Chiến Thiên

Chương 289: Lập thể khí toàn




"Ầm....."

Thân thể to lớn của Đại Bằng điểu hung hăng húc lên trần nhà.

Một màn khiến kẻ khác quỷ dị xuất hiện.....

Thân thể Đại Bằng điểu không rơi xuống mà trần nhà cũng không vỡ tan, mà khi thân thể Đại Bằng điểu va chạm với trần nhà, cả Đại Bằng điểu cùng trần nhà trở nên mờ ảo đi.

Sau đó, Đại Bằng điểu vù một tiếng không ngờ xuyên qua trần nhà, bay lên tầng thứ càng cao hơn.

Vạn Kiếm các tầng tám trở thành một mảnh hỗn độn, Trịnh Hạo Thiên tuy rằng không đụng vào bảo khí nhưng khi hắn hấp thu linh khí tạo thành dòng suối quang ám khiến phạm vi xung quanh bị áp lực, sinh ra hỗn loạn.

May là những thứ này đều là bảo khí cường đại, không đến lực bị tổn hại vì áp lực, thế nhưng việc lộn xộn là không thể tránh khỏi.

Nhưng mà, khi Đại Bằng điểu vừa biến mất trong tầng này, không khí lại một lần nữa quỷ dị lên chúng nhẹ nhàng thổi, mỗi làn gió đều ẩn chứa lực lượng thật lớn, chúng nhẹ đánh lên bảo khí, đưa chúng trở lại chỗ cũ, gần như trong chốc lát tình trạng ở đây đã phục hồi nguyên trạng, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sau đó, một tiếng thở dài từ hư không vang lên.

"Khá lắm, một kẻ may mắn a."

******

Tiếng gió chói tai vang lên, khiến Trịnh Hạo Thiên từ trong mơ hồ tỉnh lại, lúc này hắn mới biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, hắn đã biến thân thành Đại Bằng.

Cũng không ngạc nhiên, khí toàn một lần nữa nổ mạnh phóng ra lực lượng không phải nhân loại có thể chịu đựng, cho nên thân thể hắn lựa chọn biến thành yêu thú để thừa nhận lực kích trùng vào.

Nhưng khi biến thân yêu thú, chuyện hắn trùng kích trần nhà là một chuyện tuyệt đối ngoài ý muốn.

Đại Bằng điểu cũng không phải là Cuồng Bạo Hùng vương, trên bầu trời bay lượn chính là vương giả, hai cánh lập tức dang rộng vượt qua vạn dặm, trong mơ hồ, Trịnh Hạo Thiên quên mất nơi này là Vạn Kiếm các bé nhỏ, Đại Bằng vô thức bay lên, tự nhiên là đụng vào trần nhà.

Tất cả là ngẫu nhiên cũng là tất nhiên.

Thế nhưng, sau khi va chạm vào trần nhà lại mang tới kết quả ngoài ý muốn.

Hắn không ngờ trực tiếp xuyên qua trần nhà, tiến lên một tầng.

Hai con mắt đảo quanh, Trịnh Hạo Thiên một lần nữa khôi phục hình người, đảo mắt đánh giá bốn phía, hắn lập tức khẳng định một màn vừa rồi không phải ảo giác.

Ở đây đồng dạng có mấy nghìn thần binh, phòng cụ cùng vật phẩm.

Nhưng mà, khí tức tỏa ra trên những thần binh này đều mạnh như Thương Long thiền trượng, chúng là cực phẩm bảo khí chứ không phải là thượng phẩm nữa.

Trịnh Hạo Thiên khóe miệng nhếch lên, trong đầu hắn hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.

Sử dụng phương pháp như vậy có thể tiến lên tầng trên sao?

Sắc mặt hắn dần trở nên cổ quái, nếu như có thể như vậy lao lên, còn ai liều mạng thí luyện chứ?

Thẳng đến lúc yêu hóa biến thân trùng kích lên tầng cao hơn không phải nhẹ nhàng sao?

Trong lòng khẽ động, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên biển đổi, ý niệm hắn tiềm nhập vào trong não vực, tỉ mỉ quan sát.

Sau đó hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, hoàn toàn yên tâm.

Bên trong não vực hắn là bốn mươi cái khí toàn lẳng lặng xoay tròn, chúng tao thành một đồ án kỳ diệu bên trong não vực, cự ly giữa chúng hoàn toàn bằng nhau, có hấp dẫn nhau, có bài xích nhau.

