Chiến Thiên

Chương 662: Kinh khủng




"Mọi người cẩn thận"

Trịnh Hạo Thiên đang ở trong không trung đột nhiên dừng lại, trầm giọng quát.

Ở phía sau hắn, mấy trăm người cơ hồ đồng thời ngưng thần giới bị

Cái này gọi là cây có bóng, người có danh, khi một cường giả thập giai có thể chiến thắng linh giả đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, tuyệt đối có thể khiến thần kinh của tất cả mọi người trong nháy mắt căng ra.

"Trịnh huynh, ngươi phát hiện ra gì vậy?" La Khắc Địch đảo mắt một vòng, nhưng đáng tiếc là, ở xung quanh gã toàn bộ là một màu đen xì, cũng không nhìn ra gì cả.

Lúc này, đám người bọn họ đã tiến vào trong sương đen ngập trời.

Bởi vì biết lai lịch của ma khí, cho nên lúc bọn họ tiền vào đều vận khởi chân khí hoặc là linh lực của bản thân, ngăn cản sương màu đen ở ngoài cơ thế.

Cái này chính là chỗ khác biệt lớn nhất giữa người bình thường là tu luyện giả.

Nếu là người bình thường hoặc là sinh vật ở trong núi tiếp xúc với những ma khí này, đều sẽ chịu lực lượng ẩn chứa bên trong kích thích, bị kích phát ra tiềm năng sinh mệnh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ biến thành cường đại vô cùng, thậm chí còn bởi vì lực lượng bạo tăng mà mất đi thần trí, trở thành ma quỷ chỉ biết giết chóc.

Nhưng trong đám người Trịnh Hạo Thiên, kẻ kém nhất cũng là tu luyện giả thất giai, bọn họ tuy không thể xua tan những ma khí này, nhưng muốn bảo vệ bản thân thì tuyệt không có vấn đề gì.

Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Sau khi các vị tiến vào, có cảm thấy ma khí có biến hóa không?"

Mọi người đều ngây ra, bọn họ thả thần niệm, lặng lẽ cảm ứng.

Một lúc sau, Lâm Đình thốt lên kinh ngạc: "Sát ý cường đại qua!"

Sắc mặt của đám người La Khắc Địch liên tiếp biến đổi, bọn họ sau đó cũng cảm ứng được, từ sau khi tiến vào trong khu vực màu đen này, bầu không khí lập tức biến thành có chút cổ quái.

Đặc biệt là sau khi thần niệm của họ tỏa ra, lập tức cảm thụ được từng đợt sát khí cường đại ập vào mặt, cơ hồ như là muốn nhấn chìm bọn họ ngay tại chỗ.

"Dạng sát khí này..." Doãn Quân hít sâu một hơi, nói: "Trịnh huynh, may mà huynh phát giác ra sớm, nếu như một khi không cẩn thận, để sát ý cuồng bạo này xâm nhập vào ý thức tinh thần, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn rồi."

Sát ý trong ma khí có hai loại tính chất hoàn toàn khác nhau.

Trước đó mọi người chưa phóng thích thần niệm để dò xét tử tế, không ngờ lại cực khó phát hiện ra. Nhưng một khi đã phát giác, lập tức ùn ùn mà tới như sóng lớn ngập trời.

Cũng may mà mọi người ở đây đều là tu luyện giả cao giai, mỗi một người đều có năng lực tự kiềm chế khá cường đại, cho nên mới có thể hoàn toàn chống đỡ được.

Có điều, đúng như Doãn Quân nói, màu mà Trịnh Hạo Thiên phát hiện ra sớm, nếu không những sát khí này khẳng định sẽ dần dần xâm thực tinh thần của bọn họ dưới tình huống mà mọi người chưa phát giác ra, lúc đó thì thành họa hại chân chính rồi.

Lâm Đình nhíu mày, nói: "Tiểu đệ từng đọc qua không ít cổ tịch, cũng tính là biết rõ về đặc tính của ma khí, nhưng tựa hồ như không có bản cổ tịch nào ghi chép rằng ma khí có lực lượng thần kỳ như vậy."

