Chiến Thiên

Chương 624: Trứng lớn




"Uỳnh uỳnh...."

Trong huyệt động đột nhiên trở nên chấn động kịch liệt, phảng phất như ngay cả bầu trời cũng lâm vào run rẩy.

Tiếp đó, nham thạch trên mắt đất lại sôi trào lên, đồng phát ra những tiếng nổ uỳnh uỳnh đinh tai nhức óc.

Giống như một ngọn núi lửa gầm rống, lại giống như một con quái thú khổng lồ phun ra hỏa diễm đỏ rực nóng rực. Vách tường bốn phía phảng phất như bốc hỏa, mưa đá loạn xạ, khói mù đỏ sậm, dung nham văng tứ tung như hỏa tiễn, đan xen vào nhau muôn hình vạn trạng.

Chỉ trong giây lát, toàn bộ huyệt động đã tràn ngập một cỗ lực lượng tử vong.

Nhưng tất cả những điểm này cũng không thể ảnh hưởng tới Trịnh Hạo Thiên.

Hắn cũng không biết, ngay tại thời điểm hắn mở ra biển lửa trước mắt, nhìn thấy thứ đó, đã khiến cho thiên địa biến hóa kinh người.

Thứ này phảng phất như trời sinh đã có được linh tính, có thể cảm ứng được nguy hiểm, đồng thời có thể thao khống cả vùng thiên địa này.

Đây....

Là một quả trứng, một quả trứng khổng lồ rực lửa.

Trịnh Hạo Thiên sinh ra trong một gia đình thợ mộc bình thường ở Tiểu Linh giới, không phải là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, cho nên cả đời hắn cũng được thấy qua không ít loại trứng.

Trứng chim, trứng vịt, trứng ngỗng, ngay cả trứng rắn...vv..., hắn đều thấy, thậm chí là nếm qua.

Nhưng, những loại trứng mà hắn từng thấy trước đó, so với quả trứng trước mặt, thì thật chẳng đáng là gì.

Quả trứng này lớn vô cùng, không ngờ so với người hắn còn lớn hơn nhiều, có lẽ cũng chỉ có tên Hoàng kia vận khởi bí pháp hoàng tộc, khiến thân thể bành trướng lên mới có thể so sánh với quả trứng này.

"Thình thịch, thình thịch...."

Nhịp tim Trịnh Hạo Thiên sau khi nhìn thẩy quả trứng khổng lồ này, đột nhiên như gia tốc lên gấp mấy lần. Bởi vì hắn đã cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn, cỗ lực lượng này mặc dù hư vô mờ mịt, nhưng chỗ nào cũng có.

Đây là một cỗ uy nghiêm, một cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm, khiến trong lòng hắn không kiềm chế được mà sinh ra một nỗi xúc động, chỉ muốn xoay người bỏ chạy.

Thở hắt ra một hơi, Trịnh Hạo Thiên quát khẽ một tiếng, trong đan điền hắn dâng lên vố số chân khí, đồng thời trong nháy mắt đã kết hợp với linh lực.

Hai loại lực lượng này dung hợp thành một thể hoàn mỹ trên người hắn, đồng thời phóng thích ra.

Đến tận lúc này, áp lực mênh mông mà hắn cảm nhận được mới dần dần biến mất, đồng thời khiến hắn thật sự bình tĩnh trở lại.

"Đây là cái gì?" Trịnh Hạo Thiên rên rỉ: "Là trứng phượng hoàng sao... nhưng ta chưa từng nghe thấy chuyện phượng hoàng cũng có thể sinh sản."

Phượng hoàng là chủng tộc cường đại duy nhất trong truyền thuyết có thể chống lại long tộc. Năng lực và đặc điểm lớn nhất khiến người ta khiếp sợ của nó, chính là phượng hoàng niết bàn, có thể dục hỏa trùng sinh.

Đối với địch nhân không thể giết chết này, bất cứ sinh vật nào cũng cảm thấy kinh hãi, không dám đối đầu.

Có thể sinh tồn cùng một chỗ với phượng tủy, nhất định là có liên quan tới phượng hoàng. Nhưng trong trí nhớ của Trịnh Hạo Thiên, hắn chưa từng thấy bất cứ điển tịch nào nói đến chuyện, phượng hoàng trong truyền thuyết lại có thể sinh sản.

Thanh âm của Mộng Yểm trong não hải hắn chậm rãi vang lên. Chỉ là lúc này, ngay cả Mộng Yểm cũng có chút do dự: "Trong trí nhớ truyền thừa của ta cũng không có tin tức gì liên quan đến chuyện phượng hoàng đẻ trứng, nhưng ta tìm thấy một khả năng."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, vội vàng nói: "Nói mau."

Mộng Yểm cũng giống chim đại bàng, cũng là chủng tộc có trí nhớ truyền thừa. Khi thực lực của nó đạt tới một độ cao nhất định, sẽ có trí nhớ truyền thừa mới xuất hiện.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất của nhân loại và thiên địa nhị thập tứ thánh. Tuy Trịnh Hạo Thiên cũng rất hâm mộ, nhưng cũng chẳng có cách nào.

