Chiến Thiên

Chương 211: Ta không bán




"Túi không gian....!"

Gần như cùng một lúc, lập tức có mấy tiếng kinh hô cùng vang lên.

Những thanh âm này đều tràn đầy vẻ kinh ngạc. Rất chiến nhiên, bọn họ căn bản không tưởng tượng được, trên người một nam tử trẻ tuổi, tu vi lại chỉ là nhị giai cảnh giới, lại có thể có bảo bối như vậy.

Túi không gian, chính là bảo vật chứa một khối không gian đã được áp súc.

Ở trong đại Linh giới, tuy thứ này cũng không phải là bảo bối hiếm lạ gì, nhưng cũng không phải những tu luyện giả tam giai bình thường như bọn họ có thể có được.

Đương nhiên, ở nơi này, cũng có một số người mang theo túi không gian, nhưng bọn họ đều có quầy hàng có tiếng, cũng có thể coi là những nhân vật khá nổi danh ở đây.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại là một người lạ hoắc, nhìn động tác của hắn, hắn là lần đầu tiên tới chỗ này, vậy mà trong tay hắn lại có túi không gian, bảo vật người thường khó có thể cầu được. Điều này thật sự khiến cho mọi người phải thay đổi cách nhìn.

Vẻ mặt gã đại hắn đầu trọc biến đổi không ngừng. Hắn vốn đang cười nhạo Trịnh Hạo Thiên, nhưng khi người thanh niên này lấy ra túi không gian, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía bọn họ lập tức trở nên hoàn toán trái ngược.

Ánh mắt nhìn về Trịnh Hạo Thiên đều tràn ngập vẻ tò mò, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn lại mang theo một tia trào phúng nhàn nhạt.

Kỳ thật, cũng không phải ánh mắt tất cả mọi người đều như vậy, chỉ trong khi chúng rơi vào trong mắt gã đại hắn đầu trọc, hắn lại cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người đều quái quái, khó có thể chịu nổi..

Trịnh Hạo Thiên làm như không nhìn thấy vẻ mặt mọi người, hắn ung dung mở miệng túi, thò tay vào chậm rãi sờ soạng.

Cuối cùng, dưới vô số ánh mắt đang nhìn chằm chú xung quanh, hắn lấy ra một chồng phù lục.

"Phù lục, Hắn là ngọc phù sư...." Một tiếng kinh hô lại vang lên một lần nửa.

Đây là một vị tam giai linh khí sư, lần này hắn tới đây là muốn mua một ít da lông và máu yêu thú, lúc này nhìn thấy chồng phù lục của Trịnh Hạo Thiên, liền không nhịn được mà kêu lên.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên lại thêm vài phần quái dị và kính trọng.

Linh khí sư. Ở trong đại Linh giới tuyệt đối là một chức nghiệp cực kỳ cao quý, so với luyện yêu võ giả thì linh khí sư được nhiều người tôn kính hơn nhiều.

Bất kể là linh khí sư có phẩm cấp gì, hắn luôn có thể học được một nghề nghiệp, cho dù chỉ là một tên học đồ chạy việc, cũng có thể nhận được thù lao xa xỉ.

Có thế nói, trong đại Linh giới, cuộc sống của linh khí sư so với luyện yêu võ giả thì thoải mái và cũng dễ dàng hơn.

Hơn nửa, đám tam giai tu luyện giả ở chỗ này đều là những kẻ lời đời, biết rất rõ ràng phân chia phẩm cấp của linh khí sư.

Ngọc phù sư, ngay cả là trong giới linh khí sư cùng được rất nhiều người tôn kính.

Muốn trở thành ngọc phù sư, ngươi cứ trở thành thượng phẩm linh khí sư rồi hãy nói.

Đây chính là câu nói lưu truyền trong giới linh khí sư. Từ đây có thể thấy được, thân phận ngọc phù sư đến tột cùng là cao quý đến cỡ nào rồi.

Những tiếng xì xào bàn tán xung quanh càng lúc càng lớn, mà trong con ngươi gã đại hắn đầu trọc kia cùng thoáng lóe lên một tia hung mang khó có thể nhìn thấy được.

Ban đầu hắn vốn muốn sỉ nhục người khác tìm niềm vui, nhưng không ngờ, hiện giờ người bị chế diễu lại chính là mình.

Nhìn ánh mắt của mọi người, cảm nhận vẻ khác thường trong đó, khuôn mặt hắn càng lúc càng trở nên nóng rát, khó chịu.

Bất quá, hắn ở nơi này cũng có thể coi là nhân vật bá chủ một phương, hơn nửa sau lưng lại có chỗ dựa vững chắc. Tuy lúc này đã rất mắt mặt, nhưng cùng không có ái dám ngang nhiên cười nhạo hắn.

"Hừ, một tên nhị giai ngọc phù sư thì có thể luyện chế được thứ gì chứ." Gã đại hắn đầu trọc cố gắng đè ép lửa giận trong lòng xuống, cười ha ha, nói: "Nếu quả thật có thứ gì tốt, chỉ cần bán luôn vào cửa hàng là có thể thu được linh thạch, cần gì phải khổ cực đến chỗ này bày quầy bán hàng."

