Chiến Thiên

Chương 453: Khiêu chiến




"Không thể nào…."

Vô số tiếng kinh hô từ những nơi khác nhau vang lên, thanh âm khó tin càng lúc càng lớn.

"Hắn lại có thể nhìn thấu huyễn cảnh, sao hắn làm được chuyện này?"

Nếu như mọi người cảm thấy hơi khó hiểu chuyện Cừu Hinh Dư đột nhiên có thể cố định người đá, thì mọi người đều biết rõ nguyên nhân mà Trịnh Hạo Thiên có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra.

Người trẻ tuổi nổi danh này, biểu hiện cuối cùng của hắn đã nói rõ cho mọi người biết, hắn có thể nhìn thấu tất cả huyễn cảnh, những lực lượng hư ảo này đối với hắn mà nói, căn bản không có một chút tác dụng.

Nói cách khác, những người khác đánh đánh giết giết mới qua được Thí Luyện Đường, còn hắn chỉ thơ thẫn tản bộ một vòng là đến, trừ lúc cuối phải thi triển ra thân pháp, thì cũng không trải qua bất kỳ khảo nghiệm nào.

Trên đỉnh núi, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, ngay cả Cao Cầu cũng không nghĩ tới cư nhiên xuất hiện ra tình huống ngoài ý muốn này.

"Các vị, hiện tại đánh giá hắn như thế nào?" Thanh âm Hứa lão chậm rãi vang lên: "Người này trời sinh dị bẩm, hoặc là người mang dị bảo, nên có thể nhìn thấu huyễn cảnh, vậy chúng ta nên đánh giá hắn ở mức cao nhất, hay là tìm phương thức khác khảo hạch thêm?"

Cao Cầu hơi há miệng, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại.

Sở dĩ bát đại môn phái nhọc lòng kiến tạo Điểm Danh Đường, hơn nữa còn không tiếc cái giá khổng lồ…truy bắt thiên ma hóa thành lực lượng hắc ám quán thâu vào con đường thí luyện này, cũng là vì muốn khảo nghiệm tiềm lực cùng thực lực đệ tử bát đại môn phái.

Biểu hiện trên con đường này càng tốt, thì thu hoạch cùng đãi ngộ của bọn họ ở Phiêu Miểu Vân Hải càng cao.

Nhưng mà từ xưa tới nay, chưa từng có tu luyện giả dưới thất giai có thể thuận lợi thông qua con đường thí luyện này.

Hôm nay mặc dù thoáng cái xuất hiện hai ngoại lệ, nhưng hai ngoại lệ này đều có vẻ tương đối quỷ dị.

Một màn cuối cùng của Cừu Hinh Dư không cần phải nói, tất cả người đá đều đơ ra, tuyệt đối là chuyện trước nay chưa từng có. Mà biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên lại càng quỷ dị, hắn có thể không nhìn vào huyễn cảnh do Mộng Yểm sáng tạo, đây mới thực sực là chuyện rợn cả người.

Bất quá cũng chính bởi vì biểu hiện bọn họ quá mức khó tin, cho nên ngay cả Cao Cầu cũng ngượng ngùng không nói tốt, trực tiếp cho bọn hắn đánh giá cao nhất.

Bởi vì…phần thưởng cho thành tích cao nhất này quá mức kinh người, cho dù là cường giả linh thể cũng phải đỏ mắt nhìn nó.

"Theo lão phu, trong con đường thí luyện này khẳng định đã xảy ra dị biến." Một người trầm giọng nói: "Những người này tu vi cao nhất cũng chỉ là là lục giai, mà thấp nhất là tứ giai, há có thể toàn bộ thông qua hơn nửa đoạn đường trong thông đạo. Mà biểu hiện cuối cùng của hai người kia càng làm cho người ta không thể giải thích được. Lão phu sống gần ngàn năm, cũng là lần đầu tiên thấy chuyện quỷ dị bực này. Hắc hắc, lão phu thật hoài phi, hắn có phải một con thiên ma đã huyễn hóa thành hay không."

