Chiến Thiên

Chương 592: Công pháp dị tộc




Thân hình cao to của gã hơi hướng ra sau, người này không còn bất kỳ ý niệm tranh cường đấu ngoan gì nữa rồi, thậm chí còn không thèm để ý tới sự an nguy của đồng bạn mà đình bỏ chạy một mình.

Tuy gã ở trong tộc nhân cũng có danh hiệu dũng giả vang dội, cho dù là tộc nhân đồng giai cũng còn lâu mới là đối thủ của gã. Nhưng nếu là so với mấy tên quái thai ở trước mặt này, vậy thì chính là trẻ con gặp người lớn, không đáng để nhắc tới.

Hai nhân loại luyện yêu võ giả đó, không ngờ có thể trong nháy mắt giết chết tộc nhân cửu giai đã khiến gã kinh hãi không thôi. Mà một nhân loại linh khí sư khác còn khoa trương hơn, vô số kiếm quang vừa bắn ra, lập tức như phô thiên cái địa, hai tộc nhân thập giai bị vây khốn bên trong không ngờ lại sinh tử chưa rõ, ngay cả một chút dấu hiệu có thể chạy thoát cũng không có.

Ba người, đối phương mới chỉ có ba người ra tay, đã khiến cho bốn đồng bạn của mình hoặc bị khốn hoặc bị giết, mà người còn lại thì chắp tay sau lưng, cười lạnh nhìn hắn, trong ánh mắt đó mang theo vẻ chế giễu châm biếm không thể che giấu, khiến cho gã từ đầu đến chân đều lạnh toát như rơi vào hầm băng.

"Muốn chạy à? Vậy thì phải xem xem ngươi có bản lĩnh đó không đã." Lâm Đình cười dài một tiếng, hai cái cánh dưới nách khẽ động, đã đằng không bay lên, ở trong hư không vẽ ra một quỹ tích như thiểm điện, trong nháy mắt đã biến mất ở đằng xa.

Cự hán đó hơi ngây ra, tuy bị tốc độ cực hạn của Lâm Đình dọa cho giật nảy mình, nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu nhân loại này bị thần kinh hay sao mà đột nhiên lại bay ra xa.

Song, chỉ một thoáng sau, gã đã nghe thấy một tiếng hét thê lương vang lên.

Sắc mặt của gã lập tức biến thành cực kỳ khó coi, mà trong không trung lại có một luồng gió mạnh thổi qua, Lâm Đình đã bay trở lại, có điều lần này ở trong thủ trảo của hắn lại có thêm một đống huyết nhục mơ hồ. Ở trong không trung tiện tay ném một cái, đống máu thịt đó đã rơi xuống, không ngờ là một trong những dị tộc ba tay vừa đào tẩu mới rồi.

Ánh mắt của Trịnh Hạo Thiên quét qua cỗ thi thể đó, thần thái trong mắt không hề có một chút ba động nào.

Nơi này là bách tộc chiến trường, nếu là gặp gỡ ở nơi này, trừ người đồng tộc ra, những chủng tộc còn lại đối với họ mà nói đều là địch nhân có thể chém giết.

Người có thể tiến vào nơi này, đều là cường giả có thực lực nhất định ở trong tộc, có thể giết thêm một cũng là có thể tiêu hao được thêm một phần thực lực của đối phương.

Cho nên, giết người ở đây bọn họ không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cả, bởi vì trong mắt họ, những dị tộc này cơ hồ là không khác gì yêu thú.

"Muốn chạy à, ngươi cứ thử đi."Lâm Đình ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói.

Cự hán đó lúc này mới hiểu, Lâm Đình là dùng loại thủ đoạn này để thể hiện tốc độ và thực lực của hắn, chỉ bằng vào loại tốc độ quỳ thần cũng khó đoán này, đã triệt để dập tắt ý nghĩ định đào tẩu của gã.

"Phá... diệt!"

Đột nhiên, trong kiếm hải truyền tới hai tiếng rống kinh thiên động địa. Dư Uy Hoa cầm Phiên Giang Đảo Hải côn sát khí đằng đằng bước ra, mà kiếm quang rợp trời sau đó cũng từ từ thu liễm lại, hóa thành từng điểm ánh sáng vây lấp lánh bất định ở phía sau Cừu Hinh Dư.

Mà lúc này, trên mặt đất đã có thêm hai đống máu thịt không thành nhân hình, chính là hai cường giả dị tộc thập giai vừa rồi đã vũng vẫy khổ sở trong kiếm hải.

Dưới sự phối hợp của quái lực chí dương chí cương, không thể chống đỡ của Dư Uy Hoa và kiếm hải liên miên bất tuyệt, mềm mại như nước của Cừu Hinh Dư, không ngờ chỉ trong một khắc ngắn ngủi đã hoàn toàn trảm sát họ.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình nhìn nhau, trong lòng họ đồng thời tràn đầy sự tự tin và ngạo khí cường đại.

Cường giả thập giai... trong cuộc thi mười năm của Vạn Kiếm tông, đối với mọi người mà nói, vẫn là nhân vật cao cao tại thượng, khó mà vượt qua được.Nhưng lúc này, bọn họ đã có thể khiêu chiến vượt giai, thậm chí là chém chết đối phương.

