Chiến Thiên

Chương 160: Giao dịch




Trong thanh âm Cừu Bác Thành tràn đầy vẻ kinh hỉ khó có thể che dấu được. Khuôn mặt già nua, nhăn nheo của hắn lúc này đã cười tươi như hoa.

"Ồ, mời nàng ta vào đi." Trịnh Hạo Thiên thuận miệng đáp.

Trong lòng hắn khá hài lòng. Hắn nhờ Vân Thải Điệp tìm đan được dùng cho cảnh giới liệp sư và một ít yêu đan, vốn tưởng chuyện này phải mắt cả tuần mới xong, nhưng không tưởng được chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nàng đã làm xong rồi.

Tốc độ này thật vượt ra ngoài mong đợi của Trịnh Hạo Thiên.

Cừu Bác Thành ngây người, hắn tiến lên một bước, thật cẩn thận nói: "Thiếu gia, đây là đại chưởng quỹ Vạn Bảo Hiên đích thân đến đó."

Trịnh Hạo Thiên nghi hoặc nói: "Ta biết rồi, cho nàng ta vào đi."

Sắc mặt Cừu Bác Thành lập tức đỏ bừng.

Vạn Bảo Hiên tuy không phải là một trong bốn đại thế lực Biền Tây thành, nhưng ở trong tòa thành này, không có bất cứ một kẻ nào dám khinh thị nó.

Cho dù tộc trưởng - nhân vật quan trọng nhất của các đại gia tộc, cũng như vậy.

Bỡi vì những nhân vật cao tầng đều biết. Vạn Bảo Hiên ở Biền Tây thành chẳng qua chỉ là một cái chi nhánh nhỏ mà thôi. Ở sau lưng nó chính là một con quái vật khổng lồ, chỉ cần hắt xì hơi một cái cũng đủ đề thổi bay toàn bộ Biền Tây thành.

Mấy trăm năm qua, tuy đại chưởng quy của Vạn Bảo Hiên đã thay đổi vô số người, nhưng tất cả các đại chưởng quỹ đều tọa trấn trong tổng điếm, chưa từng chủ động ra ngoài bái phòng bất cứ kẻ nào.

Trịnh Hạo Thiên hắn chính là người đầu tiên của Biền Tây thành nhận được cái vinh đự đặc biệt này.

Nhưng Cừu Bác Thành đã liên tục nhắc nhở hai lần mà Trịnh Hạo Thiên vẫn tỏ vẻ thở ơ như trước.

Trong lòng hắn thầm than, đây chính là hậu quà do không hiểu biết tin tức tạo thành mà. Trịnh Hạo Thiên còn chưa biết Vạn Bảo Hiên khủng bố thế nào, cho nên mới tỏ ra thờ ơ như vậy. Hắn hiện giờ đã là đại quản gia Trịnh phủ, nhất định phải nhắc nhở hắn biết.

"Thiếu gia, thân phận đại chưởng quỹ Vạn Bảo Hiên không phải nhỏ, ngài nên mở rộng cửa chính, cho tất cả thành viên quan trọng trong phủ đến nghênh đón." Cừu Bác Thành vẫn kiên trì khuyên nhủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Cừu thúc, ngài lo lắng quá rồi. Vân Thải Điệp kia ta đã gặp rồi. Nàng tới tìm ta là vì buôn bán, hơn nửa nàng còn phải cầu đến ta, nếu ta đi ra ngoài gặp nàng, thì lát nửa đến lúc mặc cả, khí thế tất yếu đi nhiều."

Cừu Bác Thành trợn mắt líu lưỡi nhìn Trịnh Hạo Thiên một hồi lâu, đành bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng rồi lui ra ngoài.

Trong lòng hắn thấp thỏm không yên, đi tới đại môn, khom người hành lễ với chiếc xe ngựa xa hoa đại biểu cho đại chưởng quỹ Vạn Bảo Hiên một cái thật sâu, nói: "Đại chưởng quỹ, chủ nhân nhà ta mời ngài vào trong."

Khi hắn nói những lời này, khóe mắt hơi nhảy lên, sợ đối phương không hài lòng vì thái độ tiếp đón của Trịnh Hạo Thiên mà phất tay bỏ đi. Nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra, hắn thật chẳng thế nào ãn nói được với Cừu Đường Cổ lão gia rồi.

