Chiến Thiên

Chương 319: Truy tùy giả




"Trịnh huynh, là ta…." Một thanh âm trầm ổn quen thuộc lập tức vang lên.

Khí tức bành trướng trên người Trịnh Hạo Thiên nhất thời tiêu tán, hắn thay đổi vẻ mặt, tươi cười nói: "Thì ra là Vương huynh, thất lễ rồi…."

Từ nơi không xa bước tới, chinh là Vương Vũ người từng cùng hắn kề vai chiến đấu bên trong Trấn Hải thành.

Vị linh khí sư tứ giai này trong chiến đấu biểu hiện ra vẻ gian xảo, hơn nữa cho đến giờ khắc cuối cùng, khi tòa thành không cách nào trấn thủ nữa, hắn liền quang minh chính đại nói ý ly khai.

Đối với một linh khí sư mang tính chất như dong binh, hắn cũng khó nhận được sự kính trọng và hữu nghị của Trịnh Hạo Thiên.

Vương Vũ cười hắc hắc nói: "Trịnh huynh, ta ở đây chờ ngươi hai ngày rồi, cuối cùng cũng không làm cho ta thất vọng…"

Trịnh Hạo Thiên giật mình, nói: "Vương huynh ngày trước rời đi, sau lại ở đây chờ ta à…"

Vương Vũ chậm rãi gật đầu, nói: "Lần này Trấn Hải thành nhận phải tổn thương rất lớn, truyền tống trận của thành không cách nào vận dụng. Nếu Trịnh huynh muốn rời đi, thì phải sử dụng truyền tống trận của những thành thị khác. Mà đường này chính là thông lộ đi đến tòa thành gần đây nhất…."

Trịnh Hạo Thiên nhìn sâu hắn vài lần, đạo lý này tuy đơn giản, nhưng người có thể nghĩ đến nó, hơn nữa còn nguyện ý dùng hai ngày ở chỗ này chờ đợi, thì tuyệt đối hiếm có.

"Vương huynh, ngươi chờ ta ở đây không biết có gì chỉ giáo?" Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói: "Ngươi không phải chỉ để nói lời từ biệt với ta chứ…"

Vương Vũ lắc đầu, thần tình trên mặt hắn lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, nói: "Trịnh huynh, lần này ta chỉ muốn hỏi một câu…" Hắn dừng một chút, rồi tràn ngập kỳ vọng nói: "Không biết Trịnh huynh có nguyện ý nhận ta làm người truy tùy hay không…"

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, hắn líu lưỡi vẻ mặt cổ quái nhìn Vương Vũ.

Người truy tùy, một danh tự không quen thuộc lắm.

Đại Linh giới là một nơi cá lớn nuốt cá bé cường giả truy tôn, muốn ở chỗ này hảo hảo sinh tồn, nhất định phải có võ lực cường đại không gì sánh nổi.

Bất quá, còn có một biện pháp, có thể làm cho địa vị thân phận được đề cao rất lớn.

Đó chính là tìm biện pháp trở thành người truy tùy cho một cường giả.

Người truy tùy cũng không phải nô bộc cho cường giả, mà chỉ vì cường giả phục vụ một số phương diện.

Cơ hồ tất cả tu luyện giả đứng đầu, đều có người truy tùy cho riêng mình, thí dụ như Nhân Băng Oánh, hoặc là Hàn Khuê Nguyên. Mà ở Trấn Hải thành, đám người Mục Cẩm mặc dù xưng huynh gọi đệ với Hổ Phách Thiên, nhưng bọn hắn trong lúc quan hệ cũng giống như người tuy tùy của Hổ Phách Thiên.

Chẳng qua, nói như vậy, muốn tìm một cường giả đầu nhập vào, thì ít nhất cũng sẽ tìm tu luyện giả đẳng cấp thất giai trở lên.

Bởi vì chỉ có cường giả cấp bậc này, mới có năng lực tự bảo vệ mình.

Mà từ thất giai trở xuống, cho dù là cường giả có tiềm lực, cũng khó tìm được người truy tùy vừa ý mình.

