Chiến Thiên

Chương 407: Âm dương bí quyết




Một cột khói xanh nhàn nhạt từ mặt đất chậm rãi bay lên.

Đây là do nhân tộc hỏa táng thi thể đồng tộc mà sinh ra khói bụi.

Mọi người nhìn hỏa diễm cháy trên mặt đất, trong lòng cảm khái vạn phần.

Tuy rằng hai bên chiến đấu mới có vài canh giờ thế nhưng tử thương không ít, kim cương viên nhân rút lui xong, thi thể của đồng bọn tự nhiên cũng mang đi, thi thể nhân tộc cũng chồng chất như núi, cũng chỉ có hỏa táng mới có thể xử lý toàn bộ.

Doãn Quân than nhẹ một tiếng, đi tới bên cạnh Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nói: "Trịnh huynh đệ, Cừu cô nương, các ngươi đã cứu tính mệnh của xá đệ, cả nhà chúng ta đều vô cùng cảm kích, xá đệ muốn gặp mặt các vị để tạ ơn, không biết các ngươi có đồng ý không?"

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư lúc này mới hiểu ra, trách không được vợ chồng Doãn Quân lại ngay từ đầu đã kính trọng họ như thế, thì ra bên trong còn có nguyên nhân.

Nhưng mà lúc đó số người bọn họ cứu nhiều lắm, ngay cả hai người cũng không biết ai rút cuộc mới là huynh đệ của Doãn Quân.

Bọn họ không nói chuyện, Cao Thăng cười tủm tỉm nói: "Nếu Doãn huynh đã muốn thế, bọn họ tự nhiên cầu mà không được."

Hắn quay đầu, đánh mắt với hai người Trịnh Hạo Thiên, mà đồng thời Vương Nhất Nguyên cũng truyền âm vào tai họ: "Doãn Quân phu phụ cũng như La Khắc Địch, đều là tinh anh đứng đầu trong bát đại siêu cấp môn phái, nghìn vạn lần không nên chậm trễ."

Trịnh Hạo Thiên nhẹ gật đầu, hôm nay hắn đại biểu cho Bạch Thảo Phong, Vạn Kiếm Tông, tự nhiên không dễ dàng bỏ qua cơ hội giao hảo với dạng nhân vật như Doãn Quân.

Được sự cho phép của họ, hai vợ chồng Doãn Quân mặt đầy xuân quang đi trước dẫn dường về phía đoàn người đến từ Hỗn Độn sơn.

Trong đại doanh nhân tộc, tám siêu cấp môn phái đều trấn thủ một phương, Hỗn Độn sơn tự nhiên không ngoại lệ.

Khi bọn họ đến doanh trướng của Hỗn Độn sơn, đồng dạng cũng thấy một mảnh doanh trướng liên miên vô tận. Đều là một trong bát đại siêu cấp môn phát, nhân số của Hỗn Độn sơn tự nhiên không kém Vạn Kiếm tông mảy may.

Vợ chồng Doãn Quân ở đây hơn mười năm, hầu như có thể nói là quen thuộc mọi thứ, dọc theo đường đi, người thi lễ với họ quá nhiều, bọn họ đều chỉ treo nụ cười mỉm trên miệng, sau đó nhanh chân đi qua đoàn người.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, bọn họ đi tới một doanh trướng đặc biệt to lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Khâu Nguyệt Dung bước nhanh một bước nhẹ nhàng vén cửa doanh trướng, nói vọng vào: "Quan Hà, ngươi xem là ai tới nè."

Bên trong giọng một hán tử tùy tiện vang lên: "Tỷ, không phải ngươi đi cùng Doãn đại ca sao, có gì đáng ngạc nhiên."

Doãn Quân ho nhẹ một tiếng, trên mặt hiên ra nét xấu hổ: "Trịnh huynh thứ lỗi, đệ đệ này của tại hạ tính nết ngay thẳng, nói cũng không có quanh co lòng vòng."

Trịnh Hạo Thiên vội đáp: "Doãn huynh quá lời, lệnh đệ rất hợp tính với tiểu đệ a."

"Trịnh huynh đệ, là ngươi sao?" Một tiếng kinh hỉ vang lên, sau đó bên trong doanh trướng một hán tử lao ra.

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng lên, cười nói: "Mục huynh, thì ra ngươi ở chỗ này."

Người tới chính là Mục Cẩm của Liệt Hổ Chúng, hắn cất tiếng cười to, nói: "Ta chỉ biết chắc chắn có thể gặp huynh đệ ngươi, hôm nay quả nhiên như nguyện."

"Ân công."

Từ trong doanh trướng lần nữa đi ra hai người, bọn họ đồng thời cung kính hành lễ, chân thành nói.

Trịnh Hạo Thiên liên tục xua tay, nói: "Hai vị đứng lên đi, chỉ là việc nhỏ, tại hạ làm sao dám đảm đương."

