Chiến Thiên

Chương 482: Bột hãi vực




"Thất, thất giai...."

Người trông coi lối ra vào là một luyện yêu võ giả ngũ giai.

Nhìn tuổi tác của hắn. có lẽ ít nhất cũng phải năm sáu chục tuổi rồi. Luyện yêu võ giả với số tuổi này, gằn như tương đương với việc, hẳn cả đời này khó có khả năng tiến thèm được một bước nữa.

Bất quá, càng là người như vậy, kinh nghiệm lịch duyệt của hắn lại càng phong phú. hành sự lại càng tinh tế và cẩn thận hơn.

Nhưng cho dù như thế. sau khi nghe thấy Trịnh Hạo Thiên tự giới thiệu, hắn vẫn trợn tròn mắt lên. gần như không thể tin nổi vào lồ tai minh nữa.

Cao thủ nhân loại trên Phiêu Miểu đại lục mặc dù nhiều như mây. nhưng nếu dựa theo ti lệ dân cư mà nói. kỳ thật cùng không được cao lấm.

Trong những thành thị ở ven biển, cùng chỉ đại thành thị chân chính mới có thể xuất hiện cao giai tu luyện giả, thậm chí là cường giả linh thể.

Mà một tòa thành thị như như Bột Hải thế này. trên cơ bản rất khó giữ chân được cao giai tu luyện giả chân chính.

Người hướng chỗ cao mà đi. nước hướng chỗ thắp mà chảy, đây là câu truyền miệng ngàn đời rồi, ít khi mà sai được.

Một khi bước vào cảnh giới cao giai, tu luyện giả lại có càng nhiều lựa chọn hơn. Trù phi bản thân hắn chính là chủ nhân tòa thành này, nếu không, một tiểu thành trấn ven biển quy mô thế này rất khó hấp dẫn được tu luyện giả cao giai.

Hơn nữa. người này kinh nghiệm phong phú, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, tuổi tác Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không lớn. hơn nữa hắn còn là một linh khí sư hiếm thấy.

Cao giai linh khí sư trẻ tuổi như vậy. không ngờ lại xuất hiện trong một tòa thành thị thế này. Đây tuyệt đói là chuyện cực kỳ hiếm gặp. Mà không ngờ tới, hắn còn nguyện ý trợ giúp bổn thành chống đỡ công kích của dị tộc. Điều này lại càng khiến người ta cảm thấy khó tin.

Vị luyện yêu võ giả kia lắp bắp, cuối cùng cố nuốt lấy một ngụm nước bọt trong cái cổ họng đã gần như khò khốc.

"Ngài, ngài... mời ngồi

Nói xong, hắn quay phát về phía sau, vội vàng kêu lên: "Mau thông báo cho thành chủ đại nhân, có một vị.... à. thất giai linh khí sư đại nhân tới Bột Hải thành."

Thanh âm của hắn lan truyền ra ngoài rất xa. rõ ràng đã dùng tới chân khí toàn thân rồi.

Hiện giờ, tuy ngũ giai luyện yêu vô giả đã không thể lọt vào mắt Trịnh Hạo Thiên, nhưng thực lực của họ vẫn không thể khinh thường được. Một ngũ giai luyện yêu võ giả tận lực gào lên như vậy. gần như cả nửa cái thành này đều có thể nghe thấy được.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày: hắn ẩn ước hiểu được ý định người này. Rõ ràng là hắn cố ý nhưvậy.

"Là vị huynh dài nào đại giá quang lâm. Bột Hải thành - Văn Nhân Tử không thể tiếp đón từ xa. thứ tội thứ tội." Ngay khi giọng nói của tên ngũ giai luyện yêu võ giả kia truyền khắp tòa thành, thì một đạo thanh âm khác lập tức từ xa vang vọng tới.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cườL nói: "Văn Nhân huynh quá khiêm nhượng rồi. là Trịnh mồ tới đường đột. xin đừng trách."

Bóng người chợt lóe. một nam tử từ phương xa bay vọt tới, vững vàng đáp xuống mặt đất. Hắn tươi cười nói: "Thì ra là Trịnh huynh đệ. ngưỡng mộ đã lâu. ngưỡng mộ đã lâu."

Trong mắt ánh đột nhiên lóe lên một tia linh quang nhàn nhạt, nếu không phải Trịnh Hạo Thiên linh giác nhạy bén. thật đúng là không thể phát hiện ra nổi.

Khóe miệng thoáng lộ ra một nụ cười đẩy thâm ý. Trịnh Hạo Thiên biết. Văn Nhân Tử đangkiểm tra số tầng linh quang trên người hắn.

Văn Nhân Tử thu liễm thần quang trong mất, nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng sáng lạn. bất quá trong lòng lại thầm kinh thán không thời.