Tất cả mọi người đều khẽ ngây người, tiếp đó liền gật đầu như gà mỗ thóc.

Ngọc phù sư tuy rằng rất cường đại và tôn quý, nhưng cũng chỉ có cao giai ngọc phù sư mới được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Một tên nhị giai ngọc phù sư, cho dù có thiên phú cao đến đâu, cũng không thể nào luyện chế ra cao giai phù lục. Còn phù lục thấp giai đối với luyện yêu võ giả và linh khí sư tam giai như bọn hắn mà nói, thật sự không có sức hấp dẫn quá lớn.

Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Những phù lục này đều do tại hạ tự tay luyện chế, bất quá bởi vì giai vị có hạn, cho nên tại hạ chỉ có thể luyện chế nhất, nhị giai phù lục. Các vị sư huynh đã là tam giai thì không cần nhìn đâu."

Gã đại hắn đầu trọc liền cất tiếng cười lớn, nói: "Các vị, các ngươi nghe thấy chưa. Ta đã sớm nói, một tên ngọc phù sư nhị giai nho nhỏ thế này, làm sao có thể lấy ra thứ gì, khiến chúng ta động tâm được đây."

Tất cả mọi người đều giữ im lặng, đại đa số mọi người đều lộ vẻ không cho là đúng.

Ngọc phù sư ít nhất cùng phải là thượng phẩm linh khí sư, hiện giờ tuy không bằng ngươi nhưng tiền đồ ngày sau lại thênh thang rộng lớn, ngươi làm sao so sánh được.

Trịnh Hạo Thiên chẳng buồn để ý tới người này, vẫn tập trung bày chồng phù lục của mình lên quầy hàng.

Một người than nhẹ một tiếng, có lòng tốt khuyên nhủ: "Vị sư đệ này, nếu ngươi chủ có nhất, nhị giai phù lục, không bằng đến tầng thứ bảy bán đi, tiêu thụ ở đó có lẽ sẽ nhanh hơn một chút."

Trịnh Hạo Thiên bật cười, khẽ gật đầu với hắn: "Đa tạ."

Từ lúc đến nơi này, đây là người đầu tiên tỏ vẻ có thiện ý với hắn, hắn đương nhiên có chút cảm kích.

Bất quá hắn vẫn không nghe lời khuyên của người nọ, lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế đá, chờ đợi.

Mọi người đứng xung quanh đưa mắt nhìn nhau, nhưng trong lúc nhất thời lại không có ai muốn tiến đến, xem hắn rốt cuộc là bán loại phù lục gì.

Đó cũng không phải do bọn họ kiến thức hạn hẹp, mà chính là vì bọn họ học nhiều biết rộng, biết rất nhiều chuyện liên quan tới ngọc phù sư, cho nên mới không tin tưởng Trịnh Hạo Thiên như vậy.

Ngọc phù sư cao giai quả thật cường đại vô cùng, có thể luyện chế ra cao giai phù lục uy lực khủng bố. Trong đó có một số phù lục công kích cường đại lại có thể dùng chồng chất lên nhau, thậm chí còn có một số phù lục có thể phát huy tác dụng thần kỳ trong chiến đấu, chuyển bại thành thắng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng tất cả đều yêu cầu đẳng giai.

Nếu Trịnh Hạo Thiên là là một ngọc phù sư lục giai, thì hắn có thể luyện chế đại đa số các loại phù lục công kích và phòng ngự. Những phù lục này, ngay cả trong chiến đấu cùa luyện yêu võ giả và linh khí sư thất giai cũng có thể phát huy tác dụng nhất định.

Nhưng nếu là ngọc phù sư nhị giai, cái giai vị này thật sự quá thấp. Hầu hết các ngọc phù sư nhị giai đều thuộc vào thời kỳ học tập kiến thức cơ bản, trên căn bản không thể nào luyện chế ra phù lục gì hữu dụng được. Mà ngay cả có may mắn luyện chế ra một hai tấm thì tới chín phần là hạ phẩm.

Lúc này, có nhiều người đang nhìn chằm chằm về chỗ này, nếu thật sự bước tới xem hàng, xem xong lại không mua thì chỉ sợ sẽ đắc tội với vị ngọc phù sư này rồi.

Cho nên, mọi người tuy không muốn đắc tội với vị ngọc phù sư trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng này, nhưng cùng chẳng có ai coi tiền như rác, nguyện ý bỏ tiền ra mua phù lục của hắn.

Trịnh Hạo Thiên vẫn ung dung, thản nhiên như thường, nhưng kỳ thật trong lòng đã tức giận vạn phần.

