Chiến Thiên

Chương 372: Phiên Thiên Đảo Hải quyết




Bất kể là nhân tộc hay là yêu ma tinh quái, khi ghi chép truyền thừa, đại đa số để sử dụng vật lưu trữ như ngọc thạch.

Đương nhiên, cũng có một số ít chủng tộc trời sinh đã có các loại mật kỹ truyền thừa, nhưng nếu trong một chủng tộc dân cư đông đúc, thì truyền thừa bằng ngọc thạch vẫn là phổ biến nhất.

Tâm tình Trịnh Hạo Thiên dần dần bĩnh tĩnh trở lại. Hắn cũng không mạo muội đưa tay ra đón, mà khống chế kiếm quang vởn quanh ngọc thạch mấy vòng, sau đó mới thật cẩn thận dùng tay tiếp lấy.

Nhìn Trịnh Hạo Thiên tỏ ra thận trọng như vậy, Thạch Vũ chẳng những không hề khó chịu mà ngược lại còn tỏ ra tán thưởng.

Nếu xét từ điểm này, hắn so với đại đa số đồng bạn trong kim cương nhất tộc đều khác hắn nhau.

Linh lực dũng mãnh tiến vào trong ngọc thạch, bên trong quả nhiên ghi lại chỉ tiết một môn công pháp.

Phiên Thiên Đảo Hải quyết.

Trịnh Hạo Thiên dùng tinh thần ý niệm đọc qua một lượt môn công pháp này, sau một lát, ngờ vực trong lòng hắn liền dần dần biến mất.

Chẳng trách Thạch Vũ lại tự tin như vậy. Thì ra khối ngọc thạch này là một loại bảo ngọc đặc biệt, chỉ có thể ghi chép lên nó một lần.

Loại bảo ngọc này khá hiếm thấy, đặc điểm lớn nhất của nó chính là chỉ có thể tiến hành ghi chép bí pháp truyền thừa lên nó một lần duy nhất.

Nếu muốn tiến hành thay đổi hoặc viết lại nội dung bên trong ngọc thạch, thì loại bảo ngọc này sẽ lập tức nỗ tung, hóa teo bụi.

Cho nên có thể nói, từ khi khối bảo thạch này rời vào tay Thạch Vũ, nó chắc chắn chưa từng bị thay đối.

Mà từ khí tức tỏa ra trên khối bảo ngọc này, hắn có thể khắng định, đây tuyệt đối là hàng cũ, đã tồn tại nhiều năm, cho nên những ghi chép trong nay có tám chín phần là thật.

Đương nhiên, chân chính khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy động tầm chính là nội dung ghi bên trong nó.

Tuy chỉ sử dụng ý niệm quan sát lướt qua một lần, không được kỹ càng lắm, nhưng những chữ ghi lại bên trong thật khiến hắn khó có thể giữ được bình tĩnh.

Phiên Giang Đảo Hải côn pháp, Kim Cương pháp mục, Tam Đấu Lục tỉ chỉ thuật, V...V...

Mấy môn bị pháp truyền thừa mà Thạch Vương từng sử dụng không ngờ đều xuất hiện trong ngọc thạch.

Đột nhiên, Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, nói: "Phần phía dưới đâu?"

Trịnh Hạo Thiên phát hiện, những môn công pháp ghi lại trong bảo ngọc không hề có phần cuối, mà chỉ ghi lại phương pháp tu luyện tới thập giai thôi, còn sau thập giai thì hoàn toàn không để cập tới.

Sắc mặt Thạch Vũ lập tức trở nên cực kỳ khôi hài. Hắn chậm rãi nói: "Công pháp từ linh thể trở lên ta cũng muốn lắm, nhưng rất tiếc, tu vi của ta không đủ, không thể lấy được."

Trịnh Hạo Thiên thở dài tiếc nuối, khuôn mặt cũng cảm thấy hơi nóng lên. Hắn biết, mình quá tham lam rồi.