Dù sao, tiềm lực không cùng cấp với thực lực, nếu mà có tiềm lực nhưng bị đánh ngã trước khi đạt thành tựu, thì vận mệnh người truy tùy cũng chắc chắn sẽ không quá tốt.

Tuy Trịnh Hạo Thiên có lòng tự tin mãnh liệt, sau khi hắn tu luyện đạt đến thất giai, nhất định sẽ có vô số người truy tùy tìm đến tận nơi mặc cho hắn chọn lựa, nhưng hắn cũng tuyệt không ngờ đến, hiện tại hắn lại có người muốn truy tùy mình.

Trầm ngâm một lát, Trịnh Hạo Thiên nhẹ giọng nói: "Vương huynh nói đùa, tiểu đệ chẳng qua chỉ là linh khí sư tam giai, mà ngươi lại là linh khí sư tứ giai, ngươi tới làm người truy tùy cho tiểu đệ, chẳng phải muốn làm người ta cười đến rụng răng sao…" Nguồn truyện: Truyện FULL

Dưới sự giúp đỡ của Trang Mạt Mạt, linh quang trên người Trịnh Hạo Thiên vẫn chỉ có ba tầng như cũ, hắn đương nhiên cũng muốn dùng thân phận linh khí sư tam giai mà thôi.

Vương Vũ đột nhiên cười một tiếng, nói: "Trịnh huynh, chúng ta đã trải qua cuộc chiến ở Trấn Hải thành, mặc dù chưa đến mức sinh tử chi giao, nhưng Vương mỗ tin rằng nhãn lực của mình không sai…." Nụ cười trên mặt hắn đột nhiên ngưng tụ, nghiêm túc nói: "Nếu mà Vương mỗ đoán không sai, trên người Trịnh huynh nhất định mang theo dị bảo khác thường, hoặc là tu luyện công pháp đặc thù nào đó, có thể che dấu đi hai tầng linh quang trên người…."

Trịnh Hạo Thiên ra vẻ cả kinh, nói: "Sao Vương huynh có thể xác định được…."

"Tiễn thuật Trịnh huynh rõ ràng bất đồng với bọn ta, giống như Thần Ky tiễn lúc trước, uy lực trong tay Trịnh huynh như trời với đất so với trong tay Vương mỗ, đây là thứ nhất…." Vương Vũ không chút do dự nói tiếp: "Thứ hai, chiến tướng ngư nhân Ước Sắt rõ ràng là tu luyện giả thất giai, nhưng mà sau khi đuổi theo Trịnh huynh lại một đi không trở về, Vương mỗ cũng không biết Trịnh huynh bằng cách gì giết hắn, nhưng theo suy đoán của Vương mỗ, Trịnh huynh nhất định là lợi dụng dị bảo phối hợp với bí pháp của mình, tru sát hắn. Cho nên, Vương mỗ phỏng đoán, trên người của Trịnh huynh khả năng có dị bảo tương đối lớn…"

Cơ thịt trên mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ co quắp vài cái, hắn đột nhiên hiểu, mình xác thật đã quá khinh thường người trong thiên hạ rồi.

Sau khi nghe được tiếng nộ hống, Hổ Phách Thiên lập tức nhìn ra linh thể song tu của hắn. Mà vị Vương Vũ này cũng không kém từ trong các loại dấu vết suy đoán ra chân tướng.

Thiên hạ rộng lớn, quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, chẳng qua là mình may mắn gặp phải thôi.

Hắn than nhẹ một tiếng, sắc mặt cũng đột nhiên căng thẳng, nói: "Vương huynh, ngươi để ta biết nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ không sợ Trịnh mỗ giết người diệt khẩu sao?"