Cao Thăng gật đầu thật mạnh, phụ họa: "Lâm sư đệ nói rất đúng, ma khí ở nơi này rất không tầm thường, khá là cổ quái, mọi người tuyệt đối đừng lơ là."

La Khắc Địch thu hồi lại ánh mắt, nói: "Trịnh huynh đệ, ngươi làm sao mà phát giác ra được vậy?"

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Tiểu đệ chẳng qua là trong lòng có cảm ứng, may mắn phát hiện ra thôi."

Hắn thuận miệng nói lời ứng phó, trong lòng thì thầm toát mồ hôi.

Ma khí ở nơi này quả thực là rất khác với ma khí được ghi chép trong cổ tịch, bên trong ẩn chứng lực lượng rất đặc biệt.

Giống như là thủ đoạn ẩn giấu sát ý cuồn cuộn bên trong ma khí này, quả thực là siêu việt bình thường. Trịnh Hạo Thiên tuy có thực lực cường đại, nhưng khi không biết rõ tình hình, đồng dạng cũng không phát giác ra.

Có điều may mắn là trong khí xoáy ở não vực của hắn có ẩn chứa một lão tổ tông chơi ma khí.

Mộng Yểm vào thời khắc chuẩn xác đột nhiên nhắc nhở, có thể nói là kịp thời cứu được hơn một nửa số người trong đội ngũ này.

"Chúng ta tiếp tục tiến lên đi." Cừu Hinh Dư đột nhiên nói: "Chỉ cần chúng ta có thể nhìn thấy nơi đâu nguồn có ma khí dày đặc nhất thì nhất định có thể tra ra điều bí ẩn bên trong."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, dẫn mọi người tiếp tục tiến lên, song bên tai hắn lại đột ngột vang lên giọng nói của Cừu Hinh Dư.

"Hạo Thiên, Mạt Mạt nói với ta rằng, nàng ta có một loại cảm giác quen thuộc đối với ma khí ở nơi này."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thắt lại, không quay đầu lại chỉ truyền âm: "Ma khí ở nơi này có liên quan tới tụ linh trận lần trước không?"

Cừu Hinh Dư trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng nói: "Có liên quan, tụ linh trận đó có lẽ chính là trận đồ để áp chế ma khí, nhưng lại bí chúng ta trong lúc vô ý hấp thu lực lượng bên trong, cho nên mới khiến ma khí tràn ra."

Trịnh Hạo Thiên cười khổ trong lòng, không ngờ kẻ đầu têu thúc đẩy ma khí xuất hiện chính là mấy người họ.

Có điều, trong lòng hắn lờ mờ cảm thấy chuyện không đơn giản như bề ngoài mà họ nhìn thấy.

Tụ linh trận, trấn áp ma khí.

Đây đều là những đại thủ bút chân chính, cho dù là cường giả linh thể bình thường cũng không thể bố trí được. Mà nơi này chẳng qua chỉ là một tiểu linh giới mà thôi, vì sao lại dẫn tới sự chú ý của cường giả như vậy. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Gừ...."

Đột nhiên, từ phía trước truyền tới một tiếng gào. Trong tiếng gào này tràn đầy sát ý cường đại, phàm là người nghe thấy thanh âm này, tựa như từ sâu trong lòng đột nhiên tràn lên một sự xung động muốn tận diệt toàn bộ sinh vật ở trước mặt.

Đương nhiên, đám người của Trịnh Hạo Thiên là hạng nhân vật nào chứ, chỉ thoáng cái đã áp chế ý nghĩ này xuống.

Chỉ là sau lưng mọi người đều mơ hồ lạnh toát, nếu như không phải là có Trịnh Hạo Thiên nhắc nhở trước, mà để sát ý ẩn chứa trong ma khí xâm nhập tinh thần, vậy thì sau một tiếng gầm này, khẳng định sẽ có không ít người mất đi thần trí, hơn nữa còn rơi vào bên trong dục vọng giết chóc vô cùng mà không thể nào thoát ra được.

