Chiến Thiên

Chương 63




Xe ngựa lăn bánh trên nền đá xanh phát ra những tiếng lọc cọc, ở trong con đường yên tĩnh tựa có vài phần cảm giác trống rỗng . Khi rời khỏi Vạn Bảo Hiên, sắc trời đã không còn sớm nữa, cho nên khi cả hai người Trịnh Hạo Thiên và Dư Kiến Thăng về tới lữ **** thì đã đến lúc lên đèn.

Tuy Kỳ Gia Minh đã mời họ cùng dùng chung bữa tối, thậm chí ngủ lại một đêm, nhưng tâm thần Dư Kiến Thăng lúc này đã rối bời, vô luận thế nào cũng không đáp ứng.

Trên xe ngựa, Dư Kiến Thăng vừa khống chế dây cương, vừa nhẹ giọng hỏi: "Hạo Thiên, chiếc bạch ngọc giới chỉ trên tay ngươi rốt cuộc là thế nào?"

Trịnh Hạo Thiên gãi gãi đầu nói :" Dư thúc, người còn nhớ chuyện lần trước, ta mang người từ mê cung trở về không?"

Dư Kiến Thăng trong lòng khẽ run lên, cái chuyện cổ quái ngày đó, hắn đương nhiên suốt đời không thể quên. Cho dù là với võ công cấp bậc liệp sư hay kinh nghiệm mấy chục năm của hắn, một khi tiến vào nơi thần kỳ kia, cũng không tránh khỏi lạc mất phương hướng, hơn nữa còn bị một lực lượng thần bí nào đó trong mê cung xâm nhập làm hôn mê bất tỉnh.

Nếu không phải có Trịnh Hạo Thiên đến cứu hắn thì hắn nhất định táng mạng trong mê cung.

" Hạo Thiên,chiếc bạch ngọc giới chỉ là người lấy từ trong mê cung?"

"Vâng, ta ở trong mê cung gặp được một vị thế ngoại cao nhân, được nàng nể mặt, cho nên đã tặng ta chiếc giới chỉ này, hơn nữa còn nói với ta, một khi gặp phải chuyện gì không giải quyết được, có thể đi tới Vạn Bảo Hiên trong thành, tìm đại chưởng quỹ xin trợ giúp". Trịnh Hạo Thiên thành khẩn nói :" Bất quá ta cũng không ngờ, chiếc giới chỉ này lại có tác dụng lớn đến vậy, hình như rất được đại chưởng qũy kia coi trọng."

"Coi trọng?"Dư Kiến Thăng khẽ cười :" Không phải hắn coi trọng mà là sợ hãi."

Tuy ngay cả Dư Kiến Thăng cũng nghĩ không thông, rốt cuộc dạng nhân vật nào có thể khiến cho đại chưỡng quỹ Vạn Bảo Hiên cũng phải cảm thấy sợ hãi, nhưng từ biểu hiện không chút dấu nào của đối phương mà xem, Kỳ Gia MInh quả thật đối với chủ nhân chiếc giới chỉ này cực kỳ nể sợ.

Quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa, Dư Kiến Thăng than nhẹ một tiếng :"Thật không biết kỳ nhân kia có lai lịch ra sao, Kỳ Gia Minh tiêu phí nhiều tâm tư như vậy, chính là vi muốn ngày sau, khi ngươi gặp vị thần bí nhân kia nói vài lời tốt đẹp. Nhưng ngươi cũng không nên cô phu thành ý của hắn."

Trịnh Hạo Thiên khẽ giật mình :" Làm sao người lại biết ?"

Dư Kiến Thăng than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu không phải hắn ôm tâm tư như vậy, thì làm sao lại phải hao tâm tốn sức lấy lòng ngươi."

Trịnh Hạo Thiên lắc đầu liên tục nói :"Dư thúc, ngài không biết, khả năng sau này ta có thể gặp lại người này thật là quá xa vời, nàng ..."

Dư Kiến Thăng khoát tay :"Chuyện cuả vị tiền bối kia, sau này ngươi không được nói với bất cứ kẻ nào, cho dù Uy Hoa cùng Lâm Đình cũng như vậy."

Trinh Hạo Thiên mấp máy môi nói: "Nếu như bọn họ nhất định truy hỏi?"

"Ngươi cứ nói là ta bảo vậy, nếu có ý kiến gì thì bảo chúng tới gặp ta." Dư Kiến Thăng bất động thanh sắc nói.

Trịnh Hạo Thiên chớp chớp mắt hai cái, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bảo Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đi chất vấn Dư Kiến Thăng? Trừ phi chuyện chuột thấy mèo mà không bỏ chạy thì bọn hắn mới dám chủ động tới hỏi.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, tiểu nhị đang đứng ở cửa vội vàng chạy tới, tiếp lấy dây cường từ tay Dư Kiến Thăng, dắt vào trong sân. Đám người Dư Uy Hoa biết Dư Kiến Thăng đã trở về liền vội chạy ra đón chợt thấy một chiếc xe ngựa thật to, cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Dư Kiến Thăng cùng Trịnh Hạo Thiên đi Vạn Bảo Hiên bán da sói, đổi lấy chút ngân lượng, nhưng tại sao khi trở về lại mang theo một chiếc xe ngựa?