Lông mày Cao Cầu cau lại, nói: "Trần Hùng Địch, những lời này của ngươi có ý gì?"

Đạo nhân ảnh cách đó không xa khẽ lay động một chút, nói: "Lão phu không có ý tứ gì, bất quá cũng chỉ nghi ngờ năng lực người này mà thôi."

"Trần Hùng Địch, Nghiêm Anh Phong Thần Nhai các ngươi đưa bọn họ vào sơn đạo, khiến chúng liên tiếp gặp nạn, xém nữa đã bị linh thú thủ sơn gây thương tích. Nếu như không phải Viên huynh chạy tới tự mình tiếp dẫn, thì bọn họ chưa chắc có thể tìm thấy phương hướng đến con đường thí luyện đâu." Cao Cầu tức giận hừ một tiếng, nói: "Ngươi không đi trừng phạt môn hạ đệ tử, ngược lại còn muốn gây phiền toái cho môn hạ Vạn Kiếm Tông ta, chẳng lẽ không biết xấu hổ sao."

Những người còn lại trao đổi ánh mắt với nhau, đều ngậm chặt miệng lại.

Tuy bọn họ đã sống ở đây lâu năm, nhưng mà sự tình xảy ra ở Tiểu Linh giới cũng vô cùng rõ ràng.

Vừa nghe thấy Vạn Kiếm Tông cùng Phong Thần Nhai tranh chấp, mọi người lập tức câm như hến, không muốn can thiệp vào.

Trần Hùng Địch cười lạnh một tiếng, nói: "Cao Cầu, ngươi không nên lẫn lộn chứ, hiện tại lão phu đang nói chính sự, chẳng lẽ ngươi cho rằng hai người bọn hắn dùng phương thức này thông qua con đường thí luyện có thể làm người ta tâm phục khẩu phục sao."

Cao Cầu hừ lạnh, nói: "Công đạo tại trong lòng, nếu mà Trần huynh hoài nghi điểm này, không ngại mời các vị ở chỗ này biểu quyết đi."

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Con đường thí luyện này là do tiền bối các đời trước của bát đại môn phái chúng ta sáng chế ra, lúc sáng chế, cũng không nói không cho phép thi triển thủ đoạn thế nào. Nếu hai người bọn hắn có thể thông qua nơi đây, tự nhiên phải thừa nhận."

Trần Hùng Địch sửng sốt một chút, tựa hồ trong lòng còn chút khó chịu, nhưng không dám phản bác tại chỗ.

Những người ở đây ít nhất đều sống mấy trăm năm, quen thuộc nhau đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.

Người vừa nói này chính là thái thượng trưởng lão của Thiên Tinh Môn ở Phiêu Miểu Vân Hải Lãnh tiên tử, lai lịch nàng thần bí quỷ dị, trong ngắn ngủi mấy chục năm đã tu thành cảnh giới linh thể, một thân tu vi bí hiểm, ngay cả Trần Hùng Địch cũng không dám nói có thể chiến thắng.

Mà ân oán giữa Trịnh Hạo Thiên cùng Nghiêm gia rõ ràng có chút quan hệ thâm sâu với Thiên Tinh Môn.

Những người còn lại có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng mà Thiên Tinh Môn tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý tới.

Trần Hùng Địch tự tin có thể đối phó được Vạn Kiếm Tông, nhưng mà khi hai đại môn phái này bắt đầu liên thủ, thì hắn cũng không dám dễ dàng đắc tội.

"Lãnh tiên tử nói không sai, lão phu thấy bọn hắn xem như đã vượt qua kiểm tra rồi." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Lãnh tiên tử nói rất có lý."

Mọi người liên tục mở miệng, nhưng mà ý tứ bọn hắn biểu lộ đều nghiêng về bên Trịnh Hạo Thiên.

