Chiến Thiên

Chương 617: Hiện thân




Thân thể của Trịnh Hạo Thiên hơi run rẩy, trên trán khong khống chế được mà hiện ra một tầng hơi nước mỏng.

Đây không phải là vì nhiệt độ ở nơi đây quá nóng, đó là bởi vì hắn bị suy đoán của mình khiến cho chấn động.

Phượng tủy, dạng thần vật cường dại này chỉ sợ là ngay cả Tạp Phỉ Đặc, một nhân vật thiên tài của hỏa nhất tộc cũng phải sử dụng phương pháp mò kim đáy bể để tìm kiếm trong vùng biển lửa nham thạch này. Hơn nữa bọn họ vì cố gắng tìm ra được phượng tủy sớm, thậm chí không tiếc lấy một phần tư phượng tủy ra là giá để mượn kiếm hải chi lực của hắn.

Từ đó có thể thấy, vật này khó tìm như thế nào.

Nhưng, từ phản ứng của ma thạch ở bên trong Ôn dưỡng hồ cho thấy, nó rõ ràng có thể cảm ứng được nơi hạ lạc của phượng tủy, hơn nữa còn có thể bị phượng tủy dẫn tới phản ứng năng lượng rất lớn.

Sự thực này tất nhiên là khiến hắn vào lúc vui mừng quá đỗi cũng có chút run sợ.

Khối ma thạch này rốt cuộc là thứ gì vậy.

"Trịnh huynh, ngươi có phát hiện gì không?"

Giọng nói của Hoàng đột nhiên vang lên, lập tức khiến Trịnh Hạo Thiên tỉnh lại.

Nhẹ nhàng mở mắt ra, Trịnh Hạo Thiên cười khổ, nói: "Hoàng huynh, phạm vi của vùng biển lửa này quả thực là quá lớn, linh lực của tiểu đệ tiêu hao rất nhanh, số vào chẳng bằng số ra."

Ba người bọn Hoàng lúc này mới thấy thoải mái, sự run rẩy trên người Trịnh Hạo Thiên tất nhiên là không giấu được họ, nhưng cho dù ba người họ có thông minh hơn gấp trăm lần cũng ngàn vạn lần không ngờ được trong tay Trịnh Hạo Thiên lại có cự bảo giống như ma thạch.

Bảo vật có thể cảm ứng được sự tồn tại của phượng tủy, cho dù là trong lịch sử vô số năm của đại linh giới, tựa hồ như cũng không có bất kỳ một bản cổ tịch nào đề cập tới.

Cho nên bọn họ căn bản chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Hơn nữa, sau khi nghe thấy câu giải thích này của Trịnh Hạo Thiên, bọn họ không còn hoài nghi gì nữa.

Bởi vì Trịnh Hạo Thiên khống chế hơn chín ức vạn kiếm quang đi xuyên trong biển lửa, và khiến cho những kiếm quang này ở trong biển lửa vẫn bảo trì được sứ hoàn chỉnh và không bị tán loạn, tuyệt đối là so với trong không trung còn khó hơn gấp trăm lần.

Vậy thì tiêu hao nhiều linh lực cũng là điều đương nhiên.

Trịnh Hạo Thiên lật tay một cái, đã lấy ra một tấm linh quang phù triện cực phẩm cửu giai, rồi nhẹ nhàng vỗ lên người.

Vô số điểm sáng lập tức hóa thành linh lực cuồn cuộn ùa vào trong cơ thể, khiến cho linh lực quả thực đã gần khô kiệt của hắn nhanh chóng khôi phục lại.

Hoàng ho khẽ một tiếng, nói: "Trịnh huynh, bất kể là sau cùng chúng ta có lấy được phượng tủy hay không, sau khi ra khỏi nơi này, ta nhất định sẽ bồi thường tổn hao lần này cho ngươi."

