Chiến Thiên

Chương 559: Cường giả linh thể




"Oa..." Ngoài quang cầu, những tiếng huyên áo vang lên ầm ĩ.

Trong ánh mắt của moi người nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên tràn đầy vẻ cổ quái, hồ nghi và sợ hãi. Trịnh Hạo Thiên, không ngờ hắn lại hủy diệt một khí phách chi linh của ngụy pháp khí rồi.... Ngụy pháp khí sở dĩ có thể vượt xa bảo khí, điểm mấu chốt nhất chính là vì sự tồn tại của khí phách chi linh. Chỉ cần khí phách chi linh bất diệt, thì ngụy pháp khí đó vẫn có thể tấn thăng trở thành pháp khí chân chính, trở thành tồn tại hùng bá một phương, không thua kém gì cường giả linh thể của nhân loại.

Chỉ là, muốn bồi dưỡng ra một cái khí phách chi linh, tuyệt đối không phải dễ dàng. Cho dù là cường giả linh thể, lại có chuẩn bị đầy đủ, cũng không dám nói nhất định có thể kích phát khí phách chi linh trong một kiện siêu phẩm bảo khí thành công.

Trong một môn phái, ngụy pháp khí thậm chí còn được đối đãi tương đương với cường giả bán linh thể. Chỉ cần từ điểm này cũng có thể thấy được tầm quan trọng của nó rồi.

Nhưng hiện giờ, Trịnh Hạo Thiên lại thẳng tay tiêu diệt một khí phách chi linh.

"Ngươi, ngươi, ngươi...." Tạ Đằng Man run rẩy chỉ tay về phía Trịnh Hạo Thiên, cuối cùng lửa giận công tâm, chợt phun ra một ngụm máu,, nhuộm đỏ cả vạt áo trước ngực, tiếp đó lăn đùng ra đất, hôn mê bất tỉnh.

Kiện ngụy pháp khí này không phải là của hắn, thậm chí còn chẳng thuộc về Hoa Lộ phong. Hiện giờ khí linh của nó đã bị hủy trong tay hắn, hắn phải giải thích thế nào với chủ nhân của nó - một vị đại năng linh thể đây. Đây mới là điều khiến hắn vừa kinh vừa sợ mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Trận này, Hoa Lộ phong chúng ta thua." Một thanh âm đột nhiên nhẹ nhàng vang lên, tiếp đó, hai người lần lượt tiến vào trong quang cầu.

Người đi phía trước là một trung niên nhân, thân hình cao gầy, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ không có nửa điểm gợn sóng. Mà người đi phía sau hắn cũng là một vị môn hạ thất giai của Hoa Lộ phong.

Người trung niên phất phất tay một cái, tên môn hạ kia lập tức bế Tạ Đằng Man đang hôn mê lui xuống.

Chỉ cần là ngươi hơi có chút nhãn lực là có thể nhìn ra, trong trận chiến này, Tạ Đằng Man không chỉ thương tổn nguyên khí, mà niềm tin còn bị sụp đổ, kiếp này tuy không thể nói là hoàn toàn không có khả năng thăng cấp linh thể, nhưng cũng gần như bằng không.

Nhân vật như vật, đã chẳng đáng để bọn họ chú ý nữa rồi.

Trái lại, vị trung niên nhân đang ngạo nghễ đứng đối diện với Trịnh Hạo Thiên lại hấp dẫn được vô số ánh mắt.

Trịnh Hạo Thiên nhìn thật sâu vào mắt đối phương, trầm giọng nói: "Xin hỏi các hạ là người phương nào?" Tin tức liên quan tới những cường giả của Hoa Lộ phong, hắn đã hỏi thăm kỹ lưỡng, nhưng trong đầu lại không hề có tư liệu liên quan tới người này.

Nếu không phải đây là trên lôi đài đại bỉ, được vạn người chú ý, cộng thêm bên cạnh còn có môn hạ đệ tử Hoa Lộ phong, hắn thậm chí còn hoài nghi, liệu đối phương có phải là hàng giả mạo hay không nữa.