Khi tinh thần ý niệm hoàn toàn tiến nhập vào trong đó, một bức đồ án tuyệt vời nổi lên một lực hấp dẫn kỳ dị, dường như khiến hắn trầm luân trong đó.

Tứ giai.

Đây là sự khác biệt nhất của tứ giai linh khí sư.

Linh khí sư từ nhất đến tam giai tuy rằng mỗi lần tiến giai tăng lên mười cái khí toàn nhưng những khí toàn này đều là tương hỗ liên hệ. Thế nhưng, những khí toàn này không thể hình thành một chỉn thể, chúng nó như là một mạch nối tiếp không phân trình tự chân chính.

Nhưng mà khi linh khí sư tiến giai tới tứ giai chúng là lúc khí toàn tích lũy đủ lượng nên biến đổi về chất.

Khi tấn chức tứ giai sinh thêm khí toàn đã không phải là tiếp tục tăng trên mặt bằng mà phân ra trình tự, xây dựng các khí toàn thành một kiến trúc vững chắc.

Khí toàn biến đổi như vậy đối với linh khí sư tu luyện Vạn Kiếm quyết cùng điều khiển kiếm trận đều có chỗ tốt lớn.

Trong Ngọc Bài của Văn Nhan Băng Oánh tặng cho, có nhiều kỹ xảo đều cần linh khí sư đạt tứ giai mới có thể tu luyện, cũng bởi vì chỉ có khi hình thành lập thể khí toàn mới có thể phát huy kỹ năng này.

Ngưng Kiếm thuật của Trịnh Hạo Thiên cùng Tiểu Kiếm Hải của Cừu Hinh dư đều là khó khăn nhất trong đó.

Mà hai người bọn họ ở tam giai đã phân biệt tu luyện thành tuyệt kỹ này, cho nên mới được đông đảo cường giả trong tông môn coi trọng.

Lúc này, bốn mươi khí toàn không ngừng xoay tròn, mỗi khí toàn đều có hạch tâm là mầm móng quang ám ấn ký.

Yên lặng quan sát tình huống chúng nó giao lưu một lát, Trịnh Hạo Thiên nhân mày nhướng lên, tuy rằng hắn không nhắm mắt nhưng hình dạng hắn lúc này chính là đã hiểu ra.

Đã nghĩ thông, bừng tỉnh đại ngộ......

Đây chính là cảm xúc của Trịnh Hạo Thiên lúc này.

Chỉ cần dùng năm phút quan sát cũng khiến đối với biến hóa thần kỳ trong kiếm trận đều hiểu rõ.

Đứng ở chỗ cao nhìn xuống thế giới quả nhiên khác hẳn, trước đây những chỗ còn mờ mịt trải qua quan sát lập thể thức hắn đều đã hiểu rõ.

Trịnh Hạo Thiên tràn ngập vui vẻ, tuy rằng không có thử qua, nhưng hắn có thể khẳng định nếu để hắn thí luyện lần nữa như vậy bằng ba trăm sáu mươi bốn đạo cô đọng kiếm quang hắn cũng có thể thông qua quang hải lần tám.

Quan sát càng lâu, thể ngộ trong lòng hắn cũng càng sâu sắc, hắn không ngờ không muốn rời khỏi đó.

Nhưng mà, tâm nguyện của hắn lập tức tan biến, một tiếng bước chân rất nhỏ từ xa truyền tới lỗ tai hắn.

Nghe được âm thanh quen thuộc này, Trịnh Hạo Thiên một lần nữa thu ý niệm về bản thể.

Hắn mở hai mắt, vừa thấy được đôi mắt đẹp như thiên thần đang nhìn hắn.

Hé miệng cười, Trịnh Hạo Thiên nói: "Hinh Dư tỷ, ngươi cũng tới rồi."

"Hạo Thiên, ngươi qua quang hải lần tám à?" Cừu Hinh Dư kinh hỉ hỏi.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt ửng đỏ, hắn xấu hổ lắc đầu: "Ta thất bại trong lần tám."

Cừu Hinh Dư giật mình, tâm niệm vừa chuyển lập tức đoán được nguyên nhân trong đó: "Ngươi không phóng ra tất cả kiếm quang?"