Nhanh chóng, hắn đã mơ hồ đoán được, người này tuyệt đối không phải là tán tu gì đó. mà là hạch tâm đệ tử xuất thân từ danh môn đại phái.

"Ngụy Cửu Hoa. ngươi có thể tiếp dẫn Trịnh huynh đệ, cũng coi như phúc khí của ngươi. Mau lui xuống, lĩnh thường một trăm linh thạch đi." Văn Nhân Tử gật đầu một cái với Trịnh Hạo Thiên, tiếp đó nói.

VỊ luyện yêu vô giả ngũ giai kia đương nhiên vui mừng khôn xiết, khẽ khom người hành lề với hai người lập tức chạy vào trong thành.

Văn Nhân Tử khẽ chắp tay. hành lễ với mọi người xung quanh, nói: "Các vị huynh đệ bằng hữu. đa tạ các ngươi đã xuất thủ cứu trợ Bột Hải thành trong lúc nguy nan. Văn Nhân ta xin cam đoan với các vị. chỉ cần bổn thành có thể tồn tại qua cơ nguy nan này, thù lao trả cho các vị nhất định sẽ tăng gấp đôi."

Hấn vừa nói xong, trên mặt đám tu luyện giả ở cửa thành đều lộ vẻ vui mừng.

Trịnh Hạo Thiên chẳng những là linh khí sư. hơn nữa còn là một ngọc phù sư quang ám hệ. cho nên linh thạch đối với hắn mà nói cũng không khó kiếm, chỉ là những tu luyện giả bình thường khác lại không như vậy. chỉ khi bọn họ mạo hiểm thật lớn, thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng, bọn họ mới kiếm được linh thạch và tài phú, cung cấp cho việc tu luyện.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa tu luyện giả tầng chót và tu luyện giả cao giai.

Văn Nhân Tử khẽ đưa tay, làm thủ thế mời, nói: "Trịnh huynh đệ, chuyện này quá khẩn cấp, mời theo tại hạ tới Phiêu Vọng dài đánh giá tình hình một lát."'

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu. Hẳn khẽ vung ống tay áo lên. một đạo quang mang lập tức bắn ra, cuốn lấy cơ thể hắn bay lên, theo Vãn Nhân Tử tiến :ào trong thành thị.

Còn ở lối vào Bột Hải thành, vô luận là tu luyện giả bản thành, hay là đám tu luyện giả ngoại lai đều hào hứng bàn luận về vị linh khí sư thất giai trẻ tuổi kia.

Thực lực một tu luyện giả cao giai tuyệt đối không phải nhỏ. Trước khi đại chiến chính thức xảy ra. đột nhiên lại có tồn tại cường đại như thế gia nhập, đương nhiên sẽ khiến cho sĩ khí mọi người tăng vọt.

Mà đó cũng chính là nguyên nhân lớn nhất, khiến vị ngũ giai tu luyện giả - Ngụy cửu Hoa kia phải khàn giọng hét lên.

Trong Bột Hải thành, tòa kiến trúc cao lớn nhất chính là một cái tháp hình trụ.

Tòa tháp này cao chừng mắy chục trượng, so với bất cứ tòa nhà nào trong thành cũng phải cao hơn gấp mấy lần. Mà ở trên tháp lại được xây dựng một dài quan sát. bốn phía được khảm lan can chắc chắn. Mà thứ khiến người ta chú ý nhất trên dài quan sát lại chính là một tắm gương, trên mặt không ngừng dập đòn gợn nước.

Đúng vậy. đáy tuyệt đối là một cái gựơng. Thứ hiện lên trên mặt gương cũng khôngphải là cảnh vật phía trước gương, mà là một vùng biển rộng lớn cách đó trăm dặm.

Ảnh mắt Trịnh Hạo Thiên đảo qua. lập tức nhìn thấy trong gương sóng biển cuồn cuộn nổi lên không ngừng, mà ở trong những con sóng đó. lại mơ hồ có thể nhìn thấy vô cùng vô tận các loại hải quái.

Chiếc gương này quả có chút thần kỳ. Tuy hắn biết rõ đây đều là ảo ảnh. nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn có một cảm giác giống như bị lạc vào một thế giới kỳ lạ vậy.

Trong lòng thầm than, trong nhân tộc quả nhiên nhân tài lớp lớp. cảnh tượng trong chiếc gương này rất giống thật, có lẽ cũng chẳng thua kém ảo ảnh của Mộng Yểm là bao.

"Trịnh huynh đệ. mấy câu khách khí. ta sẽ không nói nữa." vẻ mặt Văn Nhân Tử trở nên ngưng trọng: "Hiện giờ. đám hải quái đột nhiên tấn công. Tuy bổn thành có Phiêu Vọng dài, nhưng hình ảnh có thể nhìn thấy lại có chút giới hạn. cho nên khi đám hải quái tiến vào phạm vi mười dặm. chúng ta mới phát hiện ra được."

Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Tại hạ đã truyền tin tức này ra ngoài rồi. đồng thời xin một vài tòa đại thành tới cứu viện."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Văn Nhân huynh làm được như vậy là tốt lắm rồi. Chỉ là không biết những tòa thành kia trả lời thế nào?"

Văn Nhân Tử khẽ cười, bất mãn nói: "Bọn họ thì có thể trả lời được gì. Trù phi chúng ta có thể gẳng gượng vượt qua nguy cơ lần này. Nếu không bọn họ tuyệt đối không xuất thủ cứu trợ đâu."

Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch lên, ánh mắt lại nhìn về phía chiếc gương.

Ánh mắt của hắn như điện, chỉ sau một lát. đã quan sát tất cả những con hải quái xuất hiện trong gương một lần. Tiếp đó. vẻ mặt hắn lập tức thoáng giãn ra.

Văn Nhân Tứ trầm giọng nói: "Trịnh huynh đệ phát hiện được gì chăng?"

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Hành động của đám hải quái này rất lộn xộn. Nếu tại hạ đoán không sai, thủ lĩnh của bọn chúng hẳn không phải là ngư nhân.

Văn Nhân Tử hai mất sáng ngời, nói: "Trịnh huynh đệ nói đúng lấm. Hắc hắc. chỉ cần từ đội hình là có thể nhìn ra điểm này.... chẳng lẽ Trịnh huynh đệ cùng xuất thân từ một tòa thành ven biển như chúng ta?"

Trịnh Hạo Thiên xua xua tay, nói: "Vãn Nhân huynh nhầm rồi. chút tài mọn này đều là do một vị bàng hữu truyền lại cho ta...."

Văn Nhân Tử gật đầu một cái, cũng không tiếp tục truy hỏi mà chỉ nói: "Trịnh huynh đệ có thể nhìn ra trong đó có bao nhiêu cường giả cao giai không?"

Đám hải tộc này đều ẩn minh trong nước, muốn nhìn ra đẳng giai và thực lực của bọn chúng, quả thực là quá khó.

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Tiểu đệ cũng không có cái bổn sự này. Bất quá, nếu có một vị cường giả linh thể ở đãy, có lè hắn sẽ làm được chuyện này."

Thần niệm cường giả linh thể cường đại ra sao chứ. Hơn nữa bọn họ còn có thể sử dụng linh thể. nếu bọn hắn muốn kiểm tra đám hải quái quy mô lớn. thì rất dễ dàng.

Văn Nhân Tử cười khổ nói: "Nếu trong bổn thành có cường giả linh thể tọa trấn, thì đám hải quái này cũng chẳng đám tới đây rồi."

Trịnh Hạo Thiên rất tán đồng câu này. Hắn hơi do dự một chút, nói: "Văn Nhân huynh.ngươi cân tiêu đệ làm gì, xin cứ nói."

Vẻ măt Vãn Nhân Từ trở nên căng thẳng nói: "Trịnh huynh đệ. Bột Hải thành chúng ta tuy không phải là đại thành nhất đẳng gì, nhưng nhiều it cũng từng huy hoàng, còn lưu lại rất nhiều đồ tốt. Nếu trong đàn hải quái không có tồn tại thắt giai, thì không huynh đệ không cẩn xuất thủ."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, tiếp đó khẽ gật đầu xác nhận.

Văn Nhân Tử tiếp tục nói: "Dựa theo quy định bổn thành, một khi gặp nạn. đồng thời thủ vệ thành công, nhất định phải thường phạt phân minh." Hắn hơi dừng lại một chút, lấy ra một tắm ngọc bài, nói: ''Ta biết Trịnh huynh đệ sẽ không để ý một chút linh thạch này. nhưng quy củ không thể phế. Phần lễ mọn này xin Trịnh huynh đệ hãy nhận lấy."

Thần niệm Trịnh Hạo Thiên khẽ đảo qua, tiếp đó liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trên tấm ngọc bài này. không ngờ lại có tới một vạn linh thạch. Trong lòng hắn thầm nghĩ, phần thù lao này hơi quá cao rồi.

"Hống...." Đột nhiên, một tiếng gầm thê lương từ mặt biển xa xa vang lên.

Đạo thanh âm này giống như tiếng trống tấn công, đám quái như trên mặt kính cuối cùng cũng bắt đầu nổi lên mặt nước, ầm ầm tràn về phía Bột Hải thành. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lóe sáng, hắn đột nhiên trầm giọng nói: "Ta sai rồi."

Văn Nhân Tứ khẽ ngây người, nói: "Sao thế?"

Trịnh Hạo Thiên nói ra từng chữ một: "Ở đó. có ngư nhân...."