Trung niên nhân mỉm cười, nói: "Lão phu Trương Tấn Đào, trưởng lão Hoa Lộ phong, đặc biệt tới đây lĩnh giáo ức vạn kiếm hải và ngụy pháp khí của các hạ."

Hắn nói có vẻ hời hợt như không, trên người càng không có bất cứ dao động lực lượng nào. Nhưng càng như thế, trong lòng Trịnh Hạo Thiên càng đề cao cảnh giác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Hắn ẩn ước cảm thấy, trên người đối phương tựa hồ có một loại lực lượng nào đó, mà loại lực lượng này lại có thể trong vô thanh vô tức tạo thành áp lực cực lớn đối với hắn. Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, bát giai tu luyện giả bình thường còn có thể không biết cỗ lực lượng này là cái gì, nhưng hắn lại biết rõ vô cùng. Đây chính là lực lượng của cường giả linh thể.

Vị trung niên nam tử dung mạo chẳng có điểm nào đáng thu hút, không ngờ lại là một cường giả linh thể cường đại.

"Trương huynh, chúc mừng ngươi tấn chức cảnh giới linh thể. Trương gia nhất định sẽ phát đạt thịnh thượng, truyền thừa vạn năm không suy." Một đạo thanh âm chợt từ trên bầu trời phiêu đãng truyền xuống, vang vọng trong tai mọi người.

Quan chiến ở ngoài quang cầu, kỳ thật đều là tu luyện giả dưới linh thể. Những thái trượng trưởng lão cường đại của các phong tuyệt đối sẽ không hạ thấp thân phận đi cùng với những người này.

Cho nên, mọi người vừa hay tin, vị trung niên nam tử Hoa Lộ phong trong quang cầu kia, không ngờ chính là một vị cường giả linh thể, lập tức dậy lên sóng to gió lớn.

Hoa Lộ phong từ khi nào lại có thái trượng trưởng lão cảnh giới linh thể vậy.

Nếu người này sớm xuất thủ trong đại bỉ hạ phong, thì Hoa Lộ phong há lại phải tham gia vòng đấu loại này. Mà nghĩ lại cũng thấy lạ, nếu Tạ Đằng Man sử dụng kiện ngụy pháp khí kia trong đại bỉ hạ phong, thì cũng không đến mức rơi xuống tình cảnh này.

Trương Tấn Đào mỉm cười, cất cao giọng nói: "Đa tạ Hứa huynh quan tâm." Hắn than nhẹ một tiếng, nói: "Trương gia ta nhờ Vạn Kiếm tông che chở hơn ngàn năm, nếu có thể trường thịnh không suy, cũng là bởi vì có tông môn."

Đến lúc này, mọi người mới biết lai lịch người này. Từ khi Vạn Kiếm tông khai tông lập phái tới nay, cũng không biết có bao nhiêu tông môn và gia tộc nhỏ yếu nương nhờ, trở thành môn hạ.

Những gia tộc và môn phái này đều phụ thuộc vào cây đại thụ chọc trời Vạn Kiếm tông này. Trong bọn họ rất hiếm khi có cường giả linh thể đản sinh, nhưng bởi vì số lượng quá mức khổng lồ, cho nên chuyện thỉnh thoảng ngẫu nhiên lại xuất hiện một vài cường giả linh thể cũng không phải không có khả năng.

Trương gia không thể nghi ngờ chính là một gia tộc may mắn trong số đó.

Thanh âm của Hứa thái trượng trưởng lão lại một lần nữa truyền tới: "Trương huynh, hôm nay chính là đại bỉ tông môn, Bạch Thảo phong và Hoa Lộ phong đang tranh đoạt ngôi vị hạ phong, không biết ngươi lên đài là ý gì?"

Trương Tấn Đào bật cười, nói: "Tiểu đệ hôm nay lên đài, là đại biểu cho Hoa Lộ phong xuất chiến."