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Hoàng huynh khách khí rồi, của cải của Trịnh mỗ tuy không bằng các hạ, nhưng chút hao tổn này vẫn không đến nỗi động tới gân cốt. huống chi, tiểu đệ gia nhập sau cùng, nếu như không bỏ ra chút máu, phần phượng tủy này cũng không thể nào cầm mà thấy thoải mái cho được."

Ô Mặc và Tạp Phỉ Đặc nhìn nhau, thu liễm lại tâm thần, không chú ý nữa.

Linh quang phù triện cao giai cực phẩm và các loại đan dược có thể khôi phục linh lực của tu luyện giả cửu gia tuy quý giá, nhưng ở trong tay những nhân vật nổi bật của các tộc như họ thì cũng không thiếu.

Mà đúng như những lời nói của Trịnh Hạo Thiên, vì phượng tủy, chút hao tổn này có đáng là gì.

Trịnh Hạo Thiên miệng thì tươi cười ứng đối, nhưng trong lòng thì lại xoay chuyển vô số ý nghĩ.

Hắn đã đại khái biết được phương hướng của phượng tủy, tất nhiên không thể nào lại cam tâm tình nguyện báo phương vị của nó cho mọi người rồi. Biện pháp tốt nhất chính là đuổi hết họ đi, rồi gọi Cừu Hinh Dư, dh và Lâm Đình tới, bốn người liên thủ, chắc cũng có thể lưu được phượng tủy lại.

Chỉ là, làm thế nào mới có thể đuổi được họ đi?

Cảm ứng khí tức sinh mệnh cường đại quanh người ba vị cường giả này, cho dù Trịnh Hạo Thiên tính toán như thế nào cũng thấy vô kế khả thi.

Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ động, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Từ phương hướng mà ma thạch cảm ứng được, đột ngột truyền tới một trận lực lượng ba động cường liệt.Loại ba động này lớn đến nỗi cơ hồ khiến cho cả vùng biển lửa nham thạch cũng cảm ứng được.

Hoàng và Ô Mặc ở bên trên biển lớn có lẽ chưa phát giác ra, nhưng Tạp Phỉ Đặc đã trầm nhập thần niệm vào bên trong biển lửa thì trong nháy mắt đã có phản ứng.

"Bên đó, nhanh nào...." Mặt Tạp Phỉ Đặc đột nhiên mở bừng ra, y trầm giọng hét lên.

Mà mắt của Hoàng và Ô Mặc cũng đồng thời sáng lên, sau khi hai người bọn Trịnh Hạo Thiên tìm kiếm thời gian dài như vậy, Tạp Phỉ Đặc lần đầu tiên biến thành kích động như vậy, tất nhiên cũng khiến hai người họ tinh thần hăng hái.

Trịnh Hạo Thiên thầm cười khổ trong lòng, hơn nữa còn chửi mắng không thôi.

Phượng tủy này, không ngoan ngoãn ở yên một chỗ mà lại cứ chạy ra góp vui, không phải là tự mình tìm chết ư.

Dưới sự chú ý của ba tên gia hỏa cường đại này, hắn cho dù là không cam tâm nhưng cũng chỉ có nước chậm rãi di động kiếm hải về phía đó.Chỉ là hắn cố gắng khống chế tốc độ di động của kiếm hải, muốn cấp cho phượng tủy thời gian để bỏ chạy.

Trong biển lửa dẫu sao cũng không bằng được trên hư không, kiếm hải muốn duy trì trận thế, tốc độ di động tất nhiên chịu ảnh hưởng lớn, cho nên đám người Tạp Phỉ Đặc cũng không hoài nghi gì cả. Tuy bọn họ đã nóng lòng như có lửa đốt, nhưng cũng biết nặng nhẹ, không giục giã Trịnh Hạo Thiên.

Dẫu sao, kiếm hải đại trận của Trịnh Hạo Thiên cũng là một lợi thế quan trọng có thể vây khốn được phượng tủy, không ai nguyện ý vì cái nhanh nhất thời mà hủy đi lực lượng hùng hậu vững mạnh của mình.