Thi thể Thạch Vũ tuy quý giá, nhưng nếu tính về giá trị, còn xa mới bằng khẩu quyết môn công pháp này. Nếu bây giờ mà đối phương lấy cả phương pháp tu luyện từ cảnh giới linh thể trở lên để trao đổi, thì Trịnh Hạo Thiên ngược lại còn phải nghi ngờ ấy chứ.

Nhẹ nhàng vung tay lên, thi thể Thạch Vương lập tức bay lên, tiến về phía Thạch Vũ.

Thạch Vũ vươn tay chụp tới, đã bắt được cỗ thi thể vào trong tay, hắn dùng một ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể. Bên trong ánh mắt ẩn chứa không biết bao nhiêu cảm xúc khác nhau.

Đó là thương tâm, chắn ghét, vui mừng, hả hê, buồn bã.... lần lượt đan xen lẫn nhau, khiến người ta căn bản là không thể tưởng tượng ra được, vì sao hắn lại có thể đem tất cả những cảm xúc đó dung hòa lại với nhau.

Sau một hồi lâu, Thạch Vũ thở dài một tiếng, đưa thi thể Thạch Vương vào trong túi không gian.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên, khẽ gật đầu một cái, nói: "Ngươi tên là Trịnh Hạo Thiên phải không? Hi vọng trong bách tộc chỉ chiến sắp tới, ta có thể chân chính giao thủ với ngươi một lần."

Trịnh Hạo Thiên hơi nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Nếu ngươi muốn đấu, Trịnh mỗ sẵn sàng phụng bồi bất cứ lúc nào."

Thạch Vũ cười dài một tiếng, nói: "Nếu người có thể xử lý Thạch Vương, thì ta hiện tại chưa chắc đã là địch thủ của người. Bất quá người không nên ôm ý định lưu ta lại." Hắn ngạo nghễ nói: "Thạch Vũ ta đã tu luyện Ngọc Thạch Câu Phần thành công từ lâu rồi. Nếu người không sợ đồng vu quy tận, vậy cứ tới đây."

Dứt lời, hắn lập tức xoay người, sải bước bỏ đi.

Trịnh Hạo Thiên nhìn theo cho tới khi bóng lưng hắn biền mất hắn, lúc này hắn mới thư liễm tinh thần ý niệm lại, tiếp tục thảm nhập vào trong ngọc thạch.

Chỉ trong nửa khắc sau, hắn đã tim được những ghi chép liên quan đến Ngọc Thạch Câu Phần. Sau khi đọc xong, cả người hắn không tự chủ được bỗng cảm thấy rùng mình lạnh lẽo.

Mặc dù biết mình có khả năng giết chết Thạch Vương, nhưng Thạch Vũ vẫn cho phép mình xem thứ này, thì ra hắn đã có chỗ dựa vững chắc từ trước.

Ngọc Thạch Câu Phần chính là một loại công pháp, phát huy bốn chữ ''lưỡng bại câu thương" tới cực hạn.

Một khi tu luyện thành công. Nếu hắn muốn liều mạng với đối thủ, thì sẽ khiến tất cả huyết nhục, linh hổn... toàn thân hắn sẽ đồng loạt nỗ tung.

Cái loại uy lực này tuyệt đối hơn xa Thần cơ tiễn.

Đùng nói trong tay Trịnh Hạo Thiên hiện giờ đã không còn Hải Vương thuẫn, cho dù là có Hải Vương thuẫn trong tay, hắn cũng quyết không thể dễ dàng mạo hiểm

Cầm ngọc thạch cất thật kỹ, Trịnh Hạo Thiên trong lòng vui sướng cực độ.

Thạch Vũ còn tưởng rằng khối ngọc thạch này chì có tác dụng với Du Uy Hoa, nhưng hắn đâu có biết, khối ngọc thạch này đối với Trịnh Hạo Thiện hắn còn có tác dụng lớn hơn nữa. Nếu để hắn biết mình chính là linh thể song tu, chỉ sợ hắn chưa chắc đã cam tâm tình nguyện lấy khối ngọc thạch này ra trao đổi đâu.

Linh lực trong cơ thể thoáng tràn ra, lập tức tiến vào trong cơ thể Vương Vũ.