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Truyện Cảnh Thụy và môn hạ Bạch Thảo phong lập tức thay đổi, một chút hi vọng may mắn trong lòng không cánh mà bay.

Một vị cường giả linh thể.

Cho dù Trịnh Hạo Thiên có xuất sắc hơn nữa nhưng cũng chỉ là một tu luyện giả bát giai, làm sao có thể chống lại cường giả linh thể chân chính đây.

"Trương huynh nói đùa." Hứa thái trượng trưởng lão khó chịu nói: "Xin thứ cho lão phu cô lậu quả văn, không biết Trương huynh gia nhập Hoa Lộ phong, trở thành khách khanh thái trượng trưởng lão từ khi nào?"

Trên mặt mấy người Truyện Cảnh Thụy lập tức lộ ra một tia hi vọng. Đúng như lời vị Hứa thái trượng trưởng lão này nói, nếu một phong nào đó xuất hiện tân thái trượng trưởng lão, cho dù là khách khanh thái trượng trưởng lão, thì đều ra sức tung hô chuyện này, làm gì có ai lại giữ im lặng.

Huống chi, Hoa Lộ phong mặc dù là một trong những hạ phong, nhưng chỉ bài danh ở tầng giữa, làm sao có thể chào mời một vị cường giả linh thể gia nhập.

Trương Tấn Đào mặt không đổi sắc, nói: "Hứa huynh có điều không biết. Trương gia chúng ta cùng Hoa Lộ phong đã có mấy ngàn năm giao tình, đệ tử tệ gia tu luyện trong Hoa Lộ phong nhân số cũng không ít, cho nên tiểu đệ gia nhập Hoa Lộ phong, trở thành khách khanh thái trượng trưởng lão cũng chẳng có gì là lạ."

Hứa thái trượng trưởng lão lãnh đạm nói: "Dựa theo quy củ đại bỉ, cho dù Trương huynh gia nhập Hoa Lộ phong, nhưng trong vòng một năm không có quyền đại biểu Hoa Lộ phong xuất chiến."

Trương Tấn Đào vẻ mặt thay đổi, nghiêm nghị nói: "Hứa huynh không biết chứ, tiểu đệ đã gia nhập Hoa Lộ phong từ hai năm trước rồi. nếu ngài không tin, có thể hỏi phong chủ Hoa Lộ phong."

Ngoài quang quyển, mọi người quay sang nhìn nhau, bất quá người tin lời của hắn lại chẳng có mấy.

Chỉ là, dựa theo môn quy Vạn Kiếm tông, trừ phi là cường giả linh thể gia nhập, mới có thể kinh động đến những cường giả ẩn tu trên chủ phong. Mà hai năm trước, vị Trương Tấn Đào này rõ ràng chưa đặt chân vào cảnh giới linh thể. Mà loại chuyện như cường giả thập giai gia nhập một phong nào đó, trở thành khách khanh trưởng lão, đối với một trong bái đại siêu cấp môn phái như Vạn Kiếm tông mà nói, căn bản chẳng đáng nhắc tới, cho nên chẳng có kẻ nào rảnh hơi đi chú ý cả.

Đương nhiên, nếu lúc này đi hỏi phong chủ Hoa Lộ phong, thì bất luận kẻ nào cũng đoán được, hắn nhất định sẽ lập tức thừa nhận.

Hứa thái trượng trưởng lão trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: "Được rồi, một khi đã vậy, ngươi xuất thủ cũng không tính là phá hỏng môn quy."

Thanh âm của hắn dần dần biến mất, mà trái tim Truyện Cảnh Thụy và các cường giả Bạch Thảo phong cũng theo đó mà trầm xuống.

Trong con ngươi Trương Tấn Đào chợt lóe tinh quang, chậm rãi nói: "Trịnh Hạo Thiên, ngươi tiếp tục đại biểu Bạch Thảo phong xuất chiến hay nhận thua?"

Tuy vẻ mặt hắn không thay đổi chút nào, nhưng trong lòng lại rất tiếc nuối và ảo não.

