Chiến Thiên

Chương 249: Phản công




Một làn sương nhàn nhạt, gần như khó có thể phát hiện, từ bên ngoài chậm rãi thẩm thấu vào trong cơ thể.

Tốc độ phản ứng của Trịnh Hạo Thiên rất nhanh, trong nháy mắt Hách Khuynh Thụ phun ra một hơi kia đã lập tức ngừng hô hấp.

Tuy hắn không biết cái làn sương nhàn nhạt này là cái gì, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì.

Nhưng uy lực của làn sương kia vẫn vượt xa khỏi dự liệu của hắn.

Ngay cả khi hắn đã ngừng hô hấp, nhưng vẫn không thể ngăn cản làn sương này tác động vào cơ thể.

Bởi vì nó căn bản không cần tiến vào cơ thể qua đường hô hấp, mà chỉ cần dính lên cơ thể, nó cũng có thể phát huy tác dụng rồi.

Chúng phảng phất như một đàn kiến không chỗ nào không thể xâm nhập, thẩm thấu qua da thịt hắn, hòa vào trong máu. đồng thời theo máu di chuyển khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể.

Quá trình này nói thì lâu, nhưng thực ra chỉ diễn ra trong nháy mắt thôi.

Trong tích tắc, Trịnh Hạo Thiên thực sự cảm thấy tâm tàn xương lạnh.

Thì ra bảo điển gia truyền cùng không phải là vạn năng. Bởi vì hắn còn nhớ rất rõ, trong bảo điển gia truyền không hề có ghi chép liên quan đến loại sương mù này.

Trong lòng hắn phảng phất như đang cười tự diễu. Trân bảo kỳ vật trong thiên hạ nhiều không kể xiết, một quyểnbảo điển gia truyền làm sao có thể ghi lại hết cơ chứ.

Làn sương vừa tiến vào thân thể liền lập tức phát huy tác dụng cực kỳ cường đại, khiến toàn bộ sức lực trong cơ thể hắn như đột nhiên biến mất, thậm chí muốn di động một đầu ngón tay cũng trở thành chuyện vô cùng khó khăn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lúc này, nếu đám người Hách Khuynh Thụ thật sự hạ sát thủ với hắn, thì trừ ngoan ngoãn chờ chết ra, hắn còn có thể làm được gì đây.

Nhưng sự tình lại càng phát triển vượt ra khỏi dự liệu.

Bị Hách Khuynh Thụ xúi giục, Hàn Thế Hùng ra tay giết sạch đồng môn. nhưng tiếp đó Hách Khuynh Thụ trở mặt Hàn Thế Hùng, thật càng lúc càng khiến lòng người kinh hãi.

Trên Phiêu Miễu đại lục, bát đại siêu cấp môn phái nhìn thì có vẻ như rất hòa hảo, nhưng bên trong lại liên tục đấu đá, tranh quyền đoạt lợi.

Một đòn Hách Khuynh Thụ đánh lên gáy hắn rất có chừng mực, đủ khiến một linh khí sư phải hôn mê nửa ngày rồi.

Nhưng hắn cũng chẳng thể nghĩ tới. Trịnh Hạo Thiên không chỉ là một linh khí sư, hắn còn là một luyện yêu võ giả cường đại, trình độ cường hãn của thân thể cũng chẳng hơn kém Hách Khuynh Thụ hắn là bao.

Cho nên, Trịnh Hạo Thiên chỉ hơi choáng váng một chút rồi lập tức tỉnh táo trở lại.

Chỉ là, sau khi tinh táo trở lại, Trịnh Hạo Thiên lại không hề mở mắt ra, mà làm bộ như vẫn hôn mê bất tỉnh, dựa vào thính lực hơn người của mình mà "quan sát" biến hóa xung quanh thôi.

Sau đó, hắn rốt cuộc cũng biết, thứ vừa hạ gục mình có tên là Mê Thiên đàn hương. Thứ này vốn được chuẩn bị để đối phó Thiên Bằng, nhưng không ngờ? người cuối cùng được hưởng dụng lại là Trịnh Hạo Thiên hắn.

