Chiến Thiên

Chương 277: Ước định




Chiều tà trên đỉnh Bạch Thảo phong, gió núi gào thét, lạnh thấu xương quất vào mặt.

Truyện Cảnh Thụy đứng nghiêm trang trên đỉnh núi, hắn cung kính quỳ trên đó, hướng về một tòa kiến trúc nho nhỏ mà ba quỳ chín lạy.

Ở trên đỉnh núi, ngoại trừ cha con Truyện Cảnh Thụy cùng mấy vị lão giả ra, không còn người nào dám tiến vào nửa bước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bởi vì nơi này là nơi đặt linh vị của liệt tổ liệt tông Bạch Thảo phong.

Chỉ cần Bạch Thảo phong nhất mạch còn truyền thừa xuống, như vậy vô luận thế nào nơi này cũng là thánh địa.

Có thể tiến vào đây bái tế cũng chỉ có Truyện Cảnh Thụy phong chủ cùng mấy lão đức cao vọng trọng mà thôi.

Nhưng mà từ giờ trở đi, đám Trịnh Hạo Thiên cũng đã chính thức có đủ năng lực tiến vào cấm địa.

Mà khiến Truyện Phàn Cao cảm khái chính là, hắn đường đường là con cả của phong chủ, vì thế mới có thể tiến nhập nơi đây, chứ không như đám Trịnh Hạo Thiên, với độ tuổi cùng thành tựu của hắn, còn chưa đủ tư cách lên đỉnh núi.

Truyện Cảnh Thụy sau khi hành lễ liền chậm rãi đứng dậy, hắn đứng im cả nửa ngày sau đó mới nói: "Các ngươi cũng lại đây bái tế đi."

Mấy lão già phía sau lục đục tiến lên, cũng học dáng vẻ của hắn mà bái tế, Truyện Phàn Cao lúc này mới mang theo đám Trịnh Hạo Thiên tiến lên.

Đối mặt với linh vị tổ tiên Bạch Thảo phong, đám người Trịnh Hạo Thiên đều cung kính quỳ xuống, thành tâm quỳ lạy một phen.

Truyện Cảnh Thụy nhìn bọn họ thỏa mãn gật đầu, cao giọng nói: "Liệt tổ liệt tông của Bạch Thảo phong phù hộ, hôm nay rút cuộc cũng cho chúng ta một cái hi vọng thịnh vượng." Vẻ mặt hắn cực độ thành khẩn, dường như lập lời thề vậy: ''Đệ tử Truyện Cảnh Thụy, nếu một ngày kia có thể thấy Bạch Thảo phong trở thành một trong những hạ phong, có chết cũng không hối tiếc."

Đám người Trịnh Hạo Thiên hai mắt nhìn nhau, bọn họ từ lời nói này có thể cảm nhận được một nỗi không cam lòng sâu nặng.

Bọn họ dù sao cũng là từ tiểu linh giới tiến vào Vạn Kiếm Tông, vì thế không rõ tâm tình của chủ phong và các vị trưởng lão.

Đối với những cường giả cả đời sinh hoạt trên vô danh phong mà nói, bọn họ đối với phong đầu có cảm tình khó có thể tưởng tượng, để có thể khiến phong đầu thành một hạ phong, bọn họ có thể buông bỏ tất cả.

Tựa như cha con Truyện Cảnh Thụy, hay là mấy lão nhân tóc bạc phơ đang kích động đứng phía sau.

Truyện Cảnh Thụy cảm khái cả nửa ngày cuối cùng thu liễm tinh thần, nói: "Hạo Thiên, các ngươi nữa, ngày mai là ngày Vạn Kiếm các mở ra, lão phu giải thích cho các ngươi quy củ tiến nhập Vạn Kiếm các."

Trong mấy thiên tài này, Trịnh Hạo Thiên không phải lớn tuổi nhất, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, trong đám người lời nói của hắn chính là nhất ngôn cửu đỉnh, vì thế Truyện Cảnh Thụy vừa mở miệng đã gọi tên hắn.

Trịnh Hạo Thiên cùng mọi người tiến lên, hắn trầm giọng nói: "Xin sư tổ chỉ điểm."

Truyện Cảnh Thụy ngưng trọng nói: "Vạn Kiếm các là nơi cất giấu thần binh, linh khí, bảo khí của tông môn, trong lịch sử ngay cả pháp khí cũng có người có thể mang ra."

Dư Uy Hoa há mồm muốn nói, nhưng nhìn mấy lão nhân bên cạnh, cuối cùng ngậm miệng lại.