Trương gia quả thật có giao tình ngàn năm với Hoa Lộ phong, nhưng giao tình với Bá Vương phong cũng chẳng cạn.

Nếu trận vừa rồi, Tạ Đằng Man có thể chiến thắng Trịnh Hạo Thiên, thì hắn sẽ trở thành thái trượng trưởng lão của bsp. Nhưng đáng tiếc lại không được như mong muốn. Trong khoảnh khắc khi Tạ Đằng Man thất bại, hắn đã biết, giấc mộng mình gia nhập Bá Vương phong đã hoàn toàn tan biến rồi.

Tuy sau này, Hoa Lộ phong nhất định sẽ cung phụng hắn như thần linh, nhưng khoảng cách chênh lệch vô tận giữa hạ phong và trung phong, vẫn khiến trong lòng hắn có một cảm giác u sầu không nói nên lời.

Lúc này, hàn quang trong mắt hắn chớp động. Nếu Trịnh Hạo Thiên còn không thức thời, cố xuất chiến, thì hắn tuyệt đối sẽ hạ thủ không lưu tình.

Mỉm cười, Trịnh Hạo Thiên nói: "Tiền bối đã tấn chức linh thể, vãn bối đương nhiên không phải địch thủ của ngài."

Trương Tấn Đào hừ lạnh một tiếng, nói: "Một khi đã vậy, Bạch Thảo phong các ngươi nhận thua, chờ đến đại bỉ mười năm sau đi."

Trịnh Hạo Thiên liên tục lắc đầu, nói: "Tiền bối nói vậy là sai rồi. Bạch Thảo phong chúng ta chưa nhận thua."

Trương Tấn Đào khẽ ngây người, nói: "Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Chẳng lẽ ngươi đang trêu đùa lão phu." Hắn vừa nói đến từ cuối cùng, trên mặt đã hiện vẻ âm hàn sâm nghiêm.

Trịnh Hạo Thiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối tuy không dám giao thủ với ngài, nhưng trong Bạch Thảo phong sẽ có người khác ứng chiến."

Hai hàng lông mày Trương Tấn Dào khẽ nhướng lên. Tất cả mọi người ở ngoài quang cầu nghe thấy lời này, không nhịn được lại xì xầm bàn tán.

Thực lực Bạch Thảo phong ra sao, ai ai cũng biết.

Cho dù mọi người có nghĩ rách da đầu, cũng không thể nghĩ ra còn có ai có thể hơn được tên quái thái bát giai này trên phương diện võ đạo.

Trong con ngươi Trương Tấn Đào dần dần hiện lên vẻ ngưng trọng, hắn lạnh nhạt nói: "Bạch Thảo phong các ngươi còn có người muốn khiêu chiến lão phu?"

"Đúng, nếu hắn bại trong tay tiền bối, Bạch Thảo phong lập tức sẽ nhận thua, không dám khiêu chiến thêm nữa." Trịnh Hạo Thiên nói ra từng chữ một.

Trong lòng Trương Tấn Đào xoay chuyển thật nhanh, miệng lại hỏi: "Được, để lão phu xem xem, Bạch Thảo phong các ngươi rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu cường giả."

Trịnh Hạo Thiên cao giọng nói: "Hổ đại ca, xin ngài xuất trướng."

Một tiếng cười sang sảng đột nhiên vang lên bên ngoài quang cầu, mọi người đứng xung quanh chủ nhân tiếng cười đó lập tức vội vàng tránh ra xa, để lộ ra một khoảng không gian lớn.

Phảng phất như người này có thứ gì đó khiến người ta sợ hãi, khiến mọi người chỉ sợ tránh còn không kịp.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một đại hán cường tráng bước tới, vượt qua không gian mà mọi người tạo ra, cứ như vậy nghênh ngang đi vào trong quang cầu, sóng vai đứng cùng Trịnh Hạo Thiên.

"Tại hạ Hổ Bá Thiên xin lĩnh giáo tuyệt học của Trương huynh."