừu Bác Thành, khom người một cái thật sâu , nói :" Đa tạ, Cừu quản gia/"

Cừu Bác Thành cười lớn một tiếng, hai tay vỗ, lập tức có người bưng một khay ngọc bước tới, trên chiến khay trong tay hai người đều có hai viên nguyên bảo, mỗi viên nguyên bảo tương đương với năm mươi lượng bạc ròng, tổng cộng chính là hai trăm lượng bạc.

"Hai vị, đây là hạ lễ của Cừu phủ chúng ta tặng các ngươi, xin nhận lấy."

Hai người kia vui mừng hớn hở nhận lấy nguyên bảo, tiếp đó đi xuống dưới lôi đài. Lúc này hai người đi lại đều ngẩng đầu, ưỡn ngực, khí thế hai người tựa hồ có một chút biến hóa vi diệu. Tuy võ công bọn họ không hề có bất cứ sự tăng trưởng nào, nhưng đằng sau lưng lại có thêm một chỗ dựa vững chắc, tâm lý tự nhiên có chút bất đồng.

Cừu Bác Thành xoay người, cao giọng nói ": Các vị bây giờ luận võ lại tiếp tục bắt đầu, tiến vào tám người dẫn đầu, thưởng trăm lượng bạc ròng, đoạt được quán quân, thưởng ba trăm lượng bạc."

Trong ngoài thao trường đều ngay lập tức trở lên náo động, đừng nói là những người bình thường đứng bên ngoài thao trường mà ngay cả đến đại đa số những võ giả bình thường trong thao trường đều có vẻ kích động vạn phần.

Người thường tự nhiên là hâm mộ trăm lượng bạc kai, con số này chính là tương đương với thu nhập ba năm của một gia đình bình thường.

Mà một đám võ giả cũng là trăm phương ngàn kế muốn gia nhập Cừu gia, chỉ là có thể được Cừu phủ nhìn trúng, hơn nữa chủ động mời chào thì lại chẳng có mấy người. Mỗi người đều hâm mộ hai người vừa lên đài, vận khí hai người họ thật tốt a. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Dư Uy Hoa thấp giọng nói ":Nơi này quả nhiên là nơi Cừu gia chào mời nhân tài, chúng ta có lên ra tay không?"

Lâm Đình hừ lạnh một tiếng, nói :" Đương nhiên là phải ra tay , trăm lượng bạc này không lấy cũng phí."

Lúc đầu , khi thấy có nhiều người như vậy, ba người họ trong lòng vẫn có chút hơi lo lắng, nhưng sau khi chứng kiến hai người kia giao thu trên lôi đài, niềm hi vọng trong lòng lại đại thịnh. Sai khi thượng đài, chỉ cần không có bất ngờ già xảy ra, như vậy tiếng vào tám người đứng đầu không thành vấn đề.

"Phành..."

Tiếng chiêng lại một lần nữa vang lên, lập tức có hai người khác bước lên võ đài. Võ công hai người này chênh lệch khá nhiều, trung niên hán tử đã tu luyện ra một tia chân khí, mà người còn lại thì kém cỏi hơn rất nhiều, hắn thậm chí so với hai người lúc trước còn không bằng.

Giao thủ chỉ diễn ra trong chốc lát, trung niên hán tử tu luyện ra tia chân khí khẽ quát một tiếng, hắn từng bước tiến lên, vung quyền mãnh liệt , tên còn lại mặc dù trong lòng biết là không xong, kiệt lực ngăn cản nhưng khi hai quyền đụng nhau, cũng mãnh mẽ bị văng đi, tiếp đó một trưởng đánh trúng ngực, cả hai ngươi đều bay đi ngã xuống lôi đài.

Một đợt tiếng thở dài trong miệng mọi người truyền đến, sắc mặt ba người bọn Trịnh Hạo Thiên cũng tái đi.

Người này bị một chưởng đánh bay xuống lôi đài, tuy còn chưa chết ngay tại chỗ, nhưng cơ thể đã bị trọng thương, chỉ cần lúc tĩnh dưỡng không cẩn thận một chút là có thể gieo xuống mầm tai họa , ngày sau khó mà khôi phục trạng thái đỉnh phong được.

Võ giả nếu có được cơ duyên xảo hợp thì tiền đồ vận mệnh so với người bình thường phải tốt hơn rất nhiều. Nhưng nếu đã là người tập võ thì khó tránh khỏi tranh cường, khi giao thủ khó tránh cái chết, điểm này bị rất nhiều người làm như không thấy.

Người nọ sau khi thắng lợi, vẻ mặt vui mừng , hướng về phía mọi người xung quanh lôi đài vái chào, không thèm nhìn lại kẻ mình đánh bị thương, trực tiếp rời khỏi võ đài.

Ngay sau đó, mấy người mang cáng đến khiêng người thanh niên dưới đất đi, vài giây sau đã không thấy đâu nữa.

Trên mặt ba huynh đệ không hẹn mà cùng lộ ra một tia không nỡ.

Tuy họ đã tham gia khảo hạch liệp thủ , nhưng khi đó khảo hạch có chuyên gia giám sát, loại trường hợp huyết tinh rất ít khi thấy được.

Còn khi đi săn thì họ cũng chỉ giết mãnh thú trong núi , nhưng lúc này cái họ nhìn thấy chính là máu tươi của nhân loại, cảnh này khiến họ cực kì chấn động.

Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng kéo kéo hai người bằng hữu bên cạnh nói: "Chúng ta lên nữa không?"

Dư Uy Hoa cùng Lâm ĐÌnh liếc mắt nhìn nhau, Lâm Đình ngập ngừng nói: "Chúng ta đã trưởng thành, cũng lên đảm đương trách nhiệm của mình."

Dư Uy Hoa cũng chậm rãi gật đầu, nói: "Nếu chúng ta hiện tại chỉ sợ hãi mà lui bước như vậy sau này có tư cách gì mà khiêu chiến với Uyển Nhất Phu."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ rùng mình, hắn rõ ràng cảm ứng được, hai người huynh đệ lớn lên từ nhỏ với mình trên người đã phát sinh biến hóa.

Ánh mắt nhìn lên lôi đài, trên mặt lôi đài đã có thêm vài vết máu đỏ tươi, đây chính là vết tích của người thua cuộc lưu lại. Trong thoáng chốc, một cảm giác không nói lên lời bỗng sôi trào trong lòng hắn.

Loại cảm giác mãnh liệt này đã hòa tan nỗi sợ hãi…

Tuy hắn không muốn giao thủ với nhân loại, cũng không muốn đánh giết đồng loại, nhưng nguyện vọng lớn nhất trong lòng hắn là đại biểu Đại Lâm thôn, đánh bại đệ nhất cường giả Uyển Gia thôn – Uyển Nhất Phu.

Đúng như Dư Uy Hoa nói, nếu như hắn muốn thực hiện tâm nguyện của mình, như vậy hôm nay tuyệt đối không sợ hãi mà lui bước.

Hít một hơi thật sâu, bọn họ nhìn nhau rồi cùng gật đầu, đồng thời bước lên phía trước xuyên qua đám đông đang xem lôi đài chiến, hướng về chỗ ghi danh sau lôi đài mà bước đi thật nhanh ….