Tuy người mà bọn họ chém giết chỉ là cường giả thập giai bình thường, chứ không phải là cường giả thập giai đỉnh phong giống như những đại đệ tử của các trung phong, nhưng điều này đã đủ để họ cảm thấy tự hào rồi.

"Các ngươi muốn thế nào?"Ánh mắt của cự hán lướt qua hai cỗ thi thể, lộ ra vẻ sợ hãi khó có thể che giấu được, gã run giọng hỏi.

Bất kể là chủng tộc nào, có thể tu luyện tới cảnh giới thập giai tuyệt đối đều không phải là hạng ngu ngốc.

Gã tất nhiên biết rằng, những người này khẳng định là bởi vì một nguyên nhân nào đó cho nên mới lưu lại tính mạng của mình, nếu không thì nhân loại biến thân có cánh đó nào có khách khí với gã như vậy.

Điều này chính là cơ hội cầu sinh duy nhất của gã, gã đương nhiên không thể tùy tiện bỏ qua.

Lâm Đình cười hắc hắc, nói: "Tiếng rống giận vừa rồi của ngươi cũng có chút thú vị, giao công pháp ra, ngươi có thể cút."

Dư Uy Hoa chớp chớp mắt, nhìn Trịnh Hạo Thiên một cách đầy ẩn ý, gật đầu nói: "Cũng được, mau giao công pháp ra rồi cút đi."

Sắc mặt của cự hán lúc xanh lúc đó, biến ảo không ngừng.

Tiếng rống giận đó nhìn thì đơn giản, nhưng trên thực tế lại là một tuyệt học cường đại nhất trong tộng, có thể sử dụng lực lượng của sóng âm trực tiếp chấn hám nhân tâm, khiến người ta trong nháy mắt thất hồn lạc phách.

Với tư chất của gã, vốn không thể nào được truyền thừa môn công pháp này.

Nhưng thân phận của hắn đặc thù, bậc cha chú chính là một đại lão trong tộc, cho nên mới có thể được ngoại lệ.

Nếu để tộc nhân biết gã giao môn công pháp này cho người dị tộc...

Vừa nghĩ tới hậu quả này, trong lòng hắn lập tức run lên, lúc đó, ngay cả phụ thân của gã cũng đừng hòng bảo vệ được gã.

Lâm Đình mặt lộ ra vẻ hết kiên nhẫn nói: "Ngươi đã không nguyện ý, chúng ta cũng không miễn cưỡng, thôi thì để ngươi gặp lại đồng bạn ở dưới cửu tuyền vậy."

Hai cánh của hắn rung rung, thân hình thoáng động, đã như thiểm điện bay tới.

Mà cơ hồ là đồng thời, Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa trên người cũng nổi lên sát khí đậm đặc như thực chất, những sát khí này giống như là bóp nát cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, khiến cho phòng tuyến tâm lý của cự hán triệt để sụp đổ.

"Đừng động thủ, ta bằng lòng giao tâm pháp ra."Cự hán hét lên một tiếng, từ trong ngực móc ra một chiếc ngọc thạch màu vàng rồi ném ra.

Lâm Đình lật cổ tay, tóm ngọc thạch đó vào trong tay, hắn cười lạnh, nói: "Hạo Thiên, ngươi xem vật này có phải là giả không?"

Trịnh Hạo Thiên quét thần niệm, bên trong ngọc thạch này quả nhiên ghi chép khẩu quyết của một môn công pháp.Hơn nữa khiến cho hắn vui mừng là hắn từng học qua ngôn ngữ này.

Cẩn thận đọc môn công pháp này, Trịnh Hạo Thiên ấn chứng với Hổ Vương Khiếu Thiên hống. Mơ hồ, mắt hắn sáng lên.

Hổ Vương Khiếu Thiên hống của Hổ Bá Thiên là một môn công pháp sóng âm cường đại, có điều, nếu muốn phát huy uy năng của môn công pháp này tới cực hạn, phải có yêu hóa biến thân của hổ vương. Trịnh Hạo Thiên tuy hâm mộ uy năng của nó vạn phần, nhưng cũng không thể lại đi kiếm một viên yêu đan hổ vương mà nuốt.

Cho nên, khi hắn nhìn thấy công pháp sóng âm mới này lập tức thèm thuồng.

Cự hán trong lòng thấp thỏm nhìn đám người Trịnh Hạo Thiên, gã đã đưa công pháp ra rồi, nếu như đám người Trịnh Hạo Thiên nuốt lời, vậy thì gã không còn đường sống nữa.

Một hồi lâu sau, Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Môn công pháp này quả nhiên có chỗ đặc biệt, Lâm Đình, để gã đi đi."

Lâm Đình thu hai cánh lại, nói: "Cút."

Cự Hán như được đại xá, lập tức xoay người bỏ chạy, gã sải bước, một bước đi được cự ly mấy trượng, trong thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

"Hạo Thiên, môn công pháp này ta có thể học được không?"Dư Uy Hoa thò đầu ra, ồm ồm hỏi.

