Chiến Thiên

Chương 464: Thiên ý




Ánh mất Cao cầu lướt qua một lượt, đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Thân phận của hẳn không phải nhỏ, tiếng hừ lạnh này lại càng giống như trực tiếp nổ vang lên trong lòng mọi người, khiến cho tất cả khôi phục tinh thần lại trong nháy mắt.

Trịnh Hạo Thiên thầm than trong lòng. Cực Âm Nội MỊ thuật của Hinh Dư sư tý càng lúc càng cường đại. cho dù là tu luyện giả bát. cửu giai gặp phải cũng thất thố.

Kỳ thật trong nửa năm qua. mấy người Trịnh Hạo Thiên còn đi ra ngoài được vài lần. gặp mặt mấy vị cường giả đồng môn. Nhưng cừu Hinh Dư lại một mực tu luyện, trừ Trịnh Hạo Thiên và Vương Nhất Nguyên ra thì không hề gặp bắt cứ một ai. cho tận tận hôm nay. khi tiếng chuông vang lên. nàng mới chính thức lộ mặt trước mọi người, cho nên mới tạo thành kết quả như vậy.

Tinh quang trong con ngươi lóe lên, Trịnh Hạo Thiên trong lòng cũng kinh hỉ.

Trên người cừu Hinh Dư không ngờ đã có sáu tầng quang mang đao động. Tuy cùng mong manh như sáu tầng quang mang trên người Dư Uy Hoa. hiển nhiên vừa mới tiến vào lục giai không lâu. nhưng điều này cũng là tốt lấm rồi.

Cao Cầu lẳn lượt nhìn qua tất cả mọi người, nói: "Các ngươi đều rất cố gắng tu luyện, có một số người trong nửa năm qua đã thăng cấp một giai, lão phu trong lòng thật sự vui mừng."

Sắc mọi người nơi này mỗi người một vẻ. Đạt đa số mọi người đều lộ vẻ hưng phấn vui vẻ, nhưng cũng có người ảm thầm cười khổ. trong nửa năm qua, bọn họ tuy cũng có tài nguyên dồi đào, nhưng vẫn dậm chân tại chỗ. không thể tiến thêm nửa bước.

Sắc mặt Cao cầu trở nên ngưng trọng nói: "Phiêu Milu vân Hải mỗi năm đều tồ chức một lần ra ngoài săn thú. Dựa theo quy định cũ. tất cả môn hạ đệ tử tu luyện trong vân Hải đều có quyền tham giai." Hẳn hơi dừng lại một chút, nói: "Tất cả đệ tử dưới thất giai đều có thể quyết định tham gia hay không, nhưng lão phu hy vọng tất cả đệ tử từ thất giai trở lên quyết định tham gia."

"Vảng."

Tù mấy người Trịnh Hạo Thiên ra, tất cả mọi người cung kính ứng tiếng.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên hơi phát sáng.

Từ lúc hắn tiến vào Phiêu Miểu vân Hải đến giờ cũng được hơn nửa năm rồi. Trong khoảng thời gian này. ngoại trừ tu luyện ra, hắn cũng kết giao được mấy Bằng hữu đồng môn. đồng thời biết một chuyện trong Phiêu Miểu vân Hải.

Ỏ nơi này, các môn các phái cư trú ở những nơi khác nhau, hoàn cảnh tu luyện cùng bất đồng. Hơn nữa. đựa theo biểu hiện của mỗi người trên Thí luyện chỉ lộ, tài nguyên được phân phát cũng khác nhau rất nhiều.

Bất quá, sự khác biệt này cũng không phải là bất biến.

Cứ mỗi năm một lần. Phiêu Miểu vân Hải đều mớ vân Hải tầng ngoài ra, để tất cả các đệ tử tu luyện tiến vào đó săn thú. cả cuộc đi săn chỉ diễn ra trong một tháng, và thành tích đạt được trong một tháng đó sẽ quyết định đến địa vị của đệ tử đó trong năm tiếp theo ở Phiêu Miểu vân Hải.

Trong cuộc đi săn này đương nhiên có tồn tại rất nhiều nguy hiểm, nhưng nguy hiểm không chỉ đền từ những con quái thú trong vân hải mà còn đến từ chính bản thân nhân loại.

Đám thái trượng trưởng lão bát đại siêu cấp môn phái tuy không cổ vũ đám tinh anh trẻ tuổi chém giết lẫn nhau, nhưng nếu bọn hắn đã sống cùng niên đại thì không thể tránh khỏi tranh đoạt tài nguyên của nhau, từ đó sinh ra thù hận. Rất nhiều người thùa địp cơ hội săn thú ngoài Vân Hải một năm một lần này, đề kết thúc ản oán ngoài vân Hải.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều phải tham gia săn thú.

Chỉ cần chấp nhận tài nguyên năm tiếp theo hạ xuống một bậc. thì tu luyện giả trên thất giai có thể không tham gia hoạt động này.