Sắc mặt Trần Hùng Địch cực kỳ khó coi, ở chỗ này, hắn như một mình đối diện nguy cơ bốn phía, không ngờ hơn mười người mà hắn cũng không tìm được đồng minh thứ hai.

Tâm niệm hắn khẽ chuyển thật nhanh, không khỏi thở dài một tiếng.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư ở Tiểu Linh giới cứu viện hơn vạn đệ tử các phái, mà có thể đi tới nơi quyết chiến, phần lớn đều là nhân vật tinh anh trong các phái.

Nói cách khác, môn hạ đệ tử trong phái những đại lão này hoặc nhiều hoặc ít đều có một số, thái độ bọn họ tự nhiên cũng nghiêng về Trịnh Hạo Thiên.

Bọn họ cũng không cố ý giấu diếm cuộc đàm thoại này, mà xuyên thấu qua hào quang các nơi ở Phiêu Miểu Vân Hải, để cho tất cả tu luyện giả đều nghe được rõ ràng.

Khi mọi người nghe được Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư sắp đạt được phần thưởng cao nhất, ánh mắt mọi người đều hiện lên tinh quang, trong lòng không ngừng hâm mộ.

Đột nhiên, một vị trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, khí độ chững chạc bước ra từ trong đám người, hắn khom người thật sâu với màn hào quang trước mắt, cao giọng nói: "Vãn bối Ngũ Sát Điện Mặc Không Văn Văn bái kiến các vị thái thượng trưởng lão."

Lời hắn tuy vô pháp xuyên thấu qua vô tận mây biển nhắn đến đỉnh núi Điểm Danh Đường, nhưng mà những vị thái thượng trưởng lão này đều đang thi triển bí pháp trao đổi trong lòng, cho nên thanh âm hắn có thể thông qua màn hào quang để cho phần đông trưởng lão nghe thấy.

"Mặc Không Văn, ngươi muốn gì?"

Một thanh âm có chút không vui vang lên, vị thái thượng trưởng lão đến từ Ngũ Sát Điện Dương Bất Ủy quát lên.

Đây là phân tranh giữa Vạn Kiếm Tông cùng Phong Thần Nhai, Ngũ Sát Điện không thích hợp để chen chân vào.

Trong lòng Trần Hùng Địch liền mừng rỡ, vội vàng nói: "Dương huynh, nếu đệ tử quý phái muốn nói ra suy nghĩ của mình, vậy hãy để cho hắn thoải mái nói đi. Hắc hắc, Mặc Không Văn Văn là đệ tử dưới thất giai kiệt xuất nhất của quý phái, mọi người trong bát đại môn phái chúng ta đều biết, hắn được xưng là đệ nhất nhân dưới thất giai trong thiên hạ, lời hắn nói khẳng định đại biểu cho đa số môn hạ đệ tử trong Phiêu Miểu Vân Hải."

Sắc mặt Dương Bất khẽ biến, trong lòng thầm than một tiếng, nói: "Cũng được, Mặc Không Văn Văn, ngươi có gì cứ nói."

Mặc Không Văn khom người thật sâu về mọi người, nói: "Các vị thái thượng trưởng lão, hai vị sư đệ muội Vạn Kiếm Tông tuy thành công thông qua con đường thí luyện, nhưng phương pháp bọn hắn thông qua khó có thể làm mọi người tâm phục. Không bằng để cho đệ tử đánh một trận với Trịnh Hạo Thiên kia, nếu mà hắn có thể chiến thắng đệ tử, đương nhiên là đại biểu cho hắn có thực lực này, nhận được tưởng thưởng cao nhất. Nhưng nếu mà hắn không thắng được đệ tử, thì đã nói lên hắn dùng phương thức mưu mẹo nào đó mà thông qua con đường thí luyện, phương pháp này thực không thể thừa nhận.

