Chiến Thiên

Chương 423: Lấy oán trả ơn




Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày nói: " Phù triện quang minh của tiểu đệ không còn nhiều lắm."

Hắn nói như vậy hoàn toàn là thật. Từ sau khi rời khỏi quyết chiến chỉ địa. hắn còn chưa kịp bổ sung phù triện, cho nên số lượng phù triện trong tay quả thật không còn nhiều lắm.

Bất quá, nể mặt La Khắc Địch, hắn vẫn định tặng cho mấy người này một phần. ít nhất cũng đủ để bọn họ rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Nhưng hắn còn chưa kịp giải thích thì Vương Bình đã thở dài một tiếng, nói: "Vận khí chúng ta thật xui xèo mà. Hả. không hay. thiên ma lại tới."

Sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, vẻ mặt cũng trở nên khẩn trương, hai mắt trợn trừng, nhìn thẳng về phía sau lưng Trịnh Hạo Thiên.

Trên người Trịnh Hạo Thiên lập tức xuất hiện mấy ngàn đạo kiểm, bắn thẳng về phía sau lưng. Đồng thời thân thể hắn cùng đột nhiên xoay lại. một tay phóng ra một tẩm quang minh hệ phù triện.

Nhưng ngay khi Trịnh Hạo Thiên làm xong hết thảy, trên mặt Vương Binh lập tức lộ ra một nụ cười nanh ác khủng bố. tiếp đó hắn vung tay lên. linh quang chớp động, hung hăng đánh thẳng vào lưng Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thê lương, thân thể giống như điều đứt đây bắn văng ra ngoài.

"Vương sư huynh..."

Phía sau lưng Vương Bình, mấy tiếng kinh hô không hẹn mà cùng vang lên. Bên trong những giọng nói này có kinh ngạc, có hờ hững, thậm chí còn mang theo cả mùi vị tán thưởng.

Vương Bình ra tay như điện, linh khí chỉ quang trên thân thể không ngừng chớp động, liên tiếp oanh lên thân thể Trịnh Hạo Thiên đang bay giữa không trung, đục thủng một cái lỗ lớn trên y phục của hán.

Khi Trịnh Hạo Thiên rơi xuống mặt đất. thân thể đã loang lỗ vết máu, vô cùng thê thảm, chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.

"Vương sư huynh. ngươi...." Một tu luyện giả ngũ giai trẻ tuổi run giọng nói: "Vừa rồi hắn còn cứu chúng ta mà."

Vương Bình còn chưa kịp nói thì một người trẻ tuổi khác đứng cạnh người hắn lập tức nói: ''Sư đệ, lòng dạ ngươi quá mềm yếu. Nơi này là nơi nào chứ? Nơi này chính là Trấn Ma tháp nguy hiểm trùng trùng. Một khi tiến vào nơi đây thì phải chuẩn bị tâm lý bị người khác đánh giết, chết trong tay Vương sư huynh, hắc hắc. cũng coi như là phúc khí của hắn."

Vương Bình khẽ lắc lắc đầu. thở dài: "Kỳ thật người này tốt xấu gì cùng cứu chúng ta một mạng, chỉ cần có thể. ngu huynh cũng không muốn hạ sát thủ. Nhưng trên người kẻ này lại có thứ chúng ta cẩn." vẻ mặt tràn đầy vẻ cảm khái, nói: "Vừa rồi các ngươi cũng bị thiên ma vây công, cảm giác đi trên ranh giới sinh tử thế nào?"

Tất cả mọi người đều khẽ rùng mình, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

"Nếu ngu huynh đoán không lầm. con thiên ma biến dị ở nơi này chính là Mộng Yểm trong truyền thuyết. Với thực lực của chúng ta. chỉ cần gặp phải nó. thì kết cục duy nhất chỉ có một. chính là chìm vào vô tận ác mộng, thậm chí còn nó đoạt quyền khống chế thân thể. trở thành khôi lỗi của nó vĩnh viễn."

Sắc mặt mọi người càng lúc càng trở nên khó coi.

Vừa nghĩ đến kết quả đáng sợ kia, ngay cả ở đây đều là tu luyện giả ngũ giai, nhưng vẫn không thể khống chế được thân thể khẽ rùng mình.