"Nghe nói khi sinh mệnh của phượng hoàng đi tới điểm cuối cùng, thì nó sẽ niết bàn để sống lại. Nhưng nếu trước khi niết bàn, phượng hoàng bị trọng thương không thể chữa khỏi, khiến cho năng lượng bọn chúng rơi xuống điểm thấp nhất thì sẽ không còn khả năng dục hỏa trùng sinh. Lúc này, chúng sẽ hóa thân thành một quả trứng để bảo vệ mình."

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Ngươi nói, đây là một con phượng hoàng chết."

Mộng Yểm hơi nhức đầu, nói: "Nói phượng hoàng chết thì cũng không đúng lắm. Nó đang ngủ say và hấp thụ năng lượng ở nơi đây. Một khi hấp thụ đủ một lượng lực lượng khổng lồ, nó sẽ từ trong biển lửa sống lại."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, trong mắt lóe lên hào quang khó có thể hình dung được.

"Ngươi muốn làm gì." Mộng Yểm đọt nhiên cảm nhận được một tia hàn ý, vội vàng hỏi.

"Nếu con phượng hoàng này đã lâm vào ngủ say, thì nhất định không có lực lượng chống cự. Cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua a." Trịnh Hạo Thiên ngập ngừng rồi cười nói: "Nếu bỏ lỡ, chỉ sợ đến lão thiên gia cũng phải chửi con mẹ nó."

"Hạo Thiên, đây chính là phượng hoàng đó." Mộng Yểm im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Ngươi hiện tại vẫn chưa đủ thực lực chống lại phượng hoàng. Ta cũng không phản đối ngươi thu hoặc lợi dụng nó, nhưng ta hi vọng sau khi ngươi thành tựu linh thể, mới quay lại đây đối phó nó."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Không phải ngươi nói nó đã lâm vào ngủ say sao? Chẳng lẽ còn có thể phản kháng?

Thanh âm Mộng Yểm khẽ vang lên: "Đây chính là phượng hoàng đó."

Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nhảy lên mấy cái. Hắn lưu luyến nhìn quả trứng khổng lồ. Mặc dù biết lời Mộng Yểm nói rất đúng, với thực lực của hắn hiện giờ, quả thật không nên tham lam quả trứng này. Nhưng bảo hắn cứ vào bảo sơn rồi về tay không như vậy, thì hắn tuyệt đối không cam lòng.

Trong mắt lóe lên một tia quyết đoán, Trịnh Hạo Thiên nói: "Vô luận thế nào, ta cũng muốn thử một lần." Cổ tay hắn vừa lật, quanh người lập tức hiện lên vô số quang điểm.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã tung ra hơn một ngàn vạn kiếm quang. Những kiếm quang này đều là kiếm quang hạch tâm mà hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, mỗi một đạo uy lực cường hãn, mạnh hơn xa kiếm quang bình thường.

"Đi...."

Cùng với tiếng quát nhẹ của Trịnh Hạo Thiên, ngàn vạn kiếm quang lập tức giống như cuồng phong bão táp đâm về phía quả trứng lớn.

"Sưu sưu...."

Vô số tiếng xé gió vào giờ khắc này đọt nhiên vang lên. Nhưng sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Ngàn vạn kiếm quang xuyên phá không gian, tất cả đều đâm trúng quả trứng khổng lồ, nhưng hiệu quả chúng tạo ra được lại khác hẳn với dự liệu của hắn.

Những đạo kiếm quang này vừa chạm phải quả trứng liền lập tức hóa thành không khí, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại. Hơn nữa, liên hệ giữa chúng với Trịnh Hạo Thiên cũng bị chặt đứt trong nháy mắt, khiến cho hắn muốn động niệm triệu hồi kiếm quang cũng chẳng kịp.

Quả trứng vẫn lẳng lặng nằm giữa biển lửa như trước, chung quanh nó không biến hóa chút nào. Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại ẩn ước cảm ứng được sự khinh thường của nó. Tựa hồ ngàn vạn kiếm quang này đối với nó mà nói, căn bản đến một con kiếm cũng không bằng.

Khóe miệng trở nên méo mó. Thật không hổ là phượng hoàng, ngay cả khi lực lượng đã tổn thất phần lớn, cuối cùng hóa thành quả trứng này, mà vẫn có uy lực khó tin đến như vậy.

Vào giờ khắc này, Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn hoài nghi, cho dù hắn tấn chức linh thể, cũng chẳng thể làm gì được quả trứng khổng lồ này.

Tròng mắt vừa chuyển, hắn lại một lần nữa phóng ra năm trăm đạo kiếm quang. Dưới sự khống chế của hắn, năm trăm đạo kiếm quang trong nháy mắt đã ngưng kết thành một.

Nếu dựa vào số lượng không thể lay động quả trứng này, thì dựa vào chất lượng để thủ thắng vậy.