Ngay sau đó, mi tâm Vương Vũ hơi nhíu lại rồi chẩm chậm tình lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Trên người hắn không hề có thương thể, chỉ là bị Thạch Vũ đánh vào gáy, khiến hôn mê bất tình thôi. Lúc này được Trịnh Hạo Thiên dùng linh lực kích thích liền lập tức tình lại.

Mờ hai mắt, tròng mắt Vương Vũ đảo quanh một vòng, tiếp đó nhảy dựng lên, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên, khom người một cái thật sâu, nói: "Đa tạ, Trịnh huynh đã cứu mạng." Trịnh Hạo Thiên liên tục xua tay nói: "Vương huynh quá khách khí rồi. Vừa rồi người gập nạn cũng là do Trịnh mỗ, có thể nói là chịu nạn thay cho Trịnh mỗ, đáng ra phải là Trịnh mo cảm tạ người mới đúng."

Vương Vũ thở dài một tiếng nói: "Tên kim cương hoàng tộc này ẩn giấu quá kỹ, trên người hắn rõ ràng không hề bị thương, nhưng khí tức toàn thân lại không hề lộ ra ngoài. Hơn nữa hắn xuất thủ tàn nhẫn quyết đoán, chớp thời cơ cực kỳ chuẩn xác. Vương mỗ tuy đã thập phần cẩn thận, nhưng tu vi bản thân quá kém, ngay cả linh khí thuẫn bài cũng bị đánh bay trong chớp mắt, cho nên mới bị bắt như vậy."

Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, Vương Vũ đã kể lại rõ ràng toàn bộ quá trình hắn bị bắt giữ.

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Vương huynh không nên tự trách, nếu đổi lại là ta, tiểu đệ chắc chắn cũng không thể làm tốt hơn người đâu."

Hắn nói lời này hoàn toàn là thật lòng. Sau khi chứng kiến khủ tức bưu hãn tỏa ra từ người Thạch Vũ, Trịnh Hạo Thiên đã biết, trừ phi mình cực kỳ cảnh giác, đồng thời có Hải Vương thuẫn hoàn hảo vô khuyết trong tay, nếu không một tứ giai linh khí sư binh thưởng căn bản không thể nào chống đỡ được công kích bất ngờ.

Vương Vũ chăm chú nhìn Trịnh Hạo Thiên, cảm nhận được thành ý của hắn, trong lòng cực kỳ cảm kích.

Hắn khẽ nói: "Trịnh huynh, hiện giờ Vương mỗ đã thật sự tin rồi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người: "Tin gì?"

Vương Vũ mỉm cười, nói: "Ta tin tưởng, lựa chọn đi theo người, tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời ta." Trong khi nói những lời này, trong con người hắn lại thoáng hiện lên một vẻ khổ sáp, rõ ràng là đang nhớ tới những chuyện không vui trước kia.

Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, vỗ vỗ vai Vương Vũ, nói: "Vương huynh, sự tình đã qua thì cho qua luôn đi. Chúng ta nên mau chóng trở về thì hơn."

Vương Vũ gật gật đầu. Kỳ thật với trí thông mình của hắn, hắn đương nhiên đoán ra, tên kim cương hoàng tộc kia đột nhiên đánh hắn ngất xỉu, nhất định là muốn trao đỗi gì đó với Trịnh Hạo Thiên.

Nhưng không phải biết nhiều đã là chuyện tốt, có một số việc không nên biết thì hơn. Cho nên sau khi tình lại, hắn vẫn làm ra vẻ hoàn toàn không để ý tới chuyện này.

Hai người bọn họ đều có linh khí phi hành trên người, cho nên tốc độ di chuyển rất nhanh.

Nhưng sau khi bọn hắn thuận lợi trở về Thái thành, liền kinh ngạc phát hiện, cả tòa thành thị này mặc dù không đến mức vườn không nhà trống, nhưng số người lưu lại ở đây đã giảm đi rất nhiều.

Nhất là, đám cường giả lục giai đến một người cũng không thấy.

Khi hai người Trịnh Hạo Thiên xuất hiện giữa không trung, một đạo quang mang lập tức từ trong thành bay vụt ra, chính là Hoắc Khánh Cương sử dụng linh khí phi hành.