Trần Hùng Địch liên tục gật đầu, nói: "Mặc Không Văn Văn nói rất đúng, nếu mà ngày sau những người không tinh vũ nghệ, vắt óc tìm mưu kế trục lợi, thì các trưởng bối khổ tâm sáng tạo ra con đường thí luyện này còn ý nghĩa gì."

Tất cả mọi người đều khẽ nhíu mày, mặc dù bọn họ cũng biết những lời này của Trần Hùng Địch là càn quấy, nhưng mà cũng không thể quang minh chính đại phản bác.

Song, ở trước màn hào quang, lại xuất hiện một vị thanh niên anh tuấn thân hình cao lớn, hắn cao giọng nói: "Mặc Không Văn, ngươi nói bọn họ mưu mẹo vượt qua kiểm tra, vậy ta hỏi ngươi, trong mấy ngàn năm qua, có ai có thể làm được chuyện này không? Tại sao trước hôm nay, chưa từng có người mưu mẹo vượt qua?" Hắn khom người thật sâu tới màn hào quang trước mắt, nói: "Các vị thái thượng trưởng lão, đệ tử Thất Nguyên Môn Vương Kỳ Phong, đại biểu cho tất cả môn hạ Thất Nguyên Môn đề nghị cho bọn họ đạt được phần thưởng cao nhất."

Sắc mặt Trần Hùng Địch lập tức trở nên khó coi, nếu như là một tu luyện giả bình thường dám can đảm nói như vậy trước mắt đám thái thượng trưởng lão hắn, thì hắn đã sớm tát cho một cái rồi.

Tu luyện giả cùng cường giả linh thể phải phân rõ tôn ti, sao có thể dễ dàng đánh vỡ như vậy.

Có điều, Vương Kỳ Phong Thất Nguyên Môn lại bất đồng, sư phụ hắn chính là một trong chủ sự chân chính của Thất Nguyên Môn, ngay cả bản thân hắn cũng không dám đắc tội.

Mặc Không Văn nhướng mày, nói: "Vương sư huynh, Thất Nguyên Môn các ngươi tâm phục khẩu phục, nhưng tiểu đệ cũng không phục." Hắn ngừng một chút, lại nói: "Vương sư huynh đi trước một bước tiến vào thất giai, làm tiểu đệ kính nể không thôi. Đợi ngày sau tiểu đệ đột phá thất giai, sẽ thỉnh giáo Vương sư huynh."

Vương Kỳ Phong thả ra tràng cười dài, nói: "Mặc Không Văn, lúc lục giai, ta và ngươi đã đấu qua mười lần. Thật không biết đến tột cùng lòng tin tưởng của ngươi từ đâu mà tới, được rồi, Vương mỗ chờ ngươi tiến giai, rồi hảo hảo tái đấu một trận."

Tinh quang trong đôi mắt hai người tỏa ra bốn phía, nhìn xuyên qua màn hào quang xa xa kia, chiến ý trên người lại càng cao.

Dương Bất sắc mặt trầm xuống, nói: "Càn quấy, đây là chỗ nào, há để cho hai người các ngươi làm càn."

Vương Kỳ Phong cùng Mặc Không Văn lập tức yên lặng lại, bất quá từ ánh mắt bọn hắn có thể thấy được, trong lòng bọn hắn quả thật không phục.

Cao Cầu trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Được rồi, nếu Mặc Không Văn đã đưa ra đề nghị này, vậy để hắn tranh tài một trận với Trịnh Hạo Thiên, đợi đánh xong trận này, chúng ta hãy đánh giá phần thưởng."

Mặc Không Văn vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: "Đa tạ Cao thái thượng trưởng lão."

Cao Cầu khẽ mỉm cười, trong lòng lại thầm nghĩ, nếu ngay cả vị lão nhân kia trông tông môn cũng coi trọng Trịnh Hạo Thiên như vậy, thì cứ để hắn phóng tay đánh một trận đi….