Trịnh Thành Liêm đi quanh chiếc xe ngựa một vòng, thấp giọng hỏi :" Thôn trưởng, giá trị chiếc xe và hai thớt tuấn mã này rất xa xỉ."

Dư Kiến Thăng chậm rãi gật đầu, hắn tất nhiên biết, cỗ xe ngựa này dù không trang trí xa hoa nhưng được chế tạo rất tinh tế, hơn nữa vô cùng vững chắc, kiên cố, cho dù là con đường nhỏ gập ghềnh về Đại Lâm thôn cũng có thể chịu được. Trừ thứ đó ra, hai thớt ngựa kéo, tuy không phải là danh câu mã hãn gì nhưng cũng là tuấn mã. thân thể cao lớn, cường kiện hữu lực. Nếu đem bán hai con ngựa này đi ít nhất cũng được một trăm lượng bạc.

Lúc trở về, Kỳ Gia Minh nằng nặc bắt họ phải nhận chiếc xe cùng mấy thứ trên xe này, đối với mất người bọn hắn mà nói, đây tuyệt đối là đại thủ bút trước đây chưa từng gặp.

Dư Uy Hoa vén màn xe lên, nhảy vào trong xe nhìn một lúc lâu, lúc xuống xe,sắc mặt lập tức trở lên rất cổ quái.

"Cha, cha mua nhiều thịt chi khô như thế này để làm gì?Chẳng lẽ toàn bộ thôn ta sắp được ăn thịt chim?"

Dư Kiến Thăng khẽ giật mình, sau khi hắn cùng Trịnh Hạo Thiên rời khỏi Vạn Bảo Hiên liền trực tiếp đánh xe tới nơi này, không có thời gian xem Kỳ Gia Minh cho họ những lễ vật gì.

Đó cũng không phải là do họ sơ ý bất cẩn mà tuân theo lễ tiết từ thế hệ trước. Trước khi về đến nhà, tuyệt đối không thể mở lễ vật của người ta tặng giữa đường, hơn nữa còn bình phẩm linh tinh. Lúc này sau khi nghe Dư Uy Hoa lên tiếng, hai người họ cũng mở rèm xe ra.

Phía sau xe đặt sáu cái rương lớn, trong đó có hai cái trên đã bị mở ra, bên trong không ngờ lại đặt chỉnh tề mấy chục con ban vĩ duật đã tẩm ướp qua.

Dư Kiến Thăng cuời khổ một tiếng, tiến tới đem toàn bộ sáu cái rương mở ra. Trong năm cái rương xếp ít nhất hơn hai trăm con ban vĩ duật, trong cái giương cuối cùng lại có một ít đồ gia vị mà họ không nhận ra cùng một quyển sách giới thiệu làm thế nào chế biến được thịt ban vĩ duật.

Mở cuốn sách ra, bọn người Dư Kiến Thăng thầm rung động.

Nước mực cuốn sách này tuy đã không, nhưng bất kể trang sách hay nét mực, thậm chí từ gáy sách mà nhìn đều lôi ra một mùi thơm mới tinh.

Trịnh Thành Liêm nhìn kĩ vài lần, nói :" Quyền sách này, bút tích mỗi trang đều có chút khác nhau, hẳn do rất nhiều người tách ra sao chép, sau đó mới đóng thành sách."

Dư Kiến Thăng nhẹ nhàng nói :"Vị đại chưởng quỹ kia thật có tâm a." Hắn hơi dừng lại một chút, thở một hơi thật sâu , nói :" người này quyền thế lớn thật."

Sau khi biết được Trịnh Hạo Thiên thích ăn thịt vĩ ban duật, không ngờ Kỳ Gia Minh lại bí mật cho người trong một canh giờ ngắn ngủi, đã phân công chép xong một cuốn sách hoàn chỉnh, hơn nữa còn hong khô, đóng thành sách , thậm chí còn thu thập tất cả các gia vị để chế biến vĩ ban duật, đâytuyệt đốt không phải là một việc đơn giản.

Nếu không có quyền thế cùng thực lực cực kì cường đại, căn bản đến nghĩ cũng không nghĩ tới chuyện này.

Trịnh Hạo Nhiên mở quyển sách kia ra, sắc mặt khẽ biến, nếu để cho một mình hắn sao chép thì ít nhất cũng mất hơn một ngày, hơn nữa bên trong không có chút sai lầm nào.

Ánh mặt bọn Trịnh Thành Liêm vừa đặt lên người bọn Trịnh Hạo Thiên nói :" Thôn trưởng, đây là ..."