Hẳn tự nhiên không biết lo lắng trong lòng mọi người, nhưng ít nhiều cũng có thể từ trong bầu không khí quỷ dị mà cảm nhận được chút bất thường. Hơn nửa cái cảm giác bị đám đông vây xem như xem tinh tinh diễn trò tuyệt đối không dễ chịu, nếu không phải thể chất hắn khá hơn người thường, công phu dưỡng khí cùng không tầm thường, thì chỉ sợ lúc này đã xấu hổ che mặt rời đi rồi.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng oán hận: "Các ngươi bày giờ không mua, được, vậy ta không bán cho các ngươi nửa.

Bây giờ không bán, sau này luyện chế ra tam giai Sinh Mệnh phù cũng nhất định không bán...."

Gã đại hắn đầu trọc nhìn lướt qua bốn phía vài lân, sắc mặt dần dần dịu xuống, cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn tựa hồ không còn bất thường như trước nửa.

Hắn nhếch miệng, cười nói: "Để ta xem xem, ngọc phù sư của chúng ta rốt cuộc là luyện chế ra cái gì nào."

Bước tới hai bước, hắn thò tay cầm lấy một chiếc phù trên bàn đá lên, sau đó chậm rãi mở ra.

Động tác câu hắn cũng không nhanh, hai tay ổn định mà hữu lực, rõ ràng là một tay lão luyện chân chính.

Khi mới mở tấm phù ra, trong mắt hắn vẫn mang theo một tia đắc ý như ẩn như hiện, nhưng sau khi tấm phù được mở ra một nửa, sắc mặt hắn cũng bắt đầu xảy ra biến hóa cực kỳ quái dị.

Một luồng lực lượng quang minh tinh túy giống như thủy triều ập vào mặt hắn.

Tuy hắn nhìn có vẻ lồ màng, nhưng đã có thể lặn lộn ở chỗ này. ít nhất cùng phải có một đôi hỏa nhàn kim tinh.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhận ra phẩm cấp tấm phù lục này.

"Phanh, phanh, phanh...."

Tim của hắn bắt đầu gia tốc kịch liệt, đôi mắt cùng bởi vì kích động quá mức mà trở nên sung huyết.

Tuy tấm phù trong này chưa được mở ra hoàn toàn, nhưng sự kinh hỉ mãnh liệt đã khiến cho hắn hưng phấn đến không thể hưng phấn hơn.

Lúc này trong lòng hắn thầm hô may mắn, may mà mình là người đầu tiên tiến tới mở phù lục của người này ra, nếu không chuyện tốt này làm sao có thể rơi xuống đầu hắn được.

Hai tay hắn đột nhiên dừng lại, chỉ trong nháy mất liền xoẹt một cái, đóng tấm phù lại.

Những tấm phù lục này đều đã được Trịnh Hạo Thiên cố tình hạ xuống phẩm cấp, cho nên trong chồng phù lục này không có thành phẩm hoàn mỹ như siêu phẩm phù lục, trên cơ bản chỉ có thượng phẩm và cực phẩm phù lục.

Hơn nửa, bởi vì cấp bậc phù lục không cao, cho nên khí tức quang minh tỏa ra cũng không khuếch tán được xa, chỉ một mình gà đại hắn đầu trọc kia cảm nhận được thôi.

Trong mắt những người đứng xem náo nhiệt, gà đại hắn đầu trọc kia chỉ chậm rãi mở tấm phù ra, nhưng khi mở được một nửa thì đột nhiên khép trở lại như cũ. Còn tấm phù lục đó rốt cuộc là phù lục gì thì không ai biết cả.

Cơ nhục trên mặt Gã đại hắn đầu trọc giật giật hai cái, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: "Tại hạ Chương Đào, là đệ tử nhập thất của trung phong Bá Vương phong, xin hiểu cao danh quý tính sư đệ."

Trịnh Hạo Thiên không nóng không lạnh nhìn hắn một cái, nói: "Ta tới đây bán phù lục, không phải đến kiếm bằng hữu."

Sắc mặt Chương Đào lập tức trở nên lúc trắng lúc xanh, cực kỳ khó coi.

Hắn chính là đệ tử nhập thất của trung phong, ở đây gần như không có kẻ nào đám trêu chọc vào hắn, bây giờ ăn nói nhũn nhặn với người ta, lại bị người ta trả lời với giọng khinh khinh như vậy, trong lòng tự nhiên là tức giận vô cùng.

Bất quá, sau khi ánh mắt nhìn thoáng qua chồng phù lục trên quầy, hắn vẫn cắn răng một cái, nói: "Tiểu huynh đệ, chúng đều là một loại phù lục sao?"

Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng. nói: "Ta chỉ biết luyện chế một loại phù lục, mà mấy phụ lục này đều là ta tự tay luyện chế."

Trong con ngươi Chương Đào lập tức lộ ra một tia kinh hỉ, hắn vội vàng nói: "Tốt quá, nếu đều là một loại phù lục thì ngươi cứ ra giá, ta mua tất."

Tất cả mọi người đều ả lên, một tên ngọc phù sư nhị giai thì có thể luyện chế ra thứ gì tốt đây mà khiến cho Chương Đào kích động như vậy...

Nhưng nghe xong lời này, Trịnh Hạo Thiên chỉ nhếch miệng cười trào phúng, nói: "Ta, không bán!"