Chiến Thiên

Chương 184: Gặp lại cố nhân




Được Cao Thăng dẫn đường, bọn họ cuối cùng cũng đi tới trước nơi tọa lạc của Vạn Bảo Hiên trong trung tâm Anh Tài chi thành.

Đây là tòa kiến trúc lớn nhất trong tòa thành thị này, vuông vuông vắn vắn, từ bề ngoài mà nhìn thì thật chẳng có chỗ nào đặc sắc, nhưng khi bọn hắn tới gần rồi thì lập tức cảm nhận sâu sắc được khí tức tràn đầy uy nghiêm sung mãn từ toàn kiến trúc này tản mát ra.

Trên con đường trước mắt khá rộng rãi, nhưng khi bọn hắn tới đây, chẳng hiểu tại sao, mọi người đi trên đường lại lưa thưa không có mấy.

Tựa hồ cảm nhận được nghi hoặc của Trịnh Hạo Thiên, Cao Thăng mỉm cười giải thích, ''Trịnh huynh, có thể tới chỗ này, trên cơ bản đều là người có chút tài phú trong tay, nếu trên người chỉ có từ ngàn khỏa linh thạch trở xuống thì tốt nhất cứ đường vòng mà đi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, hắn nhíu mày, nói, ''Chẳng lẽ tất cả những người tiến vào trong thành đều biết chuyện này sao?"

Tất cả những người tiến vào Anh Tài chi thành với bọn họ ít nhất cũng phải đến hơn vạn. Trịnh Hạo Thiên không tin những người còn lại cũng biết chuyện này.

Cao Thăng mỉm cười nói: "Trịnh huynh, trong ngọc bài mà các ngươi nhận được cũng có đủ số lượng linh thạch, tự nhiên có thể tiến vào bất cứ nơi nào trong Anh Tài chi thành. Nhưng nếu là trung phẩm cùng thượng phẩm luyện yêu vũ giả thì lại khác, trong ngọc bài còn được ghi một số chú ý đặc biệt, đủ để tránh phát sinh hiểu lầm."

Đám người Trịnh Hạo Thiên lúc này mới như chợt hiểu, trách không được số lượng người đi lại ở chỗ này lại vắng vẻ như vậy.

Thật ra, trong tất cả các tiểu Linh giới Vạn Bảo Hiên đều có chỉ nhanh, danh tiếng của nó không thể nghi ngờ chính là cực kỳ vang dội. Nếu như không có đoạn tin tức dặn dò trước thì chỉ sợ tất cả mọi người cũng phải có tới bảy tám phần kéo hết tới chỗ này rồi.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên trong lúc nói chuyện bất chỉ bất giác đã tiến vào trong Vạn Bảo Hiên.

Chân mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhảy dựng lên, hắn kinh ngạc phát hiện, tuy bề ngoài tòa kiến trúc này so với Vạn Bảo Hiên ở Biền Tây thành thì khác biệt rất nhiều, nhưng không ngờ trang trí, bài bố lại giống nhau đến kinh người.

Đương nhiên, điểm tương tự chỉ là phong cách của nó. Ở nơi này có một loại cảm giác mạnh mẽ, quý phái, nhưng trong loại khi độ này cũng tràn đầy tính bao dung, không hề khiến cho người ta vì chênh lệch thân phận cùng thực lực mà sinh ra cảm giác tự ti không cần thiết.

Hiện giờ kiến thức của Trịnh Hạo Thiên so với trước thì đã cao hơn rất nhiều.

Trước kia khi hắn học tập bảo điển gia truyền thì chẳng qua là học thuộc vẹt mà thôi, đối với những chỗ tinh diệu trong đó thì qua loa đại khái, chỉ là từ khi hai phương diện chân khí cùng linh khí của hắn được để cao, bình thường chỉ cần linh cơ chợt động một cái là có thể minh bạch rất nhiều thứ.

Hiện giờ thậm chí hắn chỉ cần quan sát bố cục của một căn phòng là có thể suy đoán được người thiết kế lúc trước thích cái gì và muốn biểu đạt ý tứ gì.