Trịnh Hạo Thiên bật cười, võ đạo của Dư Uy Hoa là chí cương chí cường, hung mãnh tuyệt luân, mà bất kể là Hổ vương khiến thiên hống, hay là môn công pháp sóng âm của dị tộc này, cũng đều đi theo lộ tuyến cương mãnh, để hắn tu luyện, không nghì ngờ gì nữa sẽ càng thăng thêm sức mạnh, có thể phát huy được hết uy năng của công pháp.

Khẽ gật đầu, Trịnh Hạo Thiên lấy khối ngọc thạch ra, phục chế pháp quyết của Hổ vương khiến thiên hống và môn công pháp này lên trên, giao cho Dư Uy Hoa, nói: "Ngươi cầm lấy nghiên cứu đi, có điều sau khi nhớ hết nội dụng ghi bên trên rồi thì tốt nhất là hủy đi."

Dư Uy Hoa gật đầu lia lịa, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để bí pháp Hổ Vương Khiếu Thiên hống lưu truyền ra ngoài đâu."

Môn công pháp này chính là Hổ Bá Thiên truyền thụ, nếu từ trong tay họ lưu truyền ra ngoài, vậy thì quá có lỗi với người ta rồi.

Ánh mắt của Cừu Hinh Dư đảo quanh, lấy ra bí đồ mà Vân thái thượng trưởng lão tặng, xem chăm chú một hồi lâu, nói: "Hạo Thiên, nơi chúng ta tiến vào chắc là khu vực biên giới của Thất toàn chiến trường. Càng đi sâu vào trong thì thực lực của cường giả dị tộc sẽ càng mạnh."

Ba người bọn Trịnh Hạo Thiên đồng thời lấy bí đồ ra, hơn nữa còn dùng thần niệm dò xét bên trong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Mấy người bọn họ tuy không phải là cường giả linh thể, nhưng đều có tư chất siêu phẩm, cho dù là trong lịch sử mấy vạn năm của Vạn Kiếm tông cũng là thiên tài cực kỳ hiếm thấy.

Vân thái thượng trưởng lão đưa bọn họ tới đây thí luyện là để bọn họ thích ứng với địch nhân của các loại chủng tộc khác nhau, chứ không phải là muốn để họ đi tìm chết.

Cho nên, bí đồ mà Vân thái thượng trưởng lão chuẩn bị tuyệt đối là bản tường tận nhất trong nhân tộc. Hơn nữa, khi bọn họ ở trong chiến trường, thông qua thôi diễn một loại bí pháp nào đó, còn có thể biết được vị trí hiện tại của mình chứ không đến mức bị lạc đường.

Bản bí đồ này có giá trị cực lớn, cho dù là bí đồ ở trong tay một số cường giả linh thể cũng không có được công năng và tường tận như thế này, mà Vân thái thượng trưởng lão lặng lẽ đưa cho họ như vậy, cũng có thể thấy địa vị của bọn họ ở trong lòng lão nhân gia đã đạt tới mức độ nào.

Trịnh Hạo Thiên tra xét một hồi lâu, đột nhiên cười nói: "Chúng ta đã tới đây rồi, tất nhiên phải đi gặp cường giả các tộc. Đã là càng hướng vào vòng trong thì cường giả dị tộc càng mạnh, vậy chúng ta cứ đi vào trong đi.

Chiến trường thất xoáy, vây bọc tầng tầng, tổng cộng có bảy vòng phân giới rõ ràng.

Càng vào trong, cường giả càng nhiều, xác suất vẫn lạc càng cao.Nơi mà bọn họ xuất hiện là vòng ngoài cùng, cường giả ở trong vòng này cũng đều là thực lực khá thấp, tu luyện giả của các tộc không dám đi sâu vào vòng trong.

Đám người Trịnh Hạo Thiên sau một trận chém giết, đã cảm thấy nơi này đã trở nên vô vị.

Bốn người nhìn nhau cười, đồng thời đi vào vòng trong.Có điều khi bọn họ đi cũng tập trung toàn bộ tinh khí thần, cẩn thận dè dặt quan sát tình hình xung quanh.

Trên đường, bọn họ cũng từng gặp một số cường giả dị tộc với hình thù quái dị, nhưng có lẽ là bởi vì thấy bốn người khí thế hùng hổ đi vào vòng trong, cho nên không có ai ra tay với họ.

Mà đám người Trịnh Hạo Thiên một lòng muốn tiến vào vòng trong cũng khinh thường không thèm để ý tới những người này, tất nhiên cũng lười chẳng buồn tiến lên diệt sát.

Đi bộ thêm một lúc, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy đường ranh giới của vòng thứ nhất.

Màu đất dưới chân họ có sự khác biệt rõ ràng, một đậm một nhạt, phân biệt rõ ràng.

Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, sải bước ra, chính thức tiến vào vòng thứ hai của thất xoáy.

Song, đúng vào lúc này, trên bầu trời ở đằng xa đột nhiên vang liên tiếng phá không kịch liệt, mấy đạo ánh sáng từ trên trời bay tới.