Chiến Thiên

Chương 628: Xuyên Sơn tộc




Một bóng người lấp lánh chói mắt bay nhanh trong huyệt động tăm tối, Trịnh Hạo Thiên thi triển phù quang lược ảnh chi thuật tới cực hạn, hắn không hề che giấu hành tung của mình.

Đột nhiên, hắn dừng bước, giỏng tai lắng nghe.

Ở phía trước truyền tới những tiếng gào thét phẫn nộ đến điên cuồng, tựa hồ như có người đang tiến hành giao chiến kịch liệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Có điều, sau khi nghe thấy những thanh âm này, khóe miệng Trịnh Hạo Thiên lập tức nhếch lên, để lộ một nụ cười lạnh. Nếu như hắn không nghe lầm, kẻ có thể phát ra tiếng cười khiến người ta dựng tóc gáy này chắc là những chủng tộc thấp kém trong địa ma nhất tộc.

Một khi nhớ tới những hành động của Ô Mặc ở trong huyệt động, trong lòng hắn lại bỗng dưng dâng lên một tia nộ ý.

Địa ma, cái chủng tộc đáng ghét này, thảo nào ở trong linh giới bị người người đòi đánh, trừ công pháp đặc biệt bá đạo mà chúng tu luyện ra, chuẩn tắc hành sự của chúng cũng khác hắn với người bình thường, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Thân hình khẽ nhoáng lên, hắn đã bước ra khỏi cửa động, đi tới địa điểm chiến đấu, hắn muốn xem xem, trong hoành cảnh này tác chiến với địa ma rốt cuộc là dị tộc cường giả nào.

Song, khi hắn đột nhiên xuất hiện ở một huyệt động nào đó, hơn nữa nhìn thấy nơi chiến đấu, lại không nhịn được mà bật cười.

Nơi này quả nhiên có bẩy địa ma loại lân giáp cao to, trên người chúng mặc lân giáp dày cộp, những lân giáp này lấp lánh hắc quang u ám. Đầu chúng nhỏ hẹp, miệng đầy răng nhọn, lúc hành động cũng nhanh nhẹn như gió.

Tuy Trịnh Hạo Thiên không biết nhiều về địa ma nhất tộc, nhưng vẫn nhận ra lai lịch của chúng.

Bọn chúng là Xuyên Sơn tộc có số lượng nhiều nhất trong địa ma, đặc điểm lớn nhất chính là động tác linh hoạt, hơn nữa có năng lực đặc thù đi lại dưới lòng đất.

Xuyên Sơn tộc có năng lực chiến đấu không tầm thường, nhưng bất kể là trí tuệ hay là tư chất đều không thể nào sánh bằng địa ma hoàng tộc cự đại, cho nên ở trong thế giới rộng lớn sâu dưới địa mạch, bọn chúng chỉ là tồn tại ở vai phụ. Nhưng, số lượng của chúng thực sự là quá nhiều, bất kể là tiêu hao như thế nào cũng không thể khiến chúng có nguy cơ diệt tộc.

Lúc này, hai mắt bọn chúng lấp lánh sáng, trong tay cầm một loại binh khí dài đặc thù, đang vây bắt một đạo hỏa mang đang bập bùng nhảy nhót.

Binh khí trong tay chúng kỳ thực là một sào trúc dài, chỉ là một đầu của sào trúc có một túi lưới đặt chế.

Trịnh Hạo Thiên vừa thấy túi lưới này, lập tức nghĩ tới tấm lưới mà mình lấy được từ trên người Ô Mặc.

Mà đạo hỏa quang mà chúng đang vây bắt không nghi ngờ gì nữa chính là hỏa khí mang theo một tia lửa phượng hoàng mà Tạp Phỉ Đặc từng nhiều lần hấp nạp.