Nhưng hoàn toàn trái với lo lắng của hắn, chiếc màn che trên xe ngựa lập tức được vén lên.

Một vị nữ từ trẻ tuổi xinh đẹp mỉm cười, dịu dàng bước xuống.

Trong giây lát nàng bước xuống xe, tất cả đám hộ vệ của Vạn Bảo Hiên đứng xung quanh liền lập tức nhảy xuống ngựa, động tác nhịp nhàng, chỉnh tề, phảng phất như là cũng một người vậy. Từ đây có thể thấy bọn họ được huấn luyện tốt thế nào.

Vân Thải Điệp mặc một chiếc áo choàng màu vàng nhạt, tuy không phải là do da lông yêu thú chế tạo thành, những cũng có giá trị rất xa xỉ, phủ lên trên thân thể mềm mại yêu kiều của nàng, lại càng làm cho người ta cảm thấy yêu thích. Bất quá trên tay nàng lại là một cái rương nho nhỏ màu đen, thật là phá hỏng hết cả cảnh sắc, làm cho người ta cảm thấy rất tương phản.

Cừu Bác Thành khẽ ngây người, tuy hắn biết đại chưởng quỹ của Vạn Bảo Hiên Biền Tây thành cứ năm năm lại đổi một người, nhưng không ngờ lần này lại là một vị nữ từ trẻ tuổi, xinh đẹp đến như vậy, khiến cho hắn hơi bất ngờ.

"Trịnh quản gia, xin hãy dẫn đường."

Cừu Bác Thành hơi lặng đi một chút, trong lòng cười khổ, nhưng không đám nhận, chỉ cúi đầu nói: "Vâng."

Hắn xoay người, dẫn Vân Thải Điệp tiến vào đại sảnh nội viện.

Trong đại sảnh. Trịnh Hạo Thiên đã sớm ngồi chờ ở đó rồi.

Cừu Bác Thành cho người dâng trà xong liền cung kính lui xuống. Hắn biết, đại chưởng quỹ Vạn Bảo Hiên đến lần này, nhất định là có chuyện quan trọng, hắn không nên biết thì hơn.

Trịnh Hạo Thiên đưa tay, làm thế mời, nói: " Vân đại chưởng quỹ, mời ngồi."

Vân Thải Điệp thản nhiên ngồi xuống. Biểu hiện của nàng tự nhiên phóng khoáng, cộng thêm vẻ đẹp thiên hoa vạn chúng, những rất đáng tiếc, đối với người đã quen nhìn Cừu Hinh Dư như Trịnh Hạo Thiên mà nói, chút hấp dẫn này căn bản không thể nào khiến hắn động tám được.

"Vân đại chưởng quỹ, ngươi đến đây lần này nhất định là mang theo tin tốt rồi."

"Không sai, đúng là tin tức tốt." Vân Thải Điệp mĩm cười nói: "Trước tiên nói về chính sự. Trịnh công tử đã lựa chọn được pháp quyết nào đề tu luyện chưa?"

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng nói: "Tạm thời chưa có."

Tuy hắn đã sử dụng linh lực đọc qua nội dung trong ngọc bài, những lại bị một đống chủng loại, danh xưng làm cho hoa mắt chóng mặt. Sau khi cảm thán Vạn Bảo Hiên thực lực cường đại, hắn cũng do dự không biết chọn sao cho phải.

Vân Thải Điệp che miệng cười khẽ, trong con người ẩn ước hiện lên một tia tinh quái. Cái kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu của nàng rồi.

"Trịnh công tử, nêu như ngài không chê, ta muốn giới thiệu cho ngài một món công pháp."

"Vân đại chưởng quỹ xin cứ nói."

Vân Thải Điệp đem chiếc rương nhỏ trong tay, đặt trước mặt Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên hơi do dự một chút, hắn tự tay mở chiếc rương ra, bên trong đặt một chiếc ngọc bài do bạch ngọc điêu khắc mà thành.

Linh lực hắn tuôn ra, khẽ đảo qua tấm ngọc bài* khóe mắt lập tức nhảy dựng lên.