Một cỗ ba động cường liệt dần dần bức gần, cuối cùng, trong ánh mắt ai oán gần chết của Trịnh Hạo Thiên, một con chim lửa to lớn hung hăng đụng vào kiếm trận.

Vào thời khắc Trịnh Hạo Thiên cảm ứng được con chim lửa này, hắn đã biết rằng, đây khẳng định là phượng tủy mà mọi người khổ sở tìm kiếm hóa thành.

Mà cơ hồ như là đồng thời, tiếng hét bén nhọn của Tạp Phỉ Đặc đã vang vọng trong cả không gian.

"Tìm thấy rồi, mau vây khốn nó!"

Kim cương Hoàng và Ô mặc đều giật mình, bọn họ đồng thời vung tay, cái lưới đang lặng lẽ nằm giữa hai người họ lập tức bay lên, án chiếu theo phương hướng mà Tạp Phỉ Đặc chỉ mà bay tới.

Trịnh Hạo Thiên than thầm trong lòng một tiếng, đã tới nước rồi, nguyện vọng muốn chiếm được cả phượng tủy của hắn đã triệt để tan vỡ. Duy chỉ có cố gắng bắt phượng tủy, từ đó lấy được một phần tư thần vật mà thôi.

Thần niệm rút khỏi Ôn dưỡng hồ, tất cả ùa hết vào trong kiếm trận.

Đã biết được duyên cố khiến ma thạch chấn động, hắn tất nhiên sẽ không lo lắng gì nữa.Chỉ cần ma thạch không nổ, vậy thì có nhiều ba động hơn cũng không có gì đáng ngại.

Sau khi thần niệm của hắn toàn bộ tiến vào trong kiếm trận, cả kiếm trận giống như là sống lại vậy, có thêm một phần linh khí khó có thể hình dung được.

Tạp Phỉ Đặc một mực quan chú tất cả, sau khi cảm thụ kiếm trận lại một lần nữa biến hóa, trong lòng y thầm nghĩ, tên nhân loại này thật là hiểm độc, không ngờ lại dùng loại phương thức này để lừa mình. May mà sau khi nhìn thấy phượng tủy, y nhẫn nại không được nên tự động bại lộ, nếu không thật sự bị hắn lừa rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"HÍ hí hí..."

Thanh âm kỳ dị đột nhiên vang lên, lúc cái lưới lớn còn chưa kịp tới nơi thì kiếm trận của Trịnh Hạo Thiên đã quấn lấy con chim lửa trước.

Thể hình của con chim lửa này cực lớn, phải cao tới mười trượng, từ bên trong thân thể của nó lộ ra sự uy nghiêm vô cùng và áp lực khổng lồ.

Nếu như đổi lại là một tu luyện giả bình thường khác, chưa chắc đã có gan động thủ với loại địch nhân khủng bố này. Nhưng Trịnh Hạo Thiên sớm đã lĩnh ngộ được một loại lực lượng ý chí trong thiên địa, ý chí của hắn vững như kim cương, một khi đã nhận thức rõ một chuyện nào đó, vậy thì sẽ quyết chí tiến lên, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự do dự nào.

Toàn bộ kiếm quang ở trong biến lửa ngược dòng mà lên, lao tới trước người con chim lửa, vây khốn nó tầng tầng, giữa các kiếm quang có một tia liên hệ thần bí như có như không.

Song, chim lửa không thèm nhìn lấy một cái, nó dang hai cánh ra, cứ vậy tùy ý vỗ một cái.

Lập tức cả biển lửa nham thạch biến thành sôi sục, tựa hồ như một chút lực lượng này của nó dã đủ để làm biển dậy sóng, long trời lở đất.