Trịnh Hạo Thiên châm rãi lắc đẩu, hắn nghiêm mặt nói: "Hinh Dư tỷ, ngươi trong lúc thí luyện không cảm ứng được có người giám thị hành động của ngươi sao?"

Cừu Hinh Dư mờ mịt lắc đầu, trong đôi mắt toát ra vẻ hoảng sợ.

Trong quang hải vô tận không ngờ có người có thể giám thị tình hình trong đó, tu vi như vậy thật quá mức kinh khủng rồi.

Nhưng nàng chưa từng hoài nghi Trịnh Hạo Thiên.

Đôi mi thanh tú của nàng cau lại hỏi: "Hạo Thiên, ngươi sao lại tới được đây, vì sao lúc đầu ta tới đây cũng chưa từng thấy ngươi?"

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt đột ngột chuyển thành thú vị, hắn cúi đầu nhẹ đạp chân một cái, rút cuộc chắc chắn rằng dưới chân là nền đá cứng rắn chứ không phải là mơ mộng.

"Hinh Dư tỷ, hình như ta bay lên." Trịnh Hao Thiên cười khổ kể lại chuyện lúc nãy một lần.

Trước mặt Cừu Hinh Dư, hắn không có chút giấu diếm điều gì.

Cả nửa ngày sau Cừu Hinh Dư trợn tròn mắt, nếu không phải lời này từ miệng Trịnh Hạo Thiên nàng đã tuyệt đối không tin. Yêu hóa biến thân có thể bay lên tầng cao hơn? Nếu vậy mười vạn đệ tử thí luyện lúc nãy chẳng phải là trò đùa sao?

Đôi mắt linh quang chớp động, quan khí thuật sử ra, đôi mày Cừu Hinh Dư nhảy lên vài cái, rút cuộc nhận ra Trịnh Hạo Thiện thực sự tấn chức tứ giai linh khí sư.

Vô số ý niệm lưu chuyển trong đầu Cừu Hinh Dư, trầm mặc chốc lát nàng nói: "Hạo Thiên, ta cảm giác được phía trên Vạn Kiếm các có một âm thanh hô hoán ta, ngươi cũng có cảm giác này sao?"

"Có." Trịnh Hạo Thiên không chút do dự nói.

"Được, vậy chúng ta đến xem rút cuộc là vật gì hô hoán chúng ta."

Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu, hỏi: ''Hinh Dư tỷ, ngươi muốn chúng ta bay lên?"

Cừu Hinh Dư nói: "Đúng thế, có thể bay lên một tầng vậy cũng có thể bay lên tầng nữa." Nàng dừng một chút nghiêm mặt nói: "Bảo vật ở đây đều là cực phẩm bảo khí, nói rõ đây là tầng chín Vạn Kiếm các, Ta không cần ngươi đến được tầng hô hoán kia, ta chỉ hi vọng có thể bay lên hai tầng nữa, như vậy có thể thu được pháp khí rồi."

Trịnh Hạo Thiên hít một ngụm khí lạnh.

Pháp khí.

Đây chính là bảo vật là Văn Nhân Băng Oánh cũng không có riêng cho mình một kiện, nếu như trong tay có pháp khí.......

Cái ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu hắn, đồng thời lập tức được biến thành khát vọng, gật mạnh đầu một cái, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Được, ta thử một chút, Hinh Dư Tỷ, nếu nửa giờ mà ta còn chưa trở lại vậy ngươi cứ rời đi trước đi."

Muốn vào Vạn Kiếm các là chuyện không dễ nhưng muốn ra ngoài thì đơn giản như đan rổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chỉ cần tiện tay cầm một kiện bảo khí là có thể được truyền tống ra ngoài.

Cừu Hinh Dư chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng ôm hắn một chút, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận, không nên miễn cưỡng."

Sau đó nàng buông tay, lùi về khoảng trống phía sau.

Trịnh Hạo Thiên hai tay nhẹ dang ra, bên nách nhất thời xuất hiện hai cánh chim thật lớn.

Hai cánh của hắn đập mạnh, Đại bằng điểu đã phóng lên cao, hung hăng va chạm với trần nhà.

Ầm một tiếng, Đại Bằng điểu bị đánh ngược trở lại mặt đất, thẳng cẳng nằm đó có chút run run, mà trần nhà kia vẫn như mới không chút vết xước.