Lúc trước, khi Trịnh Thành Liêm truyền thụ bảo điển gia truyền cho hắn, từng có nói qua, bảo điển cùng với tu luyện võ đạo có quan hệ mật thiết với nhau. Tu vi võ đạo càng cao, lý giải của hắn đối với bảo điển gia truyện cũng càng sâu hơn.

Lúc đầu Trịnh Hạo Thiên chỉ cười cười, không quan tâm lắm, nhưng hiện giờ đã dần dần có chút tin tưởng.

Nhưng hắn lại không biết, những biến hóa thần kỳ xảy ra trên người hắn tuy cùng với bảo điển gia truyền và thực lực tăng lên có quan hệ nhất định, nhưng chân chính khiến hắn thay đổi lại chính là quang ám chỉ lực trong não vực và thần vật trong đan điền kia.

Chính vì có sự hiện hữu của chúng cho nên mới có thể trong bất chi bất giác tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, làm cho thành tựu của hắn tại mỗi một phương diện đều được để cao đến một mức độ khó tưởng tượng nổi.

Đương nhiên ngay cả bản thân hắn cũng không biết chuyên quỷ dị này, nên lại càng không ai có thể biết được.

Ánh mất đảo quanh trong phòng một vòng, Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, tựa hồ như đang tán thưởng gì đó.

Đột nhiên một giọng nói tao nhã, hơn nửa còn mang theo một tia kinh hỉ nhàn nhạt vang lên.

"Trịnh công tử, ngài quả nhiên ở nơi này."

Đây là một giọng nói rất quen thuộc, Trịnh Hạo Thiên hơi ngây người một chút rồi trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười vui mừng.

"Vân đại chưởng quỹ, ngài cũng tiến vào đại Linh giới rồi sao?"

Một thân ảnh mềm mại từ trong phòng trong của Vạn Bảo Hiên nhẹ nhàng đi ra, bước đi của nàng cùng không nhanh, trên đường đi tới, không ngờ lại uyển chuyển phiêu dật, toát ra một cỗ phong tình vạn chủng.

''Ta Vân Thải Điệp. Vạn Bảo Hiên quản sự đồng bài, hoan nghênh các vị tới bản hiên." Vân Thải Điệp hướng về phía Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng gật đầu một cái sau đó mới nở một nụ cười, dịu dàng nói với tất cả mọi người.

Nụ cười trên mặt nàng tràn đầy vẻ chân thành cùng thân thiết, làm cho người vừa thấy đã biết đây tuyệt đối không phải là diễn trò cho xong chuyên mà là thật sự vui mừng toát ra từ đáy lòng.

Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên đưa mắt nhìn nhau, hai người bọn họ nhanh chóng trao đổi qua ánh mắt, mà Vương Thiết Thao thì lại cụp mất xuống, bởi vì hắn không biết để cho người khác nhìn thấy vẻ kinh hãi không thể che dấu nổi trong mắt hắn.

Đám người Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư tuy rằng đã từng nghe nói qua về Vạn Bảo Hiên, nhưng đối với chuyện cấp bậc phân phối quyền lực trong đó lại không được rõ ràng lắm, cho nên khi nghe được giới thiệu của Vân Thải Điệp thì vẫn lộ ra vẻ thờ ơ.

Nhưng ba người Cao Thăng lại ở trong đại Linh giới rất lâu rồi, nên bọn họ biết được bốn chữ "quản sự đồng bài" đại diện cho cái gì.

Loại quản sự này không phải là cái loại quản sự phổ thông trong các tiểu Linh giới, mà là người chân chính nắm quyền trong Vạn Bảo Hiên. Tại chi nhánh của Vạn Bảo Hiên ở một tòa thành như Anh Tài chi thành, người quản lý tối đa chính là đồng bài quản sự. Mà một vị quản sự như vậy lại có quyền triệu tập tất cả mọi tài nguyên của Vạn Bảo Hiên trong bán kính ngàn dặm.

Đồng thời, bọn họ còn có quyền chỉ huy tất cả mọi lực lượng trong Vạn Bảo Hiên trong khu vục này. Sự cường đại của Vạn Bảo Hiên không hề chỉ bởi vì tài phú của nó.