Một người trầm giọng nói: "Ân công, mấy người chúng ta bị vây trong đại quân kim cương, nhờ ngài cứu giúp mới có thể lấy lại được cái mạng nhỏ, đối với ngài tuy chỉ là một cái nhấc tay, nhưng với chúng ta mà nói cả đời cũng không quên."

Người còn lại nghiêm nghị nói: "Từ Lộc huynh nói không sai, Khâu Quan Hà ta kính trọng hai vị chính là các ngươi không giống người khác, những người khác thấy chết không cứu, mà các ngươi lại nhiều lần đột kích vào trong đại quân kim cương cứu ra hơn vạn tộc nhân, đó mới thực sự là hành vi hiệp nghĩa."

Vợ chồng Doãn Quân trên mặt đồng thời đỏ lên, Doãn Quân than nhẹ một tiếng nói: ''Đệ đệ, ta biết ngươi bất mãn với người trong bát đại môn phái, thế nhưng đối với đại quân kim cương tộc, chúng ta làm thế cũng là bất đắc dĩ."

Khâu Quan Hà nhướng mày, nói: "Lẽ nào chúng ta nên hi sinh, bị những kim cương viên nhân kia ăn tươi nuốt sống?"

Vợ chồng Doãn Quân không khỏi á khẩu, Khâu Quan Hà nói một chút cũng không sai, dưới tình huống nhân tộc ra ngoài săn bắn, tu luyện giả họ gấu cơ hội còn sống quả thực không lớn.

Nhưng mà, cũng như vợ chồng Doãn Quân nói, người quyết định tối cao của nhân tộc tuyệt đối không có khả năng buông tha lợi ích, mà liều mạng với kim cương tộc, bọn họ không có khả năng chạy trốn, chuyện họ hi sinh hầu như là chuyện đã được định trước.

Chỉ là, chuyện này đối với người bị hi sinh mà nói, cũng là chuyện cực kỳ khó tiếp nhận.

Mục Cẩm đảo mắt, vội ho một tiếng nói: "Khâu huynh, kỳ thực ngươi không biết, Trịnh huynh đệ tấm lòng nhân hậu, không chỉ cứu từ đại quân của kim cương viên nhân ra hơn vạn nhân tộc, mà trong đại linh giới hắn càng nghĩa bạc vân thiên (tình nghĩa ba la như mây trời), khi Liệt Hổ Chúng ta đối mặt với ngư nhân tử thủ thành trì, cũng không bỏ bạn mà chạy."

Hắn nói khiến cho mọi người lập tức chú ý, ngay cả Khâu Quan Hà trong lòng cũng bình ổn lại, dùng ánh mắt tò mò ý hỏi.

Mục Cẩm kể lại chuyện ở Trấn Hải thành lại một lần, nói: "Từ khi Trịnh huynh đệ không vứt bỏ chúng ta một mình bỏ chạy, Liệt Hổ Chúng ta tự đáy lòng coi hắn là huynh đệ."

Vợ chồng Doãn Quân hai mắt liên tục lóe sáng, ngay cả Cừu Hinh Dư cũng rất là kinh ngạc, bọn họ thế mới biết, Trịnh Hạo Thiên còn có kinh lịch như vậy.

Trịnh Hạo Thiên sờ mũi, hắn trong lòng cười khổ không ngớt.

Chính mình lúc trước chỉ là muốn giải phóng toàn bộ Thần Cơ Tiến ra ngoài mà thôi, không ngờ lại gây ra hiểu lầm thế này, nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, hiểu lầm quả thực có lợi với hắn.

Vợ chồng Doãn Quân liếc mắt nhìn nhau, bọn họ dường như hạ quyết tâm, sau đó nhẹ gật đầu với nhau.

"Tiểu đệ, thương thế trên người ngươi còn chưa hồi phục, hay là đi nghỉ ngơi đi, ta và tỷ tỷ ngươi có chuyện bàn bạc với Trịnh huynh đệ." Doãn Quân trầm giọng nói.

Khâu Quan Hà do dự: "Chuyện gì?"

Doãn Quân bất đắc dĩ thở dài, nói: "Việc này quan hệ trọng đại, có liên quan đến tiền đồ của Trịnh huynh đệ."

Khâu Quan Hà à một tiếng, khom người cung kính với hai người Trịnh Hạo Thiên một lần nữa, không nói câu nào mà tiêu sái đi vào, Mục Cẩm cùng Từ Dung cũng biết nặng nhẹ, đồng thời cáo từ rời đi.

Doãn Quân than nhẹ một tiếng: "Trịnh huynh đệ, Cừu cô nương xin đi theo ta."

Bốn người bọn họ đến trong một doanh trướng hoa lệ, Doãn Quân mời bọn họ ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính: "Trịnh huynh đệ, Cừu cô nương, Doãn mỗ xin hỏi một câu, một tháng sau, ngươi nắm chắc được mấy thành tiếp được quyền thứ tư của Hoàng?"