Đương nhiên, loại hỏa khí này không phải là phượng hoàng tinh huyết hóa thành, chỉ là một chút năng lượng mà phượng hóa lúc phi hành từ trên người phóng thích ra mà thôi.

Nếu như là ở nơi khác, loại năng lượng này sau khi khuếch tán rất nhanh sẽ biến mất vô tung. Nhưng ở trong hoàn cảnh ở sâu trong lòng đất đặc biệt này, chúng lại được bảo tồn, sau khi được trải qua thời gian dài thai ngén trưởng thành, cho tới khi tràn ngập bên dưới cả địa mạch.

Nếu như không phải là khu vực này đột nhiên bị người ta phát hiện, vậy thì những hỏa khí này sẽ tiếp tục tồn tại. Nhưng đáng tiếc là, nơi này đã bị người ta phát giác, vậy thì muốn tiếp tục bảo tồn là điều không thể rồi.

Trịnh Hạo Thiên có thể khẳng định, chỉ cần trải qua mấy trăm năm vây bắt, những phượng hoàng hỏa khí chạy nhất ở sâu trong địa mạch này khẳng định sẽ không còn tồn tại nữa.

"Oa, cái gì vậy?"

Một tiếng hét lăng lệ từ bên trong miệng một Xuyên Sơn tộc vang lên.

Có điều, bọn chúng lại không bởi vì sự xuất hiện của Trịnh Hạo Thiên mà dừng lại, bởi vì đối với chúng mà nói, vây bắt phượng hoàng hỏa khí ở trước mặt mới là chuyện quan trọng nhất.

Đây chính là nhiệm vụ mà các đại nhân của địa ma hoàng tộc dặn dò, bọn chúng không dám lơ là chút nào.

Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ thích phóng khí tức cường đại trên người mình ra.

Hắn sớm đã nhìn ra, đẳng cấp của những Xuyên Sơn tộc này không cao, trong bảy tên chỉ có một tên cửu giai, còn lại đều là lục, thất, bát giai.

Đối với hắn hiện giờ đã tấn thăng võ giả luyện yêu thập giai mà nói, căn bản không để những tiểu nhân vật này vào mắt.

Sau khi cảm nhận được khí tức và địch ý rõ ràng từ trên người Trịnh Hạo Thiên,động tác của mấy tên Xuyên Sơn tộc không hẹn mà cùng dừng lại.

Chỉ là, khi tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, đạo hỏa quang đó không ngờ không nhân cơ hội tốt mà chui vào trong lòng đất hoặc là trong tường, mà lại lao về phía Trịnh Hạo Thiên,

Trịnh Hạo Thiên hơi ngây ra, nếu như là ở lúc trước, hắn sẽ vô cùng sợ hãi đạo hỏa quang này.

Bởi vì phàm là thứ có liên quan tới phượng hoàng đều khiến người ta phải cảnh giác.

Nhưng, lúc này khi hắn nhìn thấy đạo hỏa quang đó, ở sâu trong lòng lại tràn ngập một tình cảm vui sướng cường liệt, giống như là đột nhiên nhìn thấy thân hữu bị thất tán nhiều năm vậy khiến cho tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn mấy phần.

Mà cơ hồ như là đồng thời, phượng hoàng tàn phách đang nhắm mặt, tựa hồ như ngủ say ở trong đan điền cũng mở bừng mắt, nó dường như xuyên qua thân thể của Trịnh Hạo Thiên nhìn thấy hỏa quang đao lao nhanh tới, hơn nữa còn phát ra tiếng hót vui mừng.

Trịnh Hạo Thiên vô tức chìa tay ra, đón đạo hỏa quang này vào trong tay.

Đạo hỏa quang đủ để đốt cháy một tu luyện giả thập giai bình thường này nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn, giống như là một đứa trẻ đang nũng nịu không ngừng dụi người vào lòng người lớn vậy.

Những tên Xuyên Sơn tộc đó nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng trợn trừng mắt lên, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Trịnh Hạo Thiên.