Vẻ mặt Vương Vũ thản nhiên, nói: "Chiến tướng ngư nhân Ước Sắt tiến lên đầu thành, ở trong tháp lâu, ngươi vì không muốn hắn làm thương tổn người vô tội, cho nên chủ động ly khai, dụ hắn ra ngoài. Sau khi tiêu diệt hắn, lại trở về Trấn Hải thành, lần nữa kề vai chiến đấu với bọn ta, mà lúc đại thế đã mất, ngươi còn không chịu vứt bỏ chiến hữu một mình bỏ chạy. Hắc hắc….nếu mà ngươi là người như vậy, thì sẽ giết ta diệt khẩu sao? Nếu hôm nay Vương mỗ chết trong tay Trịnh huynh, cũng là cam tâm tình nguyện…" Hắn tự cười nhạo nói: "Có trách thì trách Vương mỗ có mắt như mù…."

Miệng Trịnh Hạo Thiên lắp bắp vài cái, hắn đột nhiên cảm thấy, mình thật có chút cảm giác oan đến tận trời mà.

Lúc chiến tướng ngư nhân tiến vào tháp lâu, tất cả mọi người đều biết, cho dù mọi người liên thủ, cũng tuyệt không cách nào địch lại người này.

Nếu mà đổi lại là người có kinh nghiệm phong phú, thì lúc Ước Sắt lộ mặt cũng không bỏ chạy, mà rời khỏi Thần Ky nỏ, để cho Ước Sắt không cách nào xác định ra thân phận mình, rồi thừa dịp náo loạn thoát đi.

Nhưng vấn đề là Trịnh Hạo Thiên chưa bao giờ có kinh nghiệm tương tự, hắn ngơ ngác nhìn Ước Sắt xông vào tháp lâu rồi mới nhớ tới chuyện bỏ chạy, hơn nữa còn từ Thần Ky nỏ nhảy ra. Mà đến khi hắn kịp phản ứng, thì đã không còn đường để đổi ý rồi.

Về phần sau khi làm thịt tên ngư nhân xong, Trịnh Hạo Thiên cũng bởi vì lửa giận không tiêu, hơn nữa trong tay còn có Trang Mạt Mạt cùng tuyệt kỹ dung hợp ba trăm con tiểu long, lòng tin đại tăng, hắn mới dám trở lại tìm hải tộc báo thù cho hả giận.

Khi đó, trong lòng hắn chỉ nghĩ, cố hết sức giết chết nhiều con hải tộc một chút, chứ không phải muốn giúp đám người Mục Cẩm thủ thành.

Về chuyện cuối cùng, ở lại tử thành, ý nghĩ hắn lại càng đơn giản, muốn trước khi rời đi phải bắn ra tất cả mũi Thần Ky tiễn trân quý kia. Bởi vì mỗi lần bắn tiễn, hắn đối với kiếm kỹ vừa sáng tạo dung hợp ba trăm con tiểu long càng có thêm một phần thể ngộ.

Cơ hội này, hắn làm sao nỡ lãng phí.

Nhưng mà, không nghĩ tới, một loạt chuyện này không chỉ có thể giao hữu với đám người Mục Cẩm và Hổ Phách Thiên, hơn nữa còn làm Vương Vũ tràn đầy tin tưởng với mình.

Trịnh Hạo Thiên suy tính thật kỹ một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: "Vương huynh, thật ra ngươi nói rất đúng. Trên người tiểu đệ có bảo vật che giấu linh quang. Nhưng loại bảo vật này cũng không có hiệu quả công kích và phòng ngự gì…"

Hắn tuyệt đối nói thật, bản thận Trang Mạt Mạt xác thực không có năng lực công kích và phòng ngự.

Nhưng hắn cũng không nói cho Vương Vũ biết, nếu mà mời tiểu muội muội này ra, thì hiệu quả tuyệt đối còn muốn kinh khủng hơn nhiều Hải vương thuẫn cùng ba trăm con tiểu long dung hợp kia.