Nham thạch nóng chảy vô cùng vô tận hướng về phía chim lửa mà tràn tới, hơn nữa còn trùng kích kiếm hải vô biên của Trịnh Hạo Thiên trước.

Kiếm trận ba động kịch liệt, trận đồ kiên cố đó vào thời khắc này không ngờ lại có dấu hiện tan vỡ bất cứ lúc nào.

Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên đại biến, hắn mơ hồ cảm ứng được uy năng mà con chim lửa này sở hữu không phải là thứ mà mình có thể đối phó được.Chẳng trách ba người Tạp Phỉ Đặc lại thận trọng như vậy.Quả nhiên, phàm là thứ liên quan tới phượng hoàng, cường hãn là điều tất nhiên.

Chim lửa lại một lần nữa tung cánh, từ trong thân thể của nó phóng ra một vòng sóng nhiệt cường liệt không gì sánh bằng.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng cả kinh, vội vàng điều khiển kiếm trận quay lại.

Vào thời khắc này, kiếm trận này mới đổi từ ngốc trệ và chậm chạp vừa rồi thành nhanh như ngựa thoát cương, dùng tốc độ nhanh nhất muốn rời xa khỏi con chim lửa đáng sợ này.

Nhưng, tốc độ của sóng nhiệt phóng ra từ trên người con chim lửa thật sự là nhanh không gì sánh được.Tuy phản ứng của Trịnh Hạo Thiên đã là cực nhanh rồi, nhưng vẫn có một phần mười kiếm quang bị sóng nhiệt cuốn đi.

Giống như là bị nướng chín vậy, trong biển lửa vang lên tiếng vang chói tai, sau đó gần một ức kiếm quang trong nháy mắt toàn bộ bị hòa tan.

Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên và Tạp Phỉ Đặc trong nháy mắt đều biến thành rất khó coi.

Kiếm quang hạch tâm của Trịnh Hạo Thiên có thể chống cự được cả úy lam chi hỏa, nhưng ở trước mặt con chim lửa này, lại không thể chống đỡ được lực lượng của phượng tủy, thoáng chống đã bị tiêu diệt khoảng một thành.

Sự đả kích này khá là trí mạng, cơ hồ là đanh tan lòng tin của bọn họ.

Tạp Phỉ Đặc nghiến răng, nói: "Mang theo bạo liệt thạch của ta tấn công nó."

Tay hắn lấy xuống hơn ba mươi viên bạo liệt thạch to nhỏ khác nhau, sau đó ném vào trong biến lửa.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, ba mươi đạo kiếm quang bao bọc lấy bạo liệt thạch, nhanh chóng lao về phía con chim lửa đang ngẩng đầu huýt dài đó.

Tuy bạo liệt thạch cũng thuộc lực lượng hỏa hệ, nhưng Trịnh Hạo Thiên tin rằng, Tạp Phỉ Đặc đã nói vậy thì khẳng định là nắm chắc nhất định.

Tộc độ lao đi của kiếm quang cực nhanh, trong nháy mắt đã quay trở lại, ba mươi đạo kiếm quang bao bọc bạo liệt thạch đâm về phía chim lửa.

Chim lửa nhàn nhã đập cánh một cái, một cỗ sóng nhiệt tương tự lúc này ập tới, tiêu diệt toàn bộ ba mươi đạo kiếm quang.

Song, đúng là lúc này, ba mươi viên bạo liệt thạch đồng thời nổ tung, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, từng đạo lực lượng có màu đen và đỏ xen kẽ nhau xuyên thấu ra ngoài, bắn ra vô số cái lỗ nho nhỏ trên người chim lửa.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên nhướng lên, lúc đối phó với con chim lửa này, Tạp Phỉ Đặc cuối cùng cũng lấy ra át chủ bài của mình.

Bên trong những bạo liệt thạch này, không ngờ còn có lực lượng hắc ám cường đại như vậy, khiến cho chim lửa cũng không chịu nổi.