Vương Bình đưa tay chỉ về phía Trịnh Hạo Thiên, nói: "Hiện giờ cơ hội duy nhất để chúng ta thoát ra chính là ở trên người người này. Trong tay hắn có khá nhiều phù triện quang minh hệ. Cùng chỉ lực lượng quang minh thuần thúy mới có thể khiến Mộng Yểm nhượng bộ lui binh." Hắn hít thật sâu một hơi, nói: "Chỉ cần sử dụng tốt chỗ phù triện quang minh hệ đó. chúng ta nhất định có thể thuận lợi trở về môn phái, sau đó báo lên chuyện liên quang đến Mộng Yểm. Đến khi đó. chúng ta sẽ được khen thường. Hắc hắc. Mộng Yểm đó. nếu để cho các thái trượng trưởng lão biết, bọn họ nhất định sẽ phát điên. Mà phần thưởng của chúng ta tuyệt đối sẽ không thua kém phần thưởng của

những sư huynh trở về tử vong chỉ địa đầu. Đến lúc đó. linh thạch, thần binh, tâm pháp bí truyền còn không mặc ngươi lựa chọn..."

Hai mắt mọi người ẩn ước sáng lên, ngay cả người trẻ tuổi không đành lòng, mớ miệng phản đối lúc trước cũng kích động vạn phần. Hắn gật đầu thật mạnh, nói: "Vương sư huynh nói đúng, hết thảy để nghe theo sư huynh."

Vương Bình đắc ý cười, chỉ trong thời gian ngán mà hẳn đã có thể đưa ra quyết định như vậy, đồng thời thành công kích sát tên thiếu niên của Vạn Kiếm tông kia. trong lòng cũng có chút đắc ý.

Nhưng đúng vào lúc này. hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói chậm rãi vang lên.

"Vương sư huynh, ngươi làm sao chắc chắn được con thiên ma biến dị này chính là Mộng Yểm trong truyền thuyết?"

Vương Bình lộ vẻ tự màn, nói: "Lúc trước, ngu huynh từng may mắn được đọc qua một quyển bí điển của bổn môn. Nó là của một bị thái trượng trưởng lão cường đại. trong bản môn cũng chỉ có đệ tử hạch tâm mới có tư cách xem. cho nên mới nhìn ra chút manh mối." Hắn hơi dừng lại một chút, vốn muốn nói thèm, nhưng đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh toát, hai mắt ngưng trọng nhìn về phía mọi người.

Chỉ thấy mấy vị sư đệ hai mắt nhìn nhau, trong con ngươi mang theo một vẻ sợ hãi không thể kiềm nén nổi.

"Ai. vừa rồi là ai nói..."

Vương Bình run giọng hỏi.

Mấy người đều cùng lắc đầu. một người nhất gan trong đó hai hàm răng còn đánh vào nhau cầm cập..

Mộng Yểm.

Cơ hả gần như cùng lúc, trong lòng mọi người đều hiện lên một cái tên, đó chính là loại thiên ma khủng bố. đủ khiến tất cả mọi cường giả phải lãm vào tuyệt vọng.

Vương Bình đột nhiên quát lớn một tiếng, nhào về phía thi thể Trịnh Hạo Thiên, hai tay hắn cố gắng vươn ra, chộp tới tập phù triện quang minh hệ trong tay Trịnh Hạo Thiên.

Chính như lời hắn, nếu chẳng may gặp phải Mộng Yểm. thì cơ hội thoát thân duy nhất chính là quang minh phù triện trong tay Trịnh Hạo Thiên.

Chỉ là trong tích tắc khi bàn tay hắn sắp chộp được phù triện, thân thể Trịnh Hạo Thiên đột nhiên động đậy.

Giống như có một sợi dây vô hình quấn quanh, giật ngược thân thể hắn về phía sau nhanh như chớp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Vương Bình vồ phải hư không, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

"Mộng Yểm. thật sự là Mộng Yểm ư?"

Hẳn khẽ rên rỉ. trên mặt không còn chút huyết sắc nào nữa.

Hắn biết rất rõ linh khí chỉ quang của mình uy lực thế nào.

Nếu vị cường giả trẻ tuổi của Vạn Kiếm tông này là một luyện yêu võ giả, có lẽ còn có thể bảo toàn tính mạng dưới một kích đánh lén của hắn. nhưng hắn là một linh khí sư mà.

Một linh khí sư nhận phải công kích như vậy. kết quả chỉ có một. đó chính là hồn tan thân vong. Chỉ cần những vết máu loang lỗ trên người hắn là có thể khảng định.

Nhưng lúc này, cái thi thể đã chết đến không thể chết thèm lần nữa không ngờ đột nhiên đi động, hơn nữa vừa vặn lại ngăn cản hắn cướp lấy quang minh phù triện.

Khả năng duy nhất có thể chính là, có một lực lượng nào đó đang làm khó dễ hắn.

Hấn thắt thần ngẩng đầu lên. đối mắt lướt quanh bốn phía, bên trong tràn đầy vẻ sợ hãi.

Mọi người chậm rãi xích lại gần nhau, lưng tựa tưng, tạo thành một vòng trọn. Từng đạo từng đạo linh khí chỉ quang không ngừng chớp động người bọn hắn, một lần nữa bảo hộ bọn họ.