Vương Vũ thở phào nhẹ nhõm, nếu Trịnh Hạo Thiên đã nói ra, lại không động thủ giết người, thì hắn tự tin nắm chắc thuyết phục được: "Trịnh huynh, Vương mỗ tuy chỉ là một kẻ tán tu, nhưng thuở nhỏ đọc nhiều sách vở, chuyện trong Đại Linh giới cũng biết rất nhiều, hơn nữa Vương mỗ còn hơi thông thuật luyện đan, có thể luyện chế mấy viên đan dược. Ở bên cạnh Trịnh huynh, tuyệt đối không đến nổi làm mất thể diện…"

Tâm tình Trịnh Hạo Thiên khẽ động, hắn lấy Hải Vương thuẫn ra ngoài, nói: "Vương huynh, ngươi nhìn xem đây là vật gì?"

Vương Vũ thấy buồn cười, không nghĩ tới Trịnh Hạo Thiên lại bắt đầu khảo nghiệm.

Hắn nhìn kỹ một hồi, sắc mặt nhất thời ngưng trọng, nói: "Trịnh huynh, đây không phải là bảo khí phòng ngư mà Ước Sắt sử dụng sao? Nếu mà tại hạ không có nhận lầm, vật này chính là sử dụng xác Huyền Quy, ngoài khảm thêm vảy Long Ngư luyện chế thành. Vật này cực kỳ quý trọng, xin Trịnh huynh cất kỹ."

Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng nhướng lên, hắn tuy đã đọc qua bảo điển gia truyền, nhưng rõ ràng kiến thức và lịch duyệt cũng kém người này không chỉ một bậc.

Trầm ngâm một lát, hắn thu tấm chắn lại, đột nhiên hỏi: "Vương huynh, tiểu đệ có một chuyện không rõ…"

"Xin Trịnh huynh cứ nói…"

"Thật ra tiểu đệ không giống ngươi nói, chỉ là linh khí sư tứ giai. Hiện giờ ở Đại Linh giới, coi như là lực tự vệ cũng chưa chắc có được, lấy tài năng Vương huynh, sao nguyện ý mạo hiểm đi theo tiểu đệ đây?"

Vương Vũ lặng lẽ cười một tiếng, hắn biết, nếu như không thể làm cho Trịnh Hạo Thiên hài lòng vấn đề này, thì hắn tuyệt đối không đồng ý cho mình truy tùy.

"Trinh huynh, ta đây là đầu tư…" Vương Vũ trịnh trọng nói: "Thêu hoa trên gấm, vĩnh viễn kém hơn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu như chờ Trịnh huynh thất giai rồi, ta tin tưởng, cho dù Vương mỗ có tới cầu van xin ngươi, ngươi cũng chưa chắc có thể chừa một chỗ nhỏ nhoi cho Vương mỗ…"

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên ngưng lại, nói: "Ngươi có thể khẳng định ta nhất định có thành tựu sao…"

Khóe miệng Vương Vũ khẽ nhếch lên, nói: "Một linh khí sư tứ giai có thể vận dụng Thần Ky nỏ xuất thần nhập hóa như vậy, hơn nữa có thể phản sát chiến tương ngư nhân thất giai, rồi còn được Hổ Phách Thiên coi trọng, nguyện ý truyền thụ tuyệt học bản thân, nếu mà nhân vật này một đời bình đạm, thì tròng mắt Vương mỗ bị chó ăn mất rồi sao…"

Nói tới đây, vẻ mặt hắn đột nhột lộ ra một tia cười khổ, nói: "Hơn nữa, ở chung một chỗ với Trịnh huynh, ta lại có cảm giác rất an toàn. Ít nhất…ta không cần đề phòng dao gâm từ sau đâm tới…"

Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, mơ hồ cảm thấy, ở trên người hắn, tựa hồ đã trải qua chuyện tình thương tâm, cho nên vào lúc này mới phải làm ra lực chọn như vậy.

Khẽ cười một tiếng, Trịnh Hạo Thiên lấy ra Độn Thiên Chu nhẹ nhàng lay động một cái, nhất thời bành trướng lên.

Hắn nhảy lên, nói: "Vương huynh, tiểu đệ phải về bổn tông, nếu ngươi có hứng thú thì tới đó làm khách…"

Vương Vũ cười dài một tiếng, nói: "Cầu còn không được…"