Long Tham lắc lắc đầu, nói: "Cừu sư tỷ, tiểu muội có chút không chịu được nữa rồi."

Thời gian nàng ta tấn thăng thất giai không lâu, lúc này sau khi nghe thấy tiếng gầm, thật sự là có chút lung lay tinh thần, khó mà tự khống chế được.

Trịnh Hạo Thiên phóng thần niệm ra ngoài, quét qua người tất cả mọi người, không khỏi càng lúc càng kinh hãi.

Trong mấy trăm người, không ngờ có hơn trăm vị đều có chút lung lay sắp đổ, bộ dạng cắn răng kiên trì. May mắn là những người này đều chỉ có tu vi thất giai, mà cường giả từ bát giai trở lên đều lộ ra vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tâm niệm của hắn xoay chuyển như điện, lập tức nói: "Doãn Quân huynh, xin phu phụ hai vị suất lĩnh huynh đệ thất giai của các phái quay về thành Biền Tây, giúp sư tổ của tại hạ thủ hộ thành thị."

Sắc mặt Doãn Quân ngưng trọng, gật đầu một cái, nói: "Các vị bằng hữu thất giai, xin theo tại hạ."

Hai vợ chồng bọn họ dẫn đầu bay về theo đường cũ, ở phía sau họ, hơn trăm tu luyện giả thất giai chật vật bay sát theo.

Chỉ là trước khi bọn họ rời đi, trong lòng lại rất cảm kích.

Trịnh Hạo Thiên biết rõ thực lực của họ không đủ, không thể nào tiếp tục tiến lên trước nữa, nhưng lại sử dụng cái cớ, nhờ họ về thủ thành để bọn họ có thể quang minh chính đại quay về.

Tuy luyện giả cao giai mỗi một người đều là hạng tâm cao khí ngạo, nếu như bởi vì thực lực yếu kém mà phải quay về, tất nhiên sẽ cảm thấy cực kỳ mất mặt. Nhưng một câu này của Trịnh Hạo Thiên lại hóa giải nguy cơ này thành vô hình, tất nhiên là khiến họ nhìn hắn với ánh mắt khác, hơn nữa còn ghi nhớ trong lòng.

"Hạo Thiên, hoàn cảnh ở nơi này quả thật ác liệt, không ngờ ngay cả tu luyện giả thất giai cũng không thể nào đứng vững trong khoảng thời gian dài." La Khắc Địch trầm giọng, nói: "Ngươi nói xem nơi này có ma vương tọa trấn không?"

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Ta làm sao mà biết được, có điều tiếng gầm vừa rồi quả thực khá là quỷ dị, có mấy phần khả năng là của ma vương."

La Khắc Địch do dự một lát, nói: "Đã có khả năng có sự tồn tại của ma vương vậy thì chúng ta đừng mạo hiểm."

Trịnh Hạo Thiên ngây ra, nói: "Vì sao?"

La Khắc Địch mỉm cười từ trên người lấy ra một ngọc thạch, nói: "Đây là triệu hoán thạch mà trước khi chúng ta xuất phát, Thái thượng trưởng lão đã ban cho. Một khi xác định được nơi này có tung tích của ma vương, thì có thể bóp vỡ ngọc thạch, mà các thái thượng trưởng lão của bản môn sẽ lập tức biết ngay, hơn nữa sẽ xé rách không gian tới cứu viện."

Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên có chút cổ quái, thì ra không chỉ Văn Nhân Băng Oánh mới tặng cho phương thức liên lạc, ngay cả Thất Nguyên môn cũng vậy. Hơn nữa, hắn có thể khẳng địch, lần này phàm là người tới tiểu linh giới, trên cơ bản đều có dạng bảo vật này.