Tuy trong lòng bọn hắn đã tràn ngập tuyệt vọng, không có một ai cho rằng minh có thể sống sót. thoát khỏi tay Mộng Yểm, nhưng lúc này cũng không có ai nguyện ý buông bỏ tính mạng mình cả.

"Làm sao ngươi có thể phát hiện ra ta?" Một thanh âm hư vô mờ mịt lại một lần nữa vang lên: "Nói cho ta biết, ta sẽ hiện thân."

Cơ mặt Vương Bình khẽ run rẩy. hắn hoảng sợ rống lên: "Mộng Yểm là thiên ma không đáng tin tưởng nhất trên thế giới này. trừ phi ngươi dùng bản tâm phát thệ với thiên ma chỉ chủ, nếu không ta tuyệt không tin."

''Được rồi. ta dùng danh nghĩa bản tâm phát thệ, chỉ cần người nói cho ta biết đáp án. ta sẽ hiện thân."

Trái tim đám người Vương Bình cuối cùng cũng hơi bình tĩnh trở lại.

Chỗ đáng sợ nhất của Mộng Yểm chinh là thuật ẩn nắp của nó. Năng lực ẩn nắp của một con Mộng Yểm so với thiên ma thì lớn hơn nhiều lắm.

Nếu như nói Mộng Yểm là một tu luyện giả thập giai, thì thiên ma bình thường đứng trước mặt Mộng Yểm chính là một tiểu hài tử vừa mới tập vò. Trên phương diện năng lực ẩn nấp hành tung, song phương căn bản không có gì có thể so sánh.

Cho nên khi không phát hiện ra tung tích Mộng Yểm. đám người Vương Binh mới không cho là lạ. Nếu bọn họ tìm được thì đó mới là chuyện khó tin.

Nếu Mộng Yểm một mực ẩn nấp. bọn họ nhất định chỉ có đường chết. Nhưng nếu một con Mộng Yểm ngũ giai chịu hiện thân, mấy người bọn họ lại liên thủ lại, chưa chắc đã không có lực liều mạng.

Đương nhiên, liều bất quá chỉ chạy giữ mạng chứ không phải là hy vọng xa vời, có thể giết chết hoặc bắt sống Mộng Yểm.

Vương Bình hít thật sâu một hơi, nói: "Ta cho ngươi biết, vị thái thượng trưởng lão kia khi còn sống chính là một thiên tài trác tuyệt, chuyên nghiên cứu về thiên ma. Lão nhân gia ông ta đã từng ký kết khế ước bình dẳng với một con Mộng Yểm. cho nên lão nhân gia ông ta biết cực kỳ rõ về Mộng Yểm. Ông ấy từng nói, phàm là nơi Mộng Yểm sinh ra, số lượng thiên ma khẳng định sẽ nhiều hơn xa bình thường, hơn nữa chúng còn theo bản năng tuần tra. du lãng trong một khu vực nhất định. Ta đã quan sát cả nửa ngày, cho nên mới có thể xác định." Nói đến đây hắn dừng lại một chút rồi bổ sung: "Nếu ngươi muốn biết nhiều hơn. trên người ta có một khối ngọc giản, đã phục chế tất cả nội dung, có thể tặng cho ngươi."

Nói xong, hắn liền lật tay, lấy ra một khối ngọc thạch nho nhỏ. đồng thời ném ra ngoài.

Khối ngọc giản lăn trên mặt đất mấy vòng rồi chậm rãi dừng lại.

Tất cả mọi người đều như ngừng thở, nhìn chằm chằm về phía khối ngọc giản, tựa như nó có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Sau một lát. một giọng nói thăm thẳm kia lại một lần nữa vang lên.

"Được, ta tin tưởng ngươi."

Trái tim mọi người như được buông lỏng. Tuy thời gian không dài. nhưng đối với bọn hắn mà nói vẫn dài tựa như một thế kỷ: khó có thể chịu nổi.

Lúc này, sau khi nghe được những lời kia. bọn họ đều cảm thấy, mấy chục năm qua. chưa bao giờ được nghe thấy thanh âm tuyệt với đến thế.

Không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện linh lực đao động, tiếp đó. dưới ánh mắt kinh hãi muốn chết của bọn hắn, một người chậm rãi đứng lên.

Vị cường giả trẻ tuổi của Vạn Kiếm tông không ngờ đột nhiên sống lại, từ trên mặt đất đứng lên.

Nhưng lúc này, tất cả vết thương và máu trên người hắn đã hoàn toàn biến mất.

Hắn dùng một ánh mất lạnh như băng nhìn về phía đám người Vương Bình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trào phúng và hàn ý....