Tấm ngọc bài này không ngờ lại khiến cho hắn có một cảm giác hồi hộp. Cái loại cảm giác này từ khi hắn tu luyện ra khí xoáy xong, thì chỉ khi gặp Cực Âm Nội Mị thuật trong tay Cừu Hinh Dư mới xuất hiện.

Nhất thời, Trịnh Hạo Thiên trong lòng cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ môn công pháp ghi trong tấm ngọc bài này lại không kém hơn tuyệt đại công pháp Cực Âm Nội Mị thuật.

Ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thải Điệp, hắn bất ngờ phát hiện, vị Vân đại chưởng quỹ này tuy mặt cười tươi như hoa, ánh mắt cũng đảo quanh không ngừng, nhưng không hề dám nhìn qua chiếc ngọc bài này dù chỉ một chút.

Trong lòng hắn khẽ động, đột nhiên nói: "Vân đại chưởng quỹ, môn công pháp này không phải là của nàng đúng không?"

Vân Thải Điệp ngẩn ra, nàng gượng cười, nói: "Trịnh công tử quả nhiên thông tuệ, môn công pháp này là của người tặng ngài bạch ngọc giới chỉ."

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên liên tục lóe lên những tia sáng kỳ dị, hắn lập tức nhớ tới thân ảnh dịu dàng. Hết thảy những gì đã phát sinh trong sơn cốc, đối với hắn giống như một giấc mộng đẹp, khiến hắn vĩnh viễn không muốn tỉnh lại, đồng thời cũng vĩnh viễn không thể quên.

Than nhẹ một tiếng. Trịnh Hạo Thiên thu chiếc ngọc bài lại, nói: "Hãy thay ta đa tạ nàng."

Vân Thải Điệp hơi xua tay tỏ vẻ không có gì, tiếp đó nói: "Trịnh công tử, đan được là yêu đan của ngài, ta đã mang đến cho ngài rồi."

Nàng lấy ra một cái túi nhỏ, đưa tay vào bên trong túi, lấy ra một cái bình nhỏ mà một chiếc hộp.

"Trịnh công tử, đây là bốn viên Bích Linh đan cũng hơn trăm viên Dạng Vân đan. Bích Linh đan là đan dược tốt nhất giúp liệp sư đỉnh phong trùng kích cảnh giới liệp vương, còn Dạng Vân đan cũng là đan dược tốt nhất giúp võ giả cấp bậc liệp sư tăng chân khí. Hai thứ này phối hợp với nhau, chỉ cần tư chất không quá kém thì ít nhất cũng có thể giúp thực lực tăng đến cảnh giới liệp vương."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng mừng rỡ, hắn chân thành nói: "Đa tạ Vân đại chưởng quỹ."

Vân Thải Điệp khẽ xua xua tay, nói: "Trịnh công tử, những đan dược này tuy không tính là gì, nhưng ở Biền Tây thành cũng là vật hiếm thấy. Nếu như người ngươi định bồi dưỡng có thiên phú không tốt lắm thì tốt nhất là không nên phung phí."

Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, tùy ý gật đầu.

Vân Thải Điệp trong lòng thầm than. Nàng làm sao không nhìn ra. Trịnh Hạo Thiên căn bản không hề đề lời dặn dò của nàng vào trong lòng.

Nhiều đan dược tốt như vậy, chỉ có đề cho người có thiên tư trác tuyệt dùng mới có thể khiến chúng phát huy hoàn toàn tác dụng chân chính.

Nếu đề cho người thường dùng, thì ít nhất cũng phải lãng phí hơn nửa được tính.

Vân Thải Điệp chỉ vào chiếc hộp, nói: "Đây là hai mươi khỏa yêu đan nhất giai, mỗi khỏa yêu đan đổi một tấm nhất giai siêu phẩm Sinh Mệnh phù triện, chúng ta tiến hàng đã thanh toán xong, không ai nợ ai."

Trịnh Hạo Thiên hơi ngây người, nói: "Vân đại chưởng quỹ nói đùa, chỗ đan được này và công pháp tu luyện…."