Dư Kiến Thăng đem chuyện bọn họ tiến vào Vạn Bảo Hiên kể lại sơ qua một lượt, tiếp đó phân phó nói :" Mấy thứ này đều là của Hạo Thiên, các ngươi đừng có mà lộn xộn. Bây giờ chuyện này dừng lại ở đây, bất luận kẻ nào cũng không được nhắc lại nữa, nghe rõ chưa?"

Khi hắn nói những lời này, tinh quang trong con ngươi lập tức lóe lên, tập trung lên Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình.

Hai tên tiểu tử này vội vàng gật đầu liên tục. Được cây gậy của Dư Kiến Thăng giáo dục hơn mười năm mà như một ngày, hai người bọn họ đúng là không có cả dũng khí phản kháng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trịnh Thành Liêm than nhẹ một tiếng, giải thích với hai người bọn họ: "Trong truyền thuyết, mỗi một kì nhân dị sĩ đều có những thần thông lên trời xuống đất, những cũng chính vì vậy cho nên nhân vật cấp bậc như vậy đều có tính tình cổ quái, không bao giờ để nhân mạng vào trong mắt . Nếu chúng ta đàm luận sau lưng họ rất có thể sẽ khiến họ tức giận, đến lúc đó thậm chí toàn thôn cũng gặp phải tai ương.

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình trong lòng thầm run lên, lúc này mới hoàn toàn bỏ ý niệm tra hỏi Trịnh Hạo Nhiên ra khỏi đầu.

Trịnh Thành Liêm nhẹ nhàng vỗ bả vai đứa con trai của mình: " Hạo Nhiên cũng là kì nhân tiếp xúc như vậy, cố nhiên là có duyên, nhưng không biết cái duyên phận này đến cuối cùng là phúc hay họa."

Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, nhân vật có thể làm Vạn Bảo Hiên coi trọng như vậy làm sao lại là người đơn giản. Người như vậy chỉ cần nói một câu cũng có thế định đoạt vận mệnh toàn bộ Đại Lâm thôn.

Tuy từ tình hình trước mắt mà xem, đến ngay cả Kỳ GIa Minh cũng phải âm thầm lấy lòng nhưng việc sau này, ai có thể nói trước được.

Hai mắt Lâm Đình đột nhiên sáng ngời , nói: "Dư thúc, Trịnh thúc, bọn họ đưa mấy thứ này tới có phải thăm dò chúng ta đến từ đâu không ?"

Dư Kiến Thăng bật cười nói: "Không cần lo lắng, nếu như Vạn Bảo Hiên muốn điều tra lai lịch của chúng ta thì chỉ cần đi tới võ quán, hỏi thăm một chút, ít nhất có thể tra ra lão gia ta. Cho nên căn bản họ không cần sử dụng thủ đoạn như vậy."

Hắn làm một liệp sư , có tên treo ở võ quán trong thành , nếu như có người cầm bức họa của hắn hỏi thăm một chút trăm phần trăm có thể tìm được hắn.

Trịnh Thành Liêm lắc đầu nói: " Quên đi, đã là phúc thì không phải là họa, đã là họa thì không thể tránh được. Nếu như Hạo Nhiên bị người ta chú ý , vậy cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi."

Đám người Dư Kiến Thăng cũng gật đầu, sau đó thu thập đồ đạc trong xe ngựa xuống, cất vào lữ ****.

Ba ngày sau, bọn họ tới quân doanh, lĩnh yêu bài của ba người bọn Trịnh Hạo Nhiên.

Yêu bài là một tấm thẻ đồng hình vuông, trên bề mặt có biểu tượng trường đao cùng cung tiễn, hơn nữa mặt sau còn khắc tên ba người bọn họ.

Toàn bộ yêu bài cũng không có gì đặc biệt khác thường, ngay cả tài liệu bất quá cũng chỉ là đồng thừa sau khi đúc vĩ khí mà thôi.

Nhưng khi đám người Trịnh Hạo Nhiên từ trong quân doanh lĩnh được lệnh bài này, cả ba người đều thu được những ánh mắt ngưỡng mộ không ngừng.

Sau khi có tư cách liệp thủ, bọn họ chỉ cần nguyện ý gia nhập quân đội, ít nhất thì cũng có thể trở thành một phó tiểu đội mười người, hơn nữa chỉ cần dần dần tích lũy kinh nghiệm. bất cứ lúc nào cũng có thể tiến chức đội trưởng.

Cũng giống như vậy. bởi vì bọn họ biểu hiện kiệt xuất trong khảo hạch, nên đã được nhiều gia tộc chú ý.

Bất quá, sau khi biết ngay cả Lý gia cũng phải phất tay đi về, những gia tộc còn lại cũng phai nhạt tâm tư này rất nhiều.

Bởi vì tất cả mọi người đều mơ hồ đoán được, sau lưng bọn hắn nhất định có một thế lực ngay đến cả Lý gia cũng pải kiêng kị . Một khi như vậy. tất nhiên sẽ chẳng có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.