Chiến Thiên

Chương 485: Thanh danh hiển hách




Mất thấy lực lượng phòng ngự của con yêu thú sò này cường đại vô cùng. Trịnh Hạo Thiên quyết định thật nhanh, lập tức sử dụng Quang Đạn phù triện.

Nếu như là Quang Đạn phù triện trung phẩm bình thường, cũng chưa chắc đã phát huy được tác dụng. Nhưng thứ Trịnh Hạo Thiên sử dụng lại chính là Quang Đạn phù triện siêu phẩm thắt giai. Uy lực cường đại của nó đủ đề so sánh với bát giai thượng phẩm và cửu giai hạ phẵm rồi.

Lực lượng cường đại trong nháy mắt tiếp xúc với yêu thú sò đã hoàn toàn nổ tung, phá tan lớp vỏ sò nhìn như không thể nào phá vỡ này.

Trên người con yêu thú sò phát ra một tiếng gầm thét tuyệt vọng, cực kỳ sợ hãi.

Thứ nó ỷ lại chinh là lớp vỏ sò cường đại trên người này. Trừ thứ này ra, năng lực công kích và tốc độ bỏ chạy của nó hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Lúc này, ngàn vạn đạo kiếm quang lập tức ồ ạt tràn tới. giống như một đám ong đang phát điên lên vì bị chọc giận, không ngừng phát ra những tiếng kêu vo ve. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Tiếng kêy thê lương, thảm thiết lại một lần nữa vang lên... Trịnh Hạo Thiên khẽ vung tay lên. ngàn vạn đạo kiếm quang lại tản mắt ra xung quanh.

Hẩn chân đạp kiếm quang, ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ngư nhân tướng lãnh Đắc sắt đang sợ hãi gần chết.

Dưới Thủy Quang tráo, vô luận là nhân loại hay là đám yêu thú đang ẩn nắp dưới biển, vào giờ khắc này đều trợn mắt líu lưỡi, dùng một ánh mắt không tin tưởng nổi nhìn lên bầu trời.

Ờ trong lòng bọn hắn đều không thể tin nổi những gì vừa xảy ra trước mắt.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, tu luyện giả nhân loại và yêu thó cùng giai đụng độ. trên cơ bản không thể chiếm được chút lợi thế nào. thậm chí là còn hơi thua kém.

Chỉ là, hiện giờ. ngay trước mắt bọn họ, vị linh khí sư thất giai cực kỳ trẻ tuổi này, không ngờ lại dề dàng giết chết hai con yêu thú như vậy.

Hơn nữa. nhìn bộ dáng của hắn, căn bản là chưa tung hết toàn lực.

Từ khi nào. tu luyện giả nhân loại đã trở nên cường đại đến không tướng tượng nổi như vậy....

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi giơ tay, hưóng về phía Đắc sắt ở xa xa. Tên ngư nhân tướng lãnh này biết, chỉ cần cánh tay đổi phương hạ xuống một chỉ, thì ngàn vạn đạo kiếm quang kia nhất định sẽ cuốn lấy hắn. không giết chết hắn không bỏ qua.

Sắc mặt hắn đại biến, cả kinh kêu lên: "Các hạ chậm đă. Tại hạ nguyện ý chuộc mình."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Cái gỉ?"

"Tại hạ là hoàng tộc ngư nhân. Hiện giờ bị các hạ vây khốn, ta nguyện dùng tài phú chuộc lấy tính mạng, xin các hạ cho phép." Đắc sắt cay đắng nói.

Hiện giờ hắn đã là một vị ngư nhân cường giả bát giai, nhưng đối điện với một nhân loại chỉ có thắt giai, lại phải nói ra một câu nhục nhã như vậy, trong lòng đương nhiên ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc.

Chỉ là vừa nghĩ tới, đối phương đến cả Hoàng - đệ nhất thiên tài của kim cương nhất tộc cũng có thể đánh bại. chút dũng khí còn sót lại trong lòng hắn lập tức biến mắt vô tung vô ảnh.