Đạo hỏa quang này tuy nhìn thì ức kỳ yếu ớt, nhưng nhiệt độ ẩn tàng bên trong chúng lại rất không tầm thường, cho dù là địa ma nhất tộc cường đại như chúng cũng không dám dùng thân thể để chạm vào, mà phải dùng một loại vũ khí đặc biệt từ từ vây bắt.

Nếu như không cẩn thận chạm vào một chút, vậy thì cho dù là kẻ may mắn nhất cũng tất bị đau đến tận xương cốt, khó mà chịu đựng nổi.

Nhưng tên nhân loại trông không hề bắt mắt ở trước mặt, hắn không ngờ lại chơi đùa với đạo hỏa quang này, mà hỏa quang nóng rực đó lại giống như là không tạo thành chút ảnh hưởng nào cho hắn, tất nhiên là khiến chúng đại kinh thất sắc.

Trịnh Hạo Thiên há miệng ra, hít sâu một hơi, lập tức hút đạo hỏa khí này vào trong bụng. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trào phúng nhìn mấy tên Xuyên Sơn tộc này.

Những kẻ đó càng lúc càng kinh hãi, trong lòng chúng không hẹn mà cùng dâng lên một ý nghĩ quỷ quái, tên nhân loại này không phải là hỏa linh tộc ngụy trang chứ.

Có thể chơi đùa với đạo hỏa quang đó đã là một chuyện lạ kỳ lắm rồi, mà hắn hiện giờ không ngờ còn nuốt xuống, không những là không hề cảm thấy đau khổ mà ngược lại còn như là dang hưởng thụ. Loại năng lực này ,sợ rằng cũng chỉ có hỏa linh nhất tộc trong truyền thuyết mới có được.

Có điều, bất kể là nói như thế nào, sự tồn tại của tên nhân loại này đã khiến cho kế hoạch của chúng sụp đổ.

Tên Xuyên Sơn tộc cửu gia dần đầu gầm lên một tiếng: "Ngươi là ai, không ngờ lại từ tiện xông vào trong lĩnh địa của địa ma nhất tộc, chẳng lẽ không muốn sống nữa ư."

Nếu đổi lại là một tên nhân loại bình thường khác, mấy người bọn chúng sớm đã trực tiếp lao lên rồi.

Nhưng sau khi tên nhân loại này xuất hiện, biểu hiện quá quỷ dị, hơn nữa khí tức trên người hắn tuy chỉ là cửu giai, nhưng lại mơ hồ mang theo một tia lực lượng khiến người ta bất an, cho nên những tên Xuyên Sơn tộc tính tình nóng nảy này không lập tức ra tay một cách rất hiếm thấy.

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Ta là ai, các ngươi cũng không cần phải bận tâm. Bởi vì..." Hắn dừng lại một chút, trên người lập tức sát cơ lẫm liệt: "Người chết không cần phải quản nhiều chuyện làm gì."

Hắn búng tay, quanh người lập tức hiện ra hai ngàn kiếm quang.

Những kiếm quang này không phải là kiếm quang hạch tâm bình thường, mà là quang minh chi kiếm và hắc ám chi kiếm.

Bọn chúng một khi xuất hiện, lập tức hòa vào nhau, hơn nữa trong nháy mắt đã biến thành hai thanh cự kiếm tràn đầy lực lượng quang minh và lực lượng hắc ám.

Hai thanh cự kiếm dài hơn một trượng bồng bềnh phía sau Trịnh Hạo Thiên, dập dờn hai cỗ khí tức cuồn cuộn khó có thể hình dung, lực lượng cường đại này khiến người ta cảm thấy áp lực dị thường.

Lúc này, số lượng kiếm quang ở trong khí xoáy của Trịnh Hạo Thiên đã hạ tới một con số vô cùng nguy hiểm, nhưng hắn cũng chẳng buồn để ý, sở dĩ vẫn thẳng tay phóng thích ra hai thanh cự kiếm này chỉ là bởi vì hắn muốn thí nghiệm uy năng chân chính của hai thanh cự kiếm này một chút.