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Nếu như quyền thứ tư gần như quyền thứ ba thì không phải vấn đề lớn."

Doãn Quân cười nhẹ: "Thế nhưng Doãn mỗ biết, uy năng của Hoàng không chỉ có thế." Hắn thần tình ngưng trọng nói: "Có thể trong chiến trường bách tộc nổi danh, nhân vật như vậy tuyệt đối không đơn giản."

Trịnh Hạo Thiên cảm kích gật đầu, Hoàng mang lại cho hắn cảm giác cực bí hiểm. Hơn nữa lần này hắn còn nói một câu trước khi xoay người đi, ước định một tháng, nếu không phải có tự tin cường đại, hắn sao có thể quyết định như vậy?

Tâm niệm vừa chuyển, Trịnh Hạo Thiên cười nói: "Doãn huynh nếu đã gọi hai chúng ta tới đi, tức có chuyện gì chỉ điểm?"

Doãn quân mỉm cười: "Chỉ điểm thì không dám, chỉ là kiến nghị nho nhỏ mà thôi." Hắn cũng không thừa nước đục thả câu, mà nói thẳng: "Ta thấy hai ngươi trên phương diện phối hợp Vạn Kiếm Quyết có chỗ độc đáo, nếu có thể trong một tháng tu luyện ngũ giai kiếm quang đến tận cùng đồng thời hai chủng phối hợp vậy có thể phát ra uy năng không thể tưởng tượng, có nhiều khả năng hóa giải được một quyền kia."

Trịnh Hạo Thiên cười khổ: "Doãn huynh, chỉ một tháng, hai người tiểu đệ dù có cố gắng hết sức cũng không thể ngưng tụ ra cực hạn kiếm quang a."

Vạn Kiếm quyết mỗi lần tấn chức số lượng kiếm quang sẽ bội tặng, hai người Trịnh Hạo Thiên thiên phú tuy cao nhưng kiên quyết không dám nói trong thời gian nhanh như vậy có thể tu luyện ra mười vạn kiếm quang.

Vợ chồng Doãn Quân bèn nhìn nhau cười, hắn lộn tay, một khối ngọc thạch nho nhỏ đã rơi vào trong tay Trịnh Hạo Thiên.

"Trịnh huynh đệ, Cừu cô nương, trong một tháng này, hai người ở đây tu luyện a." Doãn Quân phu phụ đứng lên, bọn họ chân thành nói: "Một tháng sau, ta sẽ cổ vũ trợ uy cho hai ngươi."

Nhìn hai người rời khỏi doanh trướng, Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ chỉ bằng khối ngọc trong tay có thể khiến bọn họ trong một tháng luyện ra mười vạn kiếm quang sao?

Hai người đồng thời truyền linh lực vào ngọc thạch, sau một lát, trên mặt họ đều hiện ra vẻ kinh hỉ,

Trong ngọc thạch không ngờ ghi chép một môn công pháp thần kỳ.

Hỗn Độn Âm Dương quyết.

Công pháp này là bí pháp trấn sơn của Hỗn Độn sơn, khác với Vạn Kiếm Quyết của Vạn Kiếm tông, công pháp này lưu truyền không rộng rãi.

Nhưng mà, công pháp này đích thực có chỗ thần kỳ, tuyệt không dưới Vạn Kiếm quyết.

Trong truyền thuyết, nếu có thể tu luyện đến mức tận cùng, trong lúc xuất thủ có thể phân âm dương, có thể hóa hỗn độn, ngay cả thiên địa chi lực cũng có thể sử dụng.

Bọn họ hai người tiếp tục thăm dò ngọc thạch, khắc sâu nội dung bên trong ngọc thạch vào não vực.

Hồi lâu sau, bọn họ không hẹn mà cùng thở ra một hơi, rút cuộc cũng hiểu vì sao Doãn Quân tự tin như vậy.

Hỗn Độn Âm Dương quyết không ngờ là công pháp yêu cầu hai người cùng tu luyện, một người chủ âm, một chủ dương, âm dương tương hấp, tạo thành hỗn độn.

Trong cảnh giới tương thông mà tu luyện vũ kỹ này, sẽ có hiệu quả không thể tin nổi.

Hơn nữa, phương diện này còn ghi chú rõ, một khi tu luyện công pháp này, mức độ phối hợp khí xoáy sẽ tăng lên, dùng để kích thích linh lực trong khí xoáy dùng cho kiếm quang tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng nhảy loạn, hắn mơ hồ cảm giác được, công pháp này đối mới hắn mà nói là cơ hội trời ban.

Có lẽ, sau khi tu luyện công pháp này hắn có thế hoàn toàn dung hợp hai đại hạt nhân quang ám thành một thể, phát huy ra uy năng càng không thể tưởng tượng.