Đương nhiên, đệ tử dưới thất giai thì không cần nói đến. cho dù bọn họ có muốn tham gia thì cùng chưa chăc đã được áp ứng.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác, sau khi nghe được tin tức này. trái tim hắn lập tức đập thình thịch.

Cao Cầu làm việc có thể nói là như sấm vang chớp giật. Dưới ánh mắt lăng lệ gần như là thực chất của hắn. tất cả đám tu luyện giả từ thất giai trở lên đều vội vàng báo danh, cho dù ngay cả Cao Thăng và Vương Nhất Nguyên vừa mới tấn chức thất giai cũng không ngoại lệ.

Tuy tham gia săn thú là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm và kỳ ngộ luôn luôn song hành, chỉ cần có thể sống sót trở về, thu hoạch đồng dạng cũng không nhỏ.

Cao Cầu hài lòng gật đầu, nói: "Lão phu hi vọng các ngươi sẽ có biểu hiện tốt trong lần săn thú này. Bất quá lão phu cũng phải cảnh báo một câu. Các ngươi là thợ săn chứ không phải là con mỗi. Cho nên làm việc phải cẩn thận, không thể sơ suất. Phải nhớ kỳ..." Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng: "Mạng, chỉ có một cái."

Mọi trong trong lòng rùng mình, vội vàng gật đầu.

Trịnh Hạo Thiên đột nhiên tiến lên trước một bước, nói: "Cao thái trượng trưởng lão. vãn bối cùng muốn tiến vào vân Hải săn thú."

Trong nháy mất. tất cả mọi người đều nhìn lại.

Có thể tiến vào Phiêu Miểu vân Hải. đều chính là nhân vật tinh anh của bát đại siêu cấp môn phái. Bọn họ đều là hạng người tâm cao khí ngạo, bình thường không bao giờ lại đề tu luyện giả thấp giai hơn minh vào mắt.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác, chỉ cần là người từng nhìn thấy hẳn so đấu với Mạc Không Văn trên Bát Phương thai, đều phải kính trọng hắn vài phần.

Mà chính bởi vì tất cả mọi người đều biết thực lực của hắn, cho nên trong lòng cũng chỉ hơi kinh ngạc rồi lập tức bình thường trở lại.

Với thực lực của hắn hiện giờ, tuy không thể nói là tung hoành vân Hải. nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, thì tự bảo vệ mình không thành vấn đề.

Cừu Hinh Dư. Lâm Đình và Dư Uy Hoa hai mắt sáng ngời' Nhưng bọn hắn còn chưa kịp mớ miệng thì Cao cầu đã vung tay lên, nói: "Bốn người các ngươi đều có thực lực tiến vào vân Hải săn bán. nhưng lão phu không dám mạo hiểm, cho nên chỉ cho phép hai người đi thôi. Các ngươi tụ thương lượng đi."

Bốn ngựời Trịnh Hạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, Du Uy Hoa kêu lên: ''Ta nhất định phải đi. nếu không ta nhất định sẽ trốn đi đó."

Ba người còn lại cùng trợn trắng mắt. nhưng mọi người đều biết, tên này tuyệt đổi là nói được làm được.

Cừu Hinh Dư và Lâm Đính liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ bất đắc **. Bất quá, đối diện với tên Dư Uy Hoa này. bất luận kẻ nào cũng không thể tức giận được.

Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, nói: "Cùng được, để ta và Dư Uy Hoa theo các vị sư huynh sư tỷ một lần đi."

Khi tiếng chuông trong Phiêu Miểu vân Hải ầm ầm vang lên, một đạo quang mang từ trên Truyền Tống trận chợt lóe lên, tiếp đó một vị nam tử đã xuất hiện nhanh như chớp.

Dường như hẳn rất quen thuộc Phiêu Miểu vân Hải. cho nên vừa mới xuất hiện, hắn đã lập tức nhắm thẳng về một ngọn núi. cấp tốc bay đi.

Một lát sau. hắn đã đi tới một tòa đình viện khổng lồ trên đỉnh ngọn núi đó.

Trên đường đi, có rất nhiều đạo thần niệm lướt qua người hắn. lại càng có nhiều linh thú hộ sơn dùng ánh mắt ảm lành nhìn chằm chằm vào người hắn.

Nhưng trên thân thể người này lại mang theo ấn ký đặc biệt của Phiêu Miểu vân Hải, cho nên hắn dễ dàng phi hành một mạch mà không gặp phải cản trở nào.

"Nghiêm sư đệ. ta tới rồi."

Người nọ hạ xuống đỉnh viện, thấp giọng nói.

''Trần sư huynh. tại sao ngươi lại tới đây." Bóng người chợt lóe lên. Nghiêm Anh đã đi ra khỏi phòng, kinh hỉ nói.

Người này chính là Trần Tà - kẻ đã từng gặp Trịnh Hạo Thiên trong Trấn Ma tháp và giao chiến kịch liệt một trận, chỉ là sắc mặt hắn hiện giờ đã rất khó coi.

Than nhẹ một tiếng, Trần Tà nói: "Một lời khó nói hết. chúng ta vào trong hãy nói."