Trầm ngâm một lát, Trịnh Hạo Thiên nói: "Cũng được, sương ở nơi này đã cổ quái như vậy, còn hơn cả ma khí bình thường, vậy xác suất xuất hiện ma vương ở đây sẽ vì thế mà tăng lên nhiều." Con ngươi của hắn đảo quanh, nói: "Cho dù nơi này không có ma vương, nhưng ta nghĩ các thái thượng trưởng lão đối với ma khí đặc biệt ở nơi nay cũng sẽ cảm thấy có hứng thú."

La Khắc Địch bật cười, tay hắn hơi dùng sức, ngọc thạch đó lập tức hóa thành bụi phấn.

Một đạo ánh sáng đột nhiên hiện ra, triệt để chiếu sáng cả khu vực tăm tối này.

Song, sự tình khiến mọi người kinh dị không thôi đột nhiên phát sinh, sau khi đạo ánh sáng này lóe lên, không rạch phá không gian bay đi xa như trong tưởng tượng của mọi người mà lập tức nhấp nháp mấy cái rồi biến mất.

Trịnh Hạo Thiên, La Khắc Địch cùng với mọi người ở bên cạnh họ ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt có vẻ kinh hãi không thể che giấu được.

Một lúc lâu sau, Lâm Đình khàn khàn hỏi: "La huynh, thái thượng trưởng lão của quý phái có nhận được tin tức không?"

Mặt La Khắc Địch tái xanh, gã chậm rãi lắc đầu, nói: "Trước khi chúng ta tới đây, thái thưởng trưởng lão từng dặn dò. Một khi chúng ta bóp vỡ khối ngọc thạch, bọn họ sẽ rạch phá không gian mà tới. Nhưng hiện giờ ở đây không có động tĩnh gì, chỉ sợ..."

Dư Uy Hoa nhìn mọi người, đột nhiên vươn tay móc ngọc thạch trên người ra, nói: "La đại ca, ngọc thạch của huynh có thể là đồ dỏm, xem của ta nè!" Hắn dùng sức bóp vỡ khối ngọc thạch, nhưng sau khi ánh sáng lóe lên, tất cả đều lại khôi phục như bình thường.

Hắn chớp chớp mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Trịnh Hạo Thiên tâm niệm xoay chuyển, nói: "Trong tay các vị huynh đệ của Hỗn Độn sơn và Thiên Tinh môn chắc là có vật phẩm để liên hệ với thái thượng trưởng lão của quý phái phải không?"

An Băng Hải và một vị nam tử trung niên của Hỗn Độn sơn không nói câu nào, mỗi người lấy ra một khối ngọc thạch rồi bóp vỡ.

Nhưng khiến mọi người thất vọng là, bọn họ cũng không thể sáng tạo ra được kỳ tích.

Lập tức, trong lòng tất cả mọi người đều lạnh toát.

Lâm Đình ngẩng đầu lên, hắn chậm rãi nói: "Các vị huynh đệ, tiểu đệ có một việc muốn thỉnh giáo. Lúc trước khi các vị tới tiểu linh giới làm việc, thái thượng trưởng lão của quý phái có phải đều phát cho ngọc thạch tương tự như thế này không?"

Đám người La Khắc Địch đều hơi lắc đầu, mà sắc mặt của họ cũng càng lúc càng khó coi.

Trịnh Hạo Thiên trầm giọng, nói: "Lâm Đình, ngươi có phải muốn nói thái thượng trưởng lão của các phái đã biết nơi này có điều dị thường, cho nên mới đặc biệt phát ngọc thạch để liên lạc không?"

Lâm Đình chậm rãi gật đầu, nói: "Nếu không phải là vậy, thái thượng trưởng lão của bốn phái chúng ta tuyệt sẽ không đồng thời phát ngọc thạch liên lạc." Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Chỉ là bọn họ đã biết rõ có điều dị thường, vì sao lại không chịu tự mình hàng lâm mà muốn mượn tay của chúng ta thăm dò căn nguyên?"