Mê Thiên đàn hương quả nhiên cực kỳ bá đạo, Nó ẩn núp khắp nơi trong cơ thể hắn, giống như hóa thành vô số bàn tay gắt gao ôm lấy từng tấc từng tắc thân thể. khiến cho hắn căn bản không thể nhúc nhích mảy may. Mà càng đáng buồn hơn chính là, loại cảm giác này không xuất phát từ bên ngoài, mà lại sinh ra từ trong chính cơ thể hắn .

Bất quá, khi loại lực lượng này bắt đầu tràn đến đan điền và não vực, một chuyện khó hiểu, khiến cho hắn kinh hỉ đột nhiên phát sinh.

Loại hương khí bá đạo có thể khiến cho linh khí và chân khí mắt tác dụng này không ngờ không thể lay động nổi đan điền cùng hạt giống khí xoáy trong não vực của hắn.

Đan điền của hẳn vẫn như trước, giống như một cái động không đáyvĩnh viễn không thể lắp đầy. Vô luận có rót thứ gì, bao nhiêu, nó đều thản nhiên nuốt chửng.

Đây gọi là ai đến cũng không chê.... chính là như thế.

Mà trong não vực của hắn cũng xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Sau khi cỗ lực lượng này tiến vào não vực, liền lập tức tràn về phía hai mươi cái khí xoáy.

Đây chính là biểu hiện khi chúng muốn hoàn toàn khống chế thân thể nhân loại. Khi đan điền của luyện yêu võ giả và khí xoáy của linh khí sư đều bị khống chế. bọn họ mới chân chính mất đi hoàn toàn lực lượng phản kháng.

Lúc khí xoáy yếu ớt bắt đầu bị cỗ lực lượng kia xâm lấn. tựa hồ sẽ lập tức bị đóng băng.

Nhưng đúng trong tích tắc đó, hạt nhân quang ám trong khí xoáy bỗng nhiên bạo phát ra.

Ngay sau đó. lực lượng quang minh và hắc ám lập tức điên cuồng tràn ra. chiếm cứ toàn bộ không gian trong não vực.

Dưới sự chiếu rọi, bao phủ của lực lượng quang minh, cỗ lực lượng quỷ dị giống như tuyết tan mùa hè, dần dần hóa thành hư hảo. Bất quá những luồng hư ảo cũng không hề bị lãng phí vô ích. mà dần dần bị hắc ám âm trầm lần lượt thôn phệ, trở thành chất dinh dưỡng bổ nhất cho nó.

Lực lượng quang minh tinh lọc, lực lượng hắc ám cắn nuốt, hai thứ này không ngờ lại phối hợp ăn ý như thế. phảng phất như đã có kinh nghiệm hợp tác qua hàng ngàn vạn năm vậy. Tất cả đều phát sinh hết sức tự nhiên.

Hơn nữa, khác với lực lượng trong đan điền ở chỗ, hạt nhân quang ám của khí xoáy không hề thỏa mãn khi chỉ hấp thu cỗ lực lượng tiến vào não vực.

Sau khi thanh lọc não vực xong, chúng đột nhiên khuếch tán lực lượng ra bên ngoài.

Cả người Trịnh Hạo Thiên lúc này tựa hồ đều bị lực lượng của quang và ám bao phủ. Xâmchiếm.

Lực lượng khiến cho cả người hắn bất lực, hoàn toàn bị chế trụ., dần dần tiêu tán đi sau đó bị hòa tan, đồng thời trở thành chất dinh dưỡng cho hạt nhân hắc ám,trở thành một phần của không gian hắc ám.

Cuối cùng, sau khi lực lượng quang minh và hắc ám đã đi một vòng khắp thân thể, rồi đi tới trước địa điểm cuối cùng - đan điền.

Hai loại lực lượng khác biệt, nhưng đều cường đại tựa hồ đã va chạm một chút. Mặc dù không hể phát ra bất cứ thanh âm nào, nhưng sâu trong tâm linh Trịnh Hạo Thiên lại phảng phất như có một tiếng nổ ầm ầm bạo phát, không gì so sánh nổi.