Hẳn tiến vào nhà Nghiêm Anh không chút ngại ngần, bởi vậy có thể thấy được, quan hệ giữa hai người này tuyệt đối không phải là bình thường.

"Hiện giờ ta đang gặp phiền toái lớn." Trần Tà than thở một tiếng, nói: ''Hơn nửa năm trước, ta phát hiện một con Mộng Yểm ngũ giai trong Trấn Ma tháp, vì con Mộng Yểm này. ta đã ngẩm hạ sát thủ. giết chết phu phụ Trương Ngọc Tân và Nguyên Kim Ng của Hồn Độn sơn."

Nghiêm Anh hít sâu một hơi lạnh, nói: "Phu phụ bọn họ chính là cường giả bát giai, một khi liên thủ thì thực lực sẽ đại tăng, không hề dưới ta và người mà."

Trẳn Tà hừ lạnh một tiếng nói: "Vì trấn thủ Trấn Ma tháp, sư tổ đã ban cho ta ngụy pháp khí Khốn Long tác. Nếu không có Khốn Long tác ta há có thể đắc thủ."

Trong con ngươi Nghiêm Anh lộ ra vẻ hâm mộ nói: ''Tổ phụ đúng là cưng chiều người mà. so với huynh đệ chúng ta còn tốt hơn."

Trẳn Tà cười ha hả, nói: ''Sư đệ ngươi cần gì hâm mộ ta. Sư tổ bảo ngươi tới Phiêu Miễu vân Hải tôi luyện đều là có thâm ý cả. Đợi đến khi người thăng cấp thập giai thành công, chẳng lẽ còn sợ không có ngụy pháp khí nữa ư."

Nghiêm Anh bật cười, hắn đương nhiên hiểu được đạo lý trong đó.

Trần Tà đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Vốn chuyện này ta làm rất kín kẽ, chỉ đáng tiếc, vi huynh vừa mới bát được Mộng Yểm thi bị một tên khốn của Kim Quang động đánh lén. Người này ra tay tàn nhẫn, thiếu chút nữa đưa vi huynh vào chỗ chết, nếu không có Khốn Long tác hộ chủ

thì " hắn lắc lẳc đầu. trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Vi huynh hiện giờ khó mà đến gặp được

ngươi."

Sắc mặt Nghiêm Anh trở nên ngưng trọng, nói: "Người nọ là ai?"

Trần Tà cười khổ nói: "Không biết, nhưng người này sử dụng biến thân thiên cầm, lại am hiểu thần mục. tuyệt đối là đệ tử Kim Quang động không thể nghi ngờ. hơn nữa nhất định là một trong những đệ tử hạch tâm."

Nghiêm Anh cau mày nói: "Môn hạ đệ tử Kim Quang động đâu chỉ có ức vạn. cho dù đệ tử hạch tâm cũng nhiều vô kể. làm sao có thể tìm ra người này chứ?"

Cơ nhục trên mặt Trần Tà khẽ giật giật, nói: "Vi huynh vẫn đang điều tra. Nếu thật sự để vi huynh tra ra là kẻ nào. Hừ, ta nhất định sẽ nghiền hắn nát như tương, hối hạn vì sao lại sinh ra trên thế giới này." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nghiêm Anh vội vàng an ủi: "Sư huynh, việc này không gắp được, cứ từ từ thời."

Trẳn Tà bất đắc dĩ, nói: "Ta biết, nhưng kẻ này thật quá ghê tớm. lại mật báo cho Hồn Độn sơn chuyên ngu huynh giết chết phu phụTrương Ngọc Tân."

Nghiêm Anh sắc mặt khẽ biến, nói: "Bọn họ nói thế nào?"

"Hồn Độn sơn nể mặt sư tổ. hơn nữa lại không có chứng cớ xác thực, cho nên không dám tới đòi người. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ngu huynh vẫn không thể trở về Phong Thần nhai nữa rồi. cho nên đành phụng mệnh sư tồn tiến vào Phiêu Miểu vân Hải tu hành, không được phép ra ngoài." Trần Tà thở dài nói.

Cửu giai và thập giai tuy chỉ hơn kém một cấp. nhưng thực lực lại như trời với đất.

Nếu hắn thật sự có thể tấn chức thập giai, thì Hỗn Độn sơn cho dù có muốn động đến hắn cũng phải cố kỵ ba phần.

Nghiêm Anh trong lòng vừa động, nói: "Trần sư huynh. trên người ngươi còn Khốn Long tác không?"

Trần Tà khẽ gật đầu, nói: "Sư tồ đại nhân đã nói, phải phòng ngừa người của Hỗn Độn sơn thầm hạ thủ với ta. cho nên mới đặc biệt tạm thời ban bảo vật này cho ta. không thu hồi.

Nghiêm Anh nghe xong liền mừng rỡ. không kìm lòng nổi mà cất tiếng cười dài, nói: "Tốt quá. sư huynh ngươi tới đây. thật đúng là thiên ỷ mà."