Chiến Thiên

Chương 149: Lễ vật




Móng ngựa như sấm dậy.

Biền Tây thành một mảnh gió tanh mưa máu.

Cừu phủ quân sĩ cùng môn khách tập trung lực lượng khổng lồ tìm tòi dư nghiệp của Lý gia trong thành.

Là một trong những thế gia ở Biền Tây thành, Lý gia tuyệt đối có thực lực thâm căn cố đế.

Thế nhưng, những nhân vật đứng đầu trong gia tộc đều chết oan uổng, đồng thời ngoại địch ở bên ngoài vây bắt, khiến mọi công sức chống trả trở thành công cốc.

Hầu như ngay khi tin tức đám người Lý Ngả Kỳ chết đi truyền ra ngoài, Lý gia đã lâm vào tình trạng tan tác.

Dưới sự chỉ huy của Cừu Đường Cổ, trong vòng ba ngày, bọn họ thanh lí toàn bộ Biền Tây thành một lần, cửa hàng, trang viên, thậm chí tài sản của Lý gia đều bị