Nếu nó chỉ có tài phú không thôi, mà không có vũ lực xứng tầm thì chỉ sợ Vạn Bảo Hiên sớm đã bị người ta đánh cướp, san bằng mấy vạn lần rồi.

Dù sao dùng sức mạnh để cướp đoạt tài phú của người khác, so với phải tích cóp từng chút từng chút một thì dễ dàng hơn nhiều.

Mà Vạn Bảo Hiên lại tích cóp tài phú không biết được bao nhiêu năm rồi, lượng tài phú của bọn họ chắc chắn đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải động tâm, chỉ là, tất cả những người hay thế lực có ý định đó trong đầu đều đã tan thành mây khỏi trong quá khứ, hoàn toàn không còn tồn tại.

Trải qua vô số lần giáo huấn đẫm máu, hiện giờ đã chẳng còn kẻ nào dám có ý định đánh cướp Vạn Bảo Hiên nửa rồi.

Cho nên sau khi Vân Thải Điệp nói ra thân phận của nàng, nổi kinh hãi trong lòng ba người Cao Thăng trong thật sự là khó có thể diễn tả bằng ngôn từ rồi.

Đồng bài quản sự, chỉ cần bọn họ muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu tập một lực lượng khổng lồ, trong một ngày hủy diệt toàn bộ Anh Tài chi thành...

Nhưng mà, một nhân vật tai to mặt lớn như vậy khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên, trong cặp mất to tròn, long lanh đầy nước lại toát ra một vẻ kinh hỉ không thể che dấu nổi, điều này khiến cho bọn họ càng lúc càng thấy tò mò về lai lịch cùng thân phận của Trịnh Hạo Thiên.

Lúc này, trong lòng Cao Thăng đang thầm hô may quá. May mà mình quyết định thật nhanh, cầm lấy tấm ngọc bài nhiều linh thạch nhất đưa cho Trịnh Hạo Thiên, nếu thật sự coi hắn là một trung phẩm linh khí sư bình thường thì chẳng phải đắc tội với người ta rồi sao.

Đám người Dư Uy Hoa hướng về phía Vân Thải Điệp ôm quyền hành lễ, tuy bọn họ cùng Vân Thải Điệp cũng chẳng có bao nhiêu giao tình, nhưng khi Vân Thải Điệp ở Hàn Lâm tiểu Linh giới thì cùng từng nhiều lần tới Trịnh phủ, song phương vô luận thế nào cùng không thể tính là xa lạ được.

"Các vị sau khi tiến vào đại Linh giới, đây hắn là lần đầu tiên tới Vạn Bảo Hiên đi." Vân Thải Điệp tươi cười, thân thiết nói: "Như vậy đi, hôm nay ta mời mọi người vào trong bản hiên, tùy ý lựa chọn, bất kể nhìn trúng thứ gì, ta đều làm chủ, bán cho các ngươi với giá tám thành."

Cao Thăng cùng Vương Thiết Thao không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh thật sâu. Hai mắt bọn họ trong nháy mất trở nên sáng ngời, mà ngay cả Vương Thiết Thao cũng phải động dung rồi.

Nơi này chính là Vạn Bảo Hiên đó.

Vạn Bảo Hiên từ trước tới này buôn bán đều công khai giá cả, già trẻ không gạt. Nhưng cũng đồng dạng không có khả năng mặc cả.

Tuy bọn họ cũng từng nghe nói qua, có một số khách hàng khi mua đồ ở Vạn Bảo Hiên từng được giảm giá, nhưng những nhân vật đó đều là tồn tại cao cao tại thượng mà bọn họ phải ngước nhìn. Vậy mà mấy người Trịnh Hạo Thiên cũng được hướng thụ loại đãi ngộ này, Trong lúc nhất thời, ánh mất của may người Cao Thăng nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên lập tức có chút thay đổi. Vương Nhất Nguyên đột nhiên mở miệng, nói: "Vân quản sự, ngài nói giảm giá bán là bao gồm cả chúng ta?"