Nhưng động tác của hắn há có thể qua mắt Truyện Cảnh Thụy, vị lão nhân này cười nói: "Uy Hoa, ngươi có vấn đề gì, mau hỏi đi."

Dư Uy Hoa khom người cung kính: "Dạ, sư tổ, những thần bình này rút cuộc là đến từ nơi nào?"

Truyện Cảnh Thụy mỉm cười, bộ dáng tươi cười của hắn rất hiền hòa, có được mấy đệ tử tiền đồ vô lượng trước mặt mà nói, tuyệt đối là chuyện khiến kẻ khác hài lòng: "Vạn Kiếm tông chúng ta có luyện khí đại sư của riêng mình, các vị trưởng lão của Phi Thiên phong hàng năm đều chọn một bộ thần binh gửi vào Vạn Kiếm các." Hắn dừng một chút nói: "Nhưng mà, có người nói thần binh trong Vạn Kiếm các còn có lai lịch khác, nhưng đến tột cùng là thế nào, lão phu cũng không thể biết được."

Dư Uy Hoa giật mình: "Ngài cũng không biết sao?"

Truyện Cảnh Thụy khóe miệng tự giễu nói: "Lão phu cả đời đều ở trên vô danh phong, làm sao có thể biết được chuyện này. Nếu một ngày kia, các ngươi có thể tiến nhập Phi Thiên phong tu luyện, hoặc là khiến bản phong trở thành một trong những hạ phong, như vậy có thể biết được bí ẩn trong đó."

Dư Uy Hoa chợt gật đầu, song quyền hắn nắm chặt, nghiêm nghị nói: ''Sư tổ, ngài yên tâm, chúng ta nhất định cho ngài biết đáp án."

Truyện Cảnh Thụy cười nói: "Vạn Kiếm các hàng năm mở ra một lần, mỗi lần mở thì các phong đầu đều có thể an bài đệ tử có điều kiện thích hợp đi vào trong đó. Nhưng mà, trong đó tuy có đông đảo thần binh, nhưng cũng không phải ai cũng có thể đem ra. Loại hạ, trung phẩm luyện yêu vũ giả trừ phi sức chiến đấu kiệt suất, hoặc có thiên phú đặc thù, bằng không không thể tiến vào."

Lão đưa mắt nhìn đám người Trịnh Hạo Thiên nói: "Về phần cực phẩm luyện yêu vũ giả cùng linh khí sư, không có hạn chế điều kiện, nhưng mà các ngươi trước khi chức thất giai, có thể vào bên trong một lần, vì thế phải nắm chặt cơ hội này, không nên dễ dàng lãng phí."

Trịnh Hạo Thiên linh quang khẽ động, hỏi: "Sư tổ, đến khi chúng ta tấn chức đến thất giai, có thể tiến vào một lần nữa?"

"Không sai, khi thất giai còn linh thể đại thành, đều có thể lần thứ hai tiến vào Vạn Kiếm các, một lần nữa lựa chọn thần binh, chỉ là..." Truyện Cảnh Thụy cười khổ nói: "Muốn đạt được thất giai đối với các ngươi cũng không khó khăn gì, nhưng nếu muốn linh thể đại thành, đó chính là khó càng thêm khó."

Truyện Phàn Cao trịnh trọng nói: "Cha ta nói không sai, cơ hội lần này của các ngươi vô cùng trân quý, các ngươi nghìn vạn lần phải quý trọng." Hắn lập tức cười nói: "Nhưng mà các ngươi cũng không cần căng thẳng, chỉ bằng sự tiến bộ của các ngươi sau một năm gia nhập bản tông, chắc chắn có thể thâm nhập sâu vào Vạn Kiếm các."

Đám Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, bọn họ cũng không xa lạ phương pháp tiến nhập.

Từ nửa năm trước, Phàn Cao đã giảng giải qua cho họ, Vạn Kiếm các chia làm nhiều tầng. Tầng thứ nhất đều là hạ phẩm linh khí, sau đó tăng lên, mỗi tầng chất lượng thần binh lại cao hơn. Trong truyền thuyết, nếu là may có tiến vào tầng cao nhất thậm chí có thể thu được pháp khí."

Đương nhiên pháp khí không giống linh khí cùng bảo khí, chúng có khí phách, cao ngạo không kém gì nhân loại.

Cho dù may mắn tới đấy, nhưng cũng vô pháp nhận được sự đồng ý của pháp khí, cuối cùng tay không mà về, chuyện này cũng không phải là không có.