Hoàng có uy danh cực kỳ hiển hách trong chiến trường bách tộc, ở lục giai đã có thể giết chết tu luyện giả cao giai dị tọc. Mà trong vòng nửa năm qua. Hoàng đã tấn thúc thất giai, tái nhập chiến trường, nghe nói đã có mấy vị cường giả cửu giai đã chết trong tay hắn.

Đắc Sắt cho dù có ngạo mạn hơn nữa cũng không dám so sánh cao thấp với hai kẻ này.

Trịnh Hạo Thiên ngưng Thần nhìn hắn một hồi lâu. đột nhiên cười nói: "Ngươi dùng cái gì để chuộc minh đây."

Đắc Sắt do dự một chút, nói: "Chiếc Thủy Quang tráo này chính là một trong những chí bảo của tộc ta. Tại hạ nguyện ý dùng nó để chuộc bản thân."

Trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra một nụ cười hài lòng. Đắc sắt nhìn thấy vậy liền thở phào nhẹ nhôm một hơi, nhưng ngay lập tức. hắn đã phát hiện quang mang bốn phía xung quanh đột nhiên bùng lên. kiếm quang vô cùng vô tận kia đã từ bốn phương tám hướng tràn tới.

Đắc Sắt cả kinh thất sắc. Hắn vội vàng cong ngón tay búng ra. Một tấm thuần bài cực lớn đột nhiên xuất hiện, tỏa ra quang mang lam sắc ngưng trọng giống như thực chất, nhanh chóng bảo hộ chặt chẽ toàn bộ cơ thể hắn.

Tấm thuần bài này không ngờ cũng là một kiện bảo khí. Hơn nữa phẩm chất cũng cực cao. gằn như không thua kém gì Hải Vương thuần trong tay Trịnh Hạo Thiên.

''Trịnh Hạo Thiên, ta đã nguyện ý dùng đồ chuộc mình, vì sao ngươi còn muốn đuổi cùng giết tận." Đắc Sắt điên cuồng gầm lên.

Trịnh Hạo Thiên cười nhạt, nói: "Nếu như ngươi đã bị ta vây khốn, cuối cùng khi ngươi mắt mạng, cái Thủy Quang tráo này còn không tự về tay ta hay sao? Hắc hắc, dùng thứ đã không thuộc về ngươi để chuộc ngươi, ngươi cho rằng ta cùng ngu như ngươi sao?"

Đắc Sắt vừa kinh vừa giận, vội vàng nói: "Trịnh Hạo Thiên, cái Thủy Quang tráo này không hề đơn giản như tướng tượng đâu. Nếu không có bí pháp của tộc ta, ngươi căn bản không thể khống chế."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, hắn lật tay, lại lấy ra một tẩm phù triện.

Nhẹ nhàng xé đôi tắm phù triện... Một tia quang mang hắc sắc nhàn nhạt lập tức bay ra. dưới sự che dấu của vô số kiểm quang . thần không biết quy không hay bám vào quang tráo thuẫn bài của Đắc Sắt.

Luồng quang mang hắc ắc này cực kỳ móng manh, gần như giống hệt một bóng râm, căn bản không có gì đáng chú ý, cho nên Đắc sắt không hề phát hiện được.

Lúc này Trịnh Hạo Thiên mới hoãn lại kiếm quang trùng kích, nói: "Đắc sát, cái Thủy Quang tráo này trong bộ tộc ngư nhân chẳng phải có một không hai. đâu tính là chí bảo quý hiếm gỉ?"

Đắc Sắt tức giận đến mặt mày trắng bệch, giận đữ hét lên: "Thủy Quang tráo chính là bảo vật do thái trượng trưởng lão và bao nhiêu trưởng lão khổ cực ngàn năm mới luyện chế thành, làm sao lại không tính là chí bảo trong tộc."

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười nói: "Cũng được, trừ thứ này ra, ta còn muốn một thứ. Nếu người đáp ứng. ta sẽ thả ngươi rời đi."

Đắc Sắt vội vàng hơi: "Ngươi còn muốn cái gỉ?"