Một khắc đó, ngay cả hô hấp của hắn cũng thoáng trở nên dồn dập.

Nhưng thật may mắn, khi đó Hách Khuynh Thụ vừa mới ám sát Hàn Thế Hùng, cả người kích động vạn phần, không ngờ không phát hiện biến hóa khác thường này của Trịnh Hạo Thiên.

Lực lượng quang minh và hắc ám trong cơ thể cũng không va chạm với lực lượng trong đan điền bao lâu, mà chậmrãi rút về khí xoáy bên trong não vực.

Khi hai cỗ lực lượng này hoàn toàn rút về, quyền khống chế thân thể lại một lần nữa nằm trong tay Trịnh Hạo Thiên. Bất quá, khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy ảo não chính là, đai lưng trên người hắn và túi không gian đều bị Hách Khuynh Thụ lấy đi từ bao giờ mất rồi.

Nói cách khác, hắn đã không thể khống chế bảo khí hóa thành thương long công kích đối thủnữa.

Thoáng trầm ngâm trong chốc lát, hắn lập tức quyết định tiếp tục giả bộ hôn mê.

Tận cho đến khi Thiên Bằng xuất hiện, tiếp đó Chân trưởng lão một chiêu tiêu diệt, cuối cùng Hách Khuynh Thụ toàn lực bỏ chạy, thoát khỏi vùng đồng bằng hoang vu bát ngát, ngừng lại trước một cánh rừng rậm rạp rộng lớn, đồng thời lấy ra một viên đan dược mới. Muốn cho hắn phục dụng thì Trịnh Hạo Thiên đột nhiên hành động.

Chân khí toàn thân vào giờ khắc này chợt ngưng tụ lại, hắn khẽ giơ tay lên, đang định vỗ ra một chưởng.

Hắn không hề sử dụng linh lực, bởi vì khi không có linh khí và bảo khí phối hợp, loại linh lực cấp thấp này không thể nào phát ra hiệu quả lý tưởng.

Có lẽ. khi hắn leo lên đến cảnh giới của Vàn Nhân Bảng Oánh. trình độ thâm hậu của linh lực đã đủ để hắn trực tiếp đả thương người, nhưng bây giờ thi tuyệt không có khả năng.

Nhưng phản ứng nhạy bén của Hách Khuynh Thụ rèn luyện được trong lúc vào sinh ra tử cũng nhanh đến bất khả tư nghị.

Ngay trong nháy mắt khi Trịnh Hạo Thiên ngưng tụ chân chí. hắn đã có cảm ứng. thậm chíTrịnh Hạo Thiên còn chưa kịp ra tay, hắn đã liều mạng nhảy vọt ra ngoài....

Trịnh Hạo Thiên từ trên mặt đất bật dậy, trên mặt lộ một vẻ cười khổ, rất là bất đắc dĩ.

Người này trăm phương ngàn kế ẩn nấp trong Vạn Kiếm tông hơn mười năm, tính cảnh giác và cẩn thận đã khắc sâu vào trong xương tủy, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay là hắn đã có cảm ứng rồi.

Cái loại cảm giác siêu cấp này có lẽ chỉ có sống trường kỳ trong trạng thái năm vùng mới có thể sinh ra được.

Hách Khuynh Thụ lắc mình một cái, nhảy ra ngoài thật xa. Hắn quay lại đầu lại nhìn Trịnh Hạo Thiên, biểu tình trên mặt so với đối phương còn khó coi hơn.

"Làm sao có thể. ngươi đã trúng Mê Thiên đàn hương, làm sao có thể khôi phục nhanh nhưvậy?"

Trịnh Hạo Thiên khê cười, Hắn đương nhiên không giải thích, mà nhấc chân lên, chậm rãi lui về phía sau, nhìn đáng vẻ của hắn, tựa hồ muốn tận hết khả năng giữ khoảng cách với đối phương.