Hắn lộ vẻ vui mừng, nói: ''Trịnh sư huynh, Vương sư huynh, các người đã trở lại."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Mấy người Cao Thăng sư huynh chạy đi đâu rồi?''

Sau khi nhìn thấy Hoắc Khánh Cương, một chút lo lắng trong lòng Trịnh Hạo Thiên lập tức biến mất. Nếu đám người Cao Thăng gặp phải bất trắc, hắn tuyệt đối không thoải mái như thế được.

Hoắc Khánh Cương vội vàng nói: "Trịnh sư huynh, các ngươi vừa đi xong, Vân thái thượng trưởng lão đã đích thân truyền lệnh qua trận đồ, lệnh cho tất cả các đệ tử lục giai ở đây phân tán ra các thành, trong thời gian ngắn nhất phải công phá toàn bộ các thành thị, đồng thời đoạt toàn bộ hai mười tấm kim cương chiến kỳ trở về. "

Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên hơi nhảy lên, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an, nói: "Tại sao thái thượng trưởng lão lại hạ lệnh như vậy?"

Hoắc Khánh Cương cười khổ, nói: "Tiểu đệ cũng không biết. Nhưng nghe nói là xảy ra biến cố gì đó liên quan đến kim cương nhất tộc."

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Ngươi biết những gì? Nói hết ra xem nào."

Hoắc Khánh Cương ứng tiếng, Tuy lúc này ở đây chỉ có ba người bọn họ, nhưng hắn vẫn theo bản năng, hạ thấp thanh âm xuống, nói: " Cao Thăng sư huynh từng nhận được một bức phi liệt truyền thư, tiếp đó hắn bảo tiểu đệ ở lại thông báo cho sư huynh. Kim cương nhất tộc dường như đã xảy ra biến cố gì đó. Bọn họ đang tụ một lượng lớn cường giả vương tộc vào hai cái tiểu linh giới cao cấp và cấp thấp, quyết một trận với tình anh nhân tộc chúng ta. Mà những đại năng của nhân tộc sau khi thương nghị đã đồng ý với yêu cầu của đối phương, cho nên chúng ta phải nhanh chóng đoạt lấy chiến kỳ, chuẩn bị Truyền Tống trận, cùng nhau tiến vào Tiểu Linh giới cấp thấp."

Con người Vương Vũ khẽ đảo một vòng, nói: "Tiểu Linh giới cao cấp và cấp thấp đều như vậy sao?"

Hoắc Khánh Cương gật đầu nói: "Cao sư huynh nói như vậy.''

Trịnh Hạo Thiên và Vương Vũ liếc mắt nhìn nhau. Cả hai cùng nhìn thấy một tia lo lắng trong mắt đối phương.

Cao cấp Tiểu Linh giới đương nhiên là đại chiến tình anh thất giai trở lên của hai tộc rồi. Nhưng đại chiến của Tiểu Linh giới cấp thấp cũng không thể coi thường. Hơn nữa bắt đầu từ bây giờ, quy mô chiến trường đã được mở rộng, khả năng mất mạng cũng cực kỳ lớn.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng đột nhiên khẽ động, nói: "Cao Thăng sư huynh còn nói gì nữa?"

"Sau khi Cao Thăng sư huynh nhận được thư, liền lập tức khấn cấp phân chia nhau tấn công các thành còn lại." Hoắc Khánh Cương cười khổ một tiếng, nói: "Hình như Vương sư tỷ được truyền tống tới một Tiểu Linh giới cấp thấp khác, mà hiện giờ cái Tiểu Linh Giới cấp thấp kia đã bị đánh hạ, đồng thời truyền tống đến nơi quyết chiến rồi."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Các người ở lại đây, ta đi hỗ trợ...."

Lời còn chưa dứt, linh lực trên cơ thể hắn đã bừng lên, trong nháy mắt đã biến mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.

Vương Vũ và Hoắc Khánh Cương nhìn nhau cười khổ, thầm nghĩ trong lòng, chỉ mong Cừu hình Dư bình an vô sự, nếu không thì....