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức trầm xuống, nói: "Ta còn muốn cái mạng của ngươi...."

Vừa đứt lời, cổ tay hắn đã rung lên, Quang Đạn phù triện thắt giai siêu phẩm bắn ra nhanh như chớp, đồng thời ầm ầm oanh kích lên quang mạc câu thuẫn bài.

Tẩm thuẫn bài này của Đắc sắt chinh là bảo khí cực kỳ cường đại. Nếu chỉ nói riêng về lực lượng phòng ngự. kỳ thật còn ở trên cả con yêu thú sò kia.

Mắt thấy Quang Đạn phù triện của đối phương sắp oanh kích tới nơi. Đắc sắt gầm lên một tiếng, dồn toàn bộ yêu lực toàn thân đồ vào trong thuần bài. muốn kích phát ra lực lượng phòng ngự lớn nhất.

Nhưng đúng lúc này. hắn đột nhiên có cảm giác không ổn.

Vì tấm thuẫn bài từng theo hắn lập bao công lao hiển hách này giống như đã xảy ra biến hóa cực kỳ vi diệu nào đó. Yêu lực vốn lưu động thông suốt vào lúc này không ngờ lại trở nên trì trệ. khó khăn.

Trong lòng hoảng hốt, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao thuẫn bài lại đột nhiên xuất hiện tỉnh trạng như vậy.

Và chỉ trong nháy mắt trì hoàn. Quang Đạn phù triện đã ầm ầm lao tới.

"Uynh. uỳnh ..." Giống như sấm sét nổ giữa trời quang, những tiếng nổ đỉnh tai nhức óc ầm ầm vang lên.. Quang mạc phía ngoài tấm thuần bài lập tức nứt toác giống như đa rắn. rồi hóa thành hư ảo. Không chỉ như vậy, ngay cả trên tắm bài cũng xuất hiện màu xám loang lỗ. giống như bị thương tồn cực kỳ nghiêm trọng.

Kiến thức Đắc Sắt dù sao cùng không giống người thường, sắc mặt hắn biến đổi, kêu lên: "Ám hệ, Ám hệ Hủ Thực phù triện...."

Bộ tộc ngư nhân tuy cường đại. nhưng cũng có một nhược điểm, đó chính là Ám hệ phù triện. Nếu bị Ám hệ phù triện tổn thương, vết thương của bọn hắn sẽ nghiêm trọng hơn vạn lần.

Điểm này chỉ cần nhìn tẩm thuẫn bài do bọn họ luyện chế là có thể thấy được.

Tiếng cười lạnh lùng của Trịnh Hạo Thiên đột nhiên vang lên phía sau Đắc sất. Thân hỉnh Đắc Sắt khẽ rung lên, quang mang trên người bùng phát mãnh liệt. Thực lực của bát giai cường giả vào giờ khấc này đã hoàn toàn triển hiện.

Nhưng khi quang mang trên người hắn còn chưa kịp triển hiện hoàn toàn, một khối sương mù màu đen đã chồm tới, bao phủ hoàn toàn thân thể hắn.

Phảng phất như gặp phải khắc tinh trời sinh, yêu lực trong cơ thể Đắc sắt đột nhiên khựng lại, trên mặt cùng lộ ra vẻ giày dụa. thống khổ khôn cùng.

Tuy đám sương mù màu đen không thể tạo cho hắn thương tồn thực chất. nhưng vẻ mặt của hắn vẫn thống khổ không chịu nổi.

Bất quá, chỉ một lát sau, vẻ mặt Đắc sắt đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, hai mắt khép hờ, giống như đang ngủ vậy.

Linh lực trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên vận chuyển không ngừng, cung cấp lực lượng cuồn cuộn không đứt cho vô Tận Kiếm Hải. phảng phất như vĩnh viễn không có điểm kết thúc, và mọi việc xảy ra trong phương thế giới kiềm hải này đều bị phong bế tuyệt đối. cho dù bên dưới có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi đây. nhưng không ai có thể nhìn thấy chuyên gì đang xảy ra.