Hách Khuynh Thụ dù sao cũng không phải người thường, hắn thu hồi vẻ kinh hãi lại. mỉm cười nói: "Trịnh sư đệ, nếu ngươi có linh khí trong tay, ta còn kiêng kị ngươi vài phần, nếu có bảo khí trong tay, ta lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng hiện giờ sao... ngươi mau ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi thôi."

Trịnh Hạo Thiên dừng bước, tựa như hơi do dự một chút, nói: "Vì sao ngươi không giết ta?"

Hách Khuynh Thụ khẽ lắc đầu, vẻ mặt chân thành nói: 'Trịnh sư đệ. ngươi ở Vạn Kiếm tông, chẳng qua chỉ là đệ tử một phong vô danh, nhưng nếu chuyển qua Phong Thần nhai chúng ta. nhất định sẽ được hưởng đãi ngộ cao cấp nhất, so với Vạn Kiếm tông hiện giờ thì tốt hơn nhiều lắm...."

Hắn hơi dừng lại một chút, cuối cùng cũng nuốt nửa đằng sau vào trong bụng.

Kỳ thật, nếu Trịnh Hạo Thiên cứ khăng khăng cố chấp, thì trên thế giới này vẫn có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết. Chỉ là trước khi trở mặt, vô luận thế nào hắn cũng không dám nói ra.

Con ngươi Trịnh Hạo Thiên khẽ đảo một vòng, nói: "Muốn ta gia nhập Phong Thần nhai, cũng không phải là việc không thể, nhưng ngươi chắc chắn, có thể bắt giữ được ta ư?"

Hách Khuynh Thụ cất tiếng cười to, nói: "Ngươi có thể thử một lần."

Trịnh Hạo Thiên gật mạnh đầu, nói: "Được, vậy ta sẽ thử một lần." Dứt lời, hắn liền xoay phất người lại, lao vào trong rừng rậm mà bỏ chạy.

Trong con ngươi Hách Khuynh Thụ lóe lên quang mang trào phúng, một linh khí sư nhị giai, tuy hắn có tư chất siêu phẩm, nhưng nếu đã mất đi linh khí và bảo khí thì có thể phát huy ra bao nhiêu sức mạnh đây.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức có cảm giác dỡ khóc dỡ cười vì phản ứng quá nhạy cảm của mình,

Thần kinh của mình xem ra đã quá căng thẳng mất rồi.

Đôi cánh trên lưng khẽ rung lên, hắn lập tức lao đi như bay,mũi chân vừa khẽ điểm lên mặt đất một cái, cả người đã giống như một con vân tước, tự do di chuyển linh hoạt trong rừng rậm.

Lúc này trong lòng hắn thầm nghĩ, sau khi tóm được Trịnh Hạo Thiên, phải tra hỏi kỳ càng một chút, xem vì sao hắn lại có thể chống đỡ Mê Thiên đàn hương.

Ngay sau đó, thân hình đang bó chạy của Trịnh Hạo Thiên đã hiện ra trước mắt.

Hách Khuynh Thụ cười nhạt rồi nhảy vọt tới, hai tay hắn phóng ra nhanh như chớp, túm chặt lấy hai bả vai Trịnh Hạo Thiên.

Bất quá, khi hạ thủ, hắn vẫn lưu lại dư lực, không dám quá đắc tội với đối phương.

Nếu như đối phương thực sự gia nhập Phong Thần nhai, thì tiền đồ sau này tuyệt đối sáng lạn hơn hắn cả trăm lần, cho nên hắn phải lưu lại dư địa để có chỗ mà đặt chân.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc hai tay hắn chế trụ được bả vai Trịnh Hạo Thiên, liền chợt thấy Trịnh Hạo Thiên cũng xoay ngươi ôm lấy cỗ hắn.

Lực lượng của hắn quả khủng bố, không ngờ lại cuồng bạo đến khó tưởng tượng nổi.

Hách Khuynh Thụ rên thảm một tiếng, chưa kịp phản ứng lại thi một cảnh tượng khiển hắn hồn phi phách tán chợt hiện ra trước mắt.

Đầu Trịnh Hạo Thiên đột nhiên biến đổi, không ngờ không còn là đầu con người nữa. mà là đầu một con gấu chân chính....