Khi hắn toàn lực ứng phó, quang minh kiếm và hắc ám kiếm, hai thanh cự kiếm do thiên kiếm hợp nhất này rốt cuộc có thể phát huy ra lực lượng cường đại cỡ nào?

Cảm nhận được áp lực to lớn từ trên hai thanh kiếm này truyền tới, những tên Xuyên Sơn tộc này đột nhiên gào lên một tiếng, bọn chúng không ngờ lại xoay người, bỏ chạy về đằng xa.

Trịnh Hạo Thiên ngây người, không khỏi dở khóc dở cười.

Địa ma nhất tộc, thật sự là đám gia hỏa khinh yếu sợ mạnh, sau khi cảm thụ sự đặc biệt của hai thanh cự kiếm, không ngờ ngay cả dũng khí chiến đấu cũng mất sạch.

Có điều, Trịnh Hạo Thiên không vì thế mà dừng tay.

Hắn quát khẽ một tiếng: "Đi!"

Một thoáng sau, hai thanh cự kiếm lập tức phá không bay đi, đâm về phía đám Xuyên Sơn tộc đang bỏ chạy.

Phương thức phi hành của hai thanh cự kiếm này hoàn toàn khác nhau, quang minh kiếm giống như là hóa thành một đạo ánh sáng, tốc độ của nó không gì sánh được, từ thời khắc xuất phát đã rạch phá không gian vô hạn, xuất hiện ở bên trên mục tiêu, giống như là cự ly ở giữa không hề tồn tại vậy.

Mà hắc ám kiếm thì lại quỷ dị hơn, nó không ngờ lại đột ngột biến mất tại chỗ, mà vào thời khắc nó xuất hiện đã bồng bềnh ở bên trên đỉnh đầu một tên Xuyên Sơn tộc.

Tiếng hét thảm không ngừng vang lên, chỉ một lát sau, những tên Xuyên Sơn tộc còn chưa chạy khỏi huyệt động đã bị hai thanh cự kiếm này thay nhau chém chết.

Trong cả huyệt động phiêu đãng tiếng gào thét trước khi chết của chúng, nghe vô cùng thê thảm và khủng bố.

Bao gồm cả tên Xuyên Sơn tộc cửu giai, không ngờ lại không có một ai có thể chống đỡ được hai thanh cự kiếm này một chút nào. Uy năng mà chúng sở hữu không ngờ lại có thể giết chết đồng giai trong nháy mắt.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lấp lánh có thần, trong lòng hắn tràn ngập một nỗi vui mừng.

Hai thanh cự kiếm này quả nhiên là không khiến hắn thất vọng, tuy bởi vì đối thủ quá yếu, cho nên không thể xác định được uy năng chân chính của cự kiếm. Nhưng chỉ bằng tốc độ mà nó thể hiện ra đã đủ để khiến người ta kinh hỉ rồi.

Đặc biệt là thanh hắc ám kiếm, sự biến mất và xuất hiện của nó không ngờ đã tiếp cận rất gần với hiệu quả xé rách không gian để di chuyển của cường giả linh thể.

Đương nhiên, chỉ một thanh hắc ám kiếm do kiếm quang ngưng tụ mà thành so với cả người xuyên toa qua không gian thì không thể nào đánh đồng được, độ khó trong đó cách nhau một trời một vực.

Nhưng, sau khi có đặc điểm này, sát thủ đồng của Trịnh Hạo Thiên không nghi ngờ gì nữa lại có thêm một cái.

"Gừ..."

Đột nhiên, một tiếng rống giận từ trong thông đạo ở đằng xa vang lên, sau đó một đạo khí tức cuồn cuồn dâng trào ùa về phía huyệt động này.