Chỉ là, muốn đi vào tầng có pháp khí, nói dễ vậy sao.

Loại chuyện này đám người Trịnh Hạo Thiên cơ bản là không hi vọng, nếu một ngày bọn họ có thể tấn chức thất giai, thậm chí có linh thể còn có vài phần khả năng vào tầng cuối. Về phần lúc này bọn họ cần làm là tận lực đề thăng thực lực, mong tương lai có thể thu được thần binh tốt.

Truyện Cảnh Thụy vỗ gáy, nói: "Lão phu già rồi, có vài việc thiếu chút nữa quên nói." Hắn dừng một chút, nói: ''Lúc này các ngươi tiến nhập vào linh giới, ngoại trừ các cực phẩm luyện yêu vũ giả và linh khí sư đến từ tiểu linh giới còn có các cường giả trẻ tuổi bản thổ. Bọn họ còn có hai vị tam giai cực phẩm luyện yêu vũ giả cùng một vị thượng phẩm linh khí sư, các ngươi nếu gặp nhau, tốt nhất là không phát sinh xung đột với họ."

Trịnh Hạo Thiên cùng mọi người nghiêm nghị gật đầu, cực phẩm luyện yêu vũ giả cùng thượng phẩm linh khí sư bản địa, đồng dạng cũng là nhân vật đứng đầu. Hơn nữa có thể bọn họ chính là đệ tử của một tòa trung phong.

Nhân vật như vậy tốt nhất là không nên chủ động trêu chọc.

*************

Một dải ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên phong đầu, hiện ra vài bóng dáng nhân loại chập chờn.

Ở đây là Thập nhất phong, một trong những tòa hạ phong của Khô Vinh Phong.

Một vị râu tóc bạc phơ nhưng thân thể cường tráng đang chậm rãi di chuyển.

Tuổi lão tuy rằng không nhỏ, nhưng đôi ánh mắt lợi hại như ưng, trên người tỏa ra khí tức sinh mệnh cường liệt, lão đang mím chặt môi, lộ ra vẻ quật cường.

Dường như lão đã quyết định việc gì, liền kiên quyết không thay đổi.

Người này chính là đương kim phong chủ Khô Vinh phong, Miêu Kiếm Cương.

Ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua một vòng, mọi người trên đỉnh núi đều cẩn trọng cúi đầu, tránh ánh mắt của hắn.

Tại đây, môn hạ của Khô Vinh môn có thể nhìn thẳng vào người hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Rút cuộc, ánh mắt hắn dừng lại trên người một vị nữ tử trẻ tuổi.

Chỉ có giờ khắc này, ánh mắt cương nghị dường như không gì lay chuyển được của hắn mới xuất hiện một tia dao động.

Tựa hồ chỉ do dự trong chốc lát, Miêu Kiếm Cương đột nhiên mở miệng: "Hinh Dư, ngươi tới Khô Vinh phong vẫn khổ tu linh lực, trong một năm ngắn ngủi lần thứ hai đã đột phá một giai, ngươi.... muốn ta thưởng cái gì cho ngươi?"

Cừu Hinh Dư hai mắt sáng lên, nàng cung kính nói: "Có phải Hinh Dư đưa ra nguyện vọng gì ngài cũng có thể thực hiện?"

Miêu Kiếm Cương ánh mắt không chuyển nhìn nàng, hồi lâu rút cuộc nói: "Chỉ cần lão phu đủ khả năng, tự nhiên sẽ chấp nhận."

Cừu Hinh Dư tiến lên một bước quỳ gối, nàng cao giọng nói: "Hinh Dư muốn ngài hạ lệnh, cho phép cha mẹ trở về đại linh giới, quay về sơn môn."

Lão nhân sắc mặt tức thời trở nên âm trầm, mà toàn bộ phong đầu càng im ắng, tiếng châm rơi có thể nghe được.

Trong tay Miêu Bồi Đức chảy ra mồ hôi lạnh, hắn nhìn một đôi tổ tôn tính tình quật cường, trong lòng nổi lên một trận cảm giác vô lực.

Hồi lâu sau, Miêu Kiếm Cương xoay người rời đi, chỉ còn giọng nói của hắn vang vọng lại:

"Ngày mai trước Vạn Kiếm các, nếu ngươi có thể ở trong vô tận kiếm hải kiên trì đến phút cuối cùng, lão phu đáp ứng ngươi."

Cừu Hinh Dư hai mắt mơ hồ chiếu sáng, hai tay nàng nắm chặt, nhìn về phương xa, ánh mắt dần trở nên kiên định.