Ngón tay khẽ điểm một chỉ, kiếm quang năm trăm hợp nhất trong nháy mắt đã chém xuống.

"Ba..."

Một tiếng vang nhỏ bé không đáng kể vang lên. Tiếp đó, đạo kiếm quang này cũng giống như ngàn vạn kiếm quang kia, tiêu tán vào trong hư vô.

Khuôn mặt Trịnh Hạo Thiên hơi co rúm lại. Kiếm quang năm trăm hợp nhất chém xuống, không ngờ chỉ tạo được một tiếng vang nhỏ. Ngoài ra vẫn không thể tạo được ảnh hưởng gì đối với quả trứng.

Hắn nở một nụ cười khổ, Mộng Yểm nói đúng, thứ này tuyệt đối không phải thực lực hắn hiện giờ có thể tiêu thụ.

Lực lượng quang minh và hắc ám quanh người không ngừng chớp động, nhưng sau một lát lại khôi phục lại bình thường. Bởi vì hắn có một dự cảm mãnh liệt, cho dù hắn có ngưng tụ ra quang minh cự kiếm và hắc ám cự kiếm, cũng chẳng thể làm gì được quả trứng này.

Chỉ là cứ như vậy rời đi, hắn tuyệt không cam lòng.

Trong nháy mắt, trong đầu hắn chuyển động vô số ý niệm. Sau một lát, hắn cắn chặt răng, hạ quyết định.

Một tiếng gầm trầm thấp, phảng phất như tới từ vực sâu, từ trong miệng Trịnh Hạo Thiên khẽ vang lên.

Nếu để đạo thanh âm này truyền ra xa, nhất định sẽ dọa cho vô số sinh linh run rẩy. Nhưng lúc này, đạo thanh âm này lại như bị một thứ gì đó ước thúc, chỉ vang vọng trong một phạm vi nhất định.

Trên thân thể hắn đã xảy ra biến hóa kỳ diệu, thân hình chậm rãi bành trướng lên.

Bất quá, lúc này thứ mà hắn biến hóa thành không phải là yêu thú, mà là một con quái thú trước nay chưa từng có tập hợp ưu điểm của tứ đại yêu phách.

Một đôi cánh chim từ sau lưng hắn giang rộng ra. Đây là một đôi cánh đại bàng, mỗi một chiếc lông trên cánh đều giống như đúc bằng tinh cương, chớp động quang mang hắc sắc khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Tay chân của hắn chậm rãi biến hóa, tựa hồ có thể dựa theo yêu cầu mà biến thành hình thái các mãnh thú bất đồng. Nếu để cho Dư Uy Hoa nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ hâm mộ phát ngốc luôn.

Nhưng thứ biến hóa đáng sợ nhất lại nằm trên đầu hắn.

Ở giữa trán, dần dần nứt ra một cái hắc động sâu hoắm.

Đây là một cái tiểu động sâu không thấy đáy. Bên trong tiểu động này phảng phất như tự thành một thế giới, hoặc giống như có vô hạn không gian ẩn chứa trong đó.

Tiếp đó, từng điểm từng điểm quang mang chậm rãi từ trong hắc động hiện ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tốc độ của chúng sau khi xuất hiện cực kỳ quỷ dị, phảng phất như trải qua ngàn vạn năm thời gian mới ngưng tụ ra một chút như vậy, nhưng lại phảng phất như chỉ trong nháy mắt đã dung hợp lại toàn bộ với nhau.

Loại cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt tới cực điểm này khiến cho toàn bộ thế giới tựa hồ cũng trở nên méo mó mãnh liệt.

Cuối cùng khi những quang điểm nà hội tụ với nhau xong, chúng lập tức tỏa ra một lực lượng cường đại không thể nào hình dung được.

Một đạo quang mang đột nhiên xuất hiện, phảng phất như một đạo tinh mang tới từ sâu trong Cửu U, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ hoắc động, đồng thời từ trong hắc động bắn ra.

Tam mục thần công...

Đây chính là tam mục thần công mà Trịnh Hạo Thiên thu được từ trong thí luyện chi địa của ngư nhân.

Từ khi đoạt được môn công pháp này, hắn vẫn chăm chỉ luyện tập. Hiện giờ cuối cùng cũng có chút thành tựu. Hơn nữa, môn công pháp này còn ngưng tụ sở trường của kim cương nhất tộc, ngư nhân bộ tộc và đại bàng nhất tộc, tuyệt đối là vương bài lớn nhất trong tay hắn hiện giờ.

Cho dù là quang minh chi kiếm và hắc ám chi kiếm, tuyệt đối cũng không thể so sánh với một đạo tam mục thần công chi quang.

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, tam mục thần công chi quang nặng nề oanh kích lên quả trứng phượng hoàng.

Trịnh Hạo Thiên trợn tròn hai mắt. hắn rõ ràng nhìn thấy, trên quả trứng không thể phá vỡ, cuối cùng cũng nứt ra một khe hở, một khe hở cực kỳ nhỏ bé....