Chỉ sau một lát. đám sương mù màu đen bao phủ toàn thân Đắc sắt chợt tản mắt ra ngoài, rồi tụ lại, hóa thành một bóng người màu đen bên trong vô Tận Kiếm Hải.

"Hắc hắc, không ngờ tiếng tăm của ngươi lại lớn như thế." Thân hình Mộng Yểm không ngừng lay động.

Bởi vì ngụy pháp khí tấn chức, cho nên Mộng Yểm hiện giờ cũng đạt tới cảnh giới thất giai.

Hẩn rất hài lòng với điều này. Trước kia. khi nón còn cò độc tu luyện toong Trấn Ma tháp, từ lúc ra đời cho tới lúc đạt tới ngũ giai, đã hao phí không biết bao nhiêu thời gian. Nhưng từ khi đi theo Trịnh Hạo Thiên, chỉ trong thời gian chưa đầy một năm, nó đã liên tiếp tấn thăng hai cấp. hơn nữa trong tay còn có một kiện hắc ám ngụy pháp khí.

Thành tích như vậy, so với trước kia tuyệt đối là một trời một vục. cũng càng khiến nó tin tưởng vào quyết định của mình.

Trịnh Hạo Thiên khẽ khoát tay, nói: "Ngươi tìm được gì, nói cho ta xem nào."

Thân thể Mộng Yểm hơi rung lên. lập tức hóa thành một đạo hắc mang trốn vào thân thể Trịnh Hạo Thiên.

Ý niệm hai người nhanh chóng trao đổi. chỉ qua giây lát. Trịnh Hạo Thiên đã nhận được đáp minh muốn biết từ Mộng Yểm.

Kết quả trận chiến giữa hẳn và Hoàng của kim cương nhất tộc đã truyền khắp bộ tộc ngư nhân. Và lúc này, bộ tộc ngư nhân đã coi hắn giống như Hoàng, đặt hắn vào vị tri mục tiêu cẩn tiêu diệt đầu tiên.

Trừ thứ đó ra, Trịnh Hạo Thiên còn nhận được rất nhiều tin tình báo liên quan đến ngư nhân, phương pháp khống chế Thủy Quang tráo từ Mộng Yểm.

Bất quá, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy tiếc nuối chính là, hắn không biết nguyên nhân thực sự vì sao ngư nhân lại hoạt động rầm rộ ở đây như vậy.

Đây tựa hồ là một bí mật trong bộ tộc ngư nhân, cho dù là thân phận hoàng tộc của Đắc sắt cũng không biết được.

Chẳng qua hắn vẫn mơ hả đoán được, hình như một lượng lớn ngư nhân tiến tới nơi đây là đều tìm kiếm một thứ gì đó.

Cái tên ngư nhân hoàng tộc này cũng thật xui xẻo. trong tình huống không kịp đề phòng lại gặp phải Mộng Yểm. cho nên mới bị khống chế dễ dàng như vậy. Nếu không cho dù Trịnh Hạo Thiên có xuất thủ, cũng không thể giết chết hắn trong thời gian ngản như vậy.

Tuy Trịnh Hạo Thiên rất muốn biến kẻ này thành Thiên Ma khôi lỗi. nhưng chỉ đáng tiếc, muốn luyện chế Thiên Ma khôi lỗi thì nhất định phải có Thiên Ma biển dị, Mà con thiên ma biến dị duy nhất trong tay Trịnh Hạo Thiên đã dùng cho Mặc Không Văn rồi. cho nên hắn chỉ có thể ngậm ngùi bỏ qua mà thôi.

Trầm ngầm một lát. Trịnh Hạo Thiên khẽ điểm một chỉ. một đạo kiếm quang trong nháy mất đã hạ xuống. Trong hư không lập tức xuất hiện một đóa huyết vũ đỏ tươi. Đắc sắt - đường đường một ngư nhân tướng lĩnh bát giai, cứ như vậy chết không nhắm mắt trong một tòa thành hèo lánh trên lãnh thồ nhân loại....