Vân Thải Điệp liếc nhìn nàng một cái, trên mặt như cười không không, nói: "Nếu cô nương đã đi cùng với Trịnh công tử thì đương nhiên là được."

Đôi mắt Vương Nhất Nguyên đột nhiên trở nên ngưng trọng, nói: "Vậy xin hỏi một câu, chúng ta có thể tiến vào nội khố của quỹ hiên lựa chọn không?"

Cao Thăng cùng Vương Thiết Thao tuy trên mặt vẫn thản nhiên như thường, nhưng trong lòng lại dang dậy sóng, tràn ngập nổi kinh hỉ cùng chờ mong.

Nếu như có thể vào nội khố chọn đồ....

Cho dù chỉ là nội khố của Vạn Bảo Hiên ở Anh Tài chi thành, đối với bọn hắn mà nói, cũng là một chuyện vô cùng tốt, khó có thể gặp được rồi.

Ý cười trong mắt Vân Thải Điệp bỗng nhiên giảm bớt vài phần, nàng bắt đầu chằm chú nhìn Vương Nhất Nguyên.

Nhưng Vương Nhất Nguyên cũng không hề sợ hãi mà mắt đối mắt với nàng.

Tuy đồng bài quản sự của Vạn Bảo Hiên chắc chắc là nắm quyền lực rất lớn trong tay, nhưng ở trong Vạn Bảo Hiên, có thể tăng cấp hoàn toàn không thể chỉ dựa vào tu vi của bản thân.

Có một sô người tu vi ngay cả liệp vương cũng chưa tới nhưng vẫn có thể trở thành đồng bài quản sự trong Vạn Bảo Hiên.

Mà Vân Thải Điệp rõ ràng chính là một người trong số đó.

Cho nên ánh mắt của nàng tuy lăng lệ, nhưng uy thế lại không đủ, không thể áp chế được đối phương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một lúc lâu sau, ý cười trong con người Vân Thải Điệp lại một lần nửa khôi phục lại như thường.

''Thôi được, nể mặt mũi của Trịnh công tử, ta liền phá lệ một lần, cho các ngươi vào nội khố lựa chọn một lần. Bất quá nếu như một khi linh thạch các ngươi mang theo bên người không đủ thì sẽ phải đi ra ngoài đó."

Đám người Cao Thăng không khỏi vui mừng quá đỗi. Mà ngay cả Vương Nhất Nguyên cũng nhịn không được mà lộ ra tia kinh hỉ bất ngờ.

Vừa rồi khi nàng làm khó đối phương, vốn cũng chỉ là ôm tâm lý lợn chết không sợ nước sôi mà thôi, chỉ là ngờ đến mặt mũi của Trịnh Hạo Thiên lại lớn đến như vậy, làm cho bọn họ tự dưng lại nhặt được một phi vụ hời lớn.

Cao Thăng hít thật sâu một hơi, lúc này hắn đối với chuyện ném đi một đống linh thạch, đem tấm ngọc bài quý giá nhất cho Trịnh Hạo Thiên, đã chẳng còn chút hối hận nào.

Hắn lần đầu tiên cảm thấy, thì ra ánh mắt của mình cũng chuẩn đến thế, quyết đoán đến như vậy.

Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nói: "Vân quản sự, nếu nội khố là nơi trọng yếu, chúng ta sẽ không tới đâu."

Hắn tuy cũng muốn nhân dịp vào xem thử một lần, nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ lại đi nhận nhân tình của người ta.

Sắc mắc ba người Cao Thăng hơi đổi, không hẹn mà cùng toát ra một vẻ tiếc nuối, nhưng không có ai sinh lòng oán hận Trịnh Hạo Thiên cả. Dù sao nếu đổi lại là bọn họ thì bọn họ cùng chắc chắn không cam tâm tình nguyện để mặc kệ như vậy.

Vân Thải Điệp cười duyên một tiếng, nói: "Ta có thể thuận lợi trở về đại Linh giới, hoàn toàn là do công lao của Trịnh công tử. Một chút chuyện nhỏ này, nếu ta còn không làm được nửa thì chẳng phải để người ta chê cười rồi sao?"