Vân Thải Điệp nhẹ nhàng phất phất tay, nói: "Chỗ đan dược này là ta quyết định tặng cho ngài. Còn về công pháp tu luyện, hắc hắc, đó cũng là có người tặng cho ngài. Nếu không lấy tài lực của ngài, chỉ sợ rất khó mua được cái công pháp này đó."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đỏ lên, bất quá hắn cũng biết, lời Vân Thải Điệp không hề quá chút nào.

Môn công pháp này khiến cho hắn có cảm giác giống hệt với Cực âm Nội Mị thuật, chỉ sợ có tiền cũng không có chỗ mua. Phần nhân tình này thật sự quá lớn.

Nếu là người khác tặng cho hắn món quà quý giá như vậy. Trịnh Hạo Thiên nhất định sẽ đem lòng nghi ngờ.

Nhưng nếu là Hề Ngữ Đình tặng, hắn sẽ lập tức nhận lấy không chút do dự.

Vân Thải Điệp chậm rãi nói: "Trịnh công tử, ta có một đề nghị, ngài hãy cân nhắc một chút." Trên mặt nàng vẫn treo một nụ cười như thường lệ, nhưng ẩn ước vẫn có một tia tinh quái: "Ta biết công tử sở trưởng luyện chế phù triện quang hệ, loại phù triện này ngay cả trong đại thế giới cũng là thứ hiếm thấy, cho nên...."

Trịnh Hạo Thiên tâm tư tinh tế đến thế nào chứ, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta đáp ứng ngươi, nếu ta có phù triện muốn bán ra, nhất định sẽ nghỉ đến Vạn Bảo Hiên đầu tiên."

Những lời này thật sự so với không nói cũng chẳng có gì khác nhau.

Có mối quan hệ với Hề Ngữ Đinh, trừ phi Trịnh Hạo Thiên không bán phù triện, nếu không chỉ cần hắn bán ra, nhất định là phải tìm đến Vạn Bảo Hiên đầu tiên.

Trong con ngươi Vân Thải Điệp chợt toát ra một tia ảm đạm. Tuy trên mặt nàng vẫn cười như thường lệ, những vẻ mắt mắt thật sâu này vẫn vô tình đề lộ ra ngoài.

Trịnh Hạo Thiên tính toán trong lòng thật nhanh, tuy ngay lúc đầu nàng tiếp đón mình không được tốt Lâm, những giao dịch giữa song phương vẫn rất thoải mái.

Than nhẹ một tiếng, hắn nói: "Vân đại chưởng quỹ, chỉ cần có thể. Trịnh mỗ nhất định tìm ngươi trước."

Đôi mắt Vân Thải Điệp lập tức phát sáng, nàng gật mạnh đầu một cái, nhìn hắn thật sâu, đột nhiên đứng đậy, hướng về phía hắn khom người một cái thật sâu, nói: "Đa tạ công tử."

Trịnh Hạo Thiên vội vàng xua xua tay, nói: "Ta bán cho người khác cũng là bán, bán cho ngươi cũng là bán, chẳng có gì khác nhau."

Vân Thải Điệp lắc lắc đầu, khẽ thở dài: "Đối với công tử mà nói, có lẽ không có gì khác biệt, nhưng đối với ta mà nói thì lại khác biệt bằng trời rồi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười: "Ta cần một lượng lớn yêu đan các loại thuộc tính và Dạng Vân đan. Vân đại chưởng quỹ cứ từ từ chuẩn bị."

Quái vật lớn như Vạn Bảo Hiên, bên trong nội bộ nhất định cũng có cơ chế cạnh tranh, nhưng đó không phải là điều Trịnh Hạo Thiên cần quan tâm.

Hắn nhìn ai thuận mắt thì đem bán phù triện cho người đó, chỉ vậy thôi...

Sau nửa canh giờ, Vân Thải Điệp đứng dậy cáo từ, Trịnh Hạo Thiên cuối cùng bị Cừu Bác Thành ám chỉ liên tục, nên tự mình tiễn nàng đến cửa lớn.

Một canh giờ sau, chuyện đại chưởng quỹ Vạn Bảo Hiên đích thân tới bái phòng Trịnh Hạo Thiên đã truyền tới tai những người đứng đầu Biền Tây thành.

Đến lúc này, cho dù là Cừu Đường Cổ cũng phải xem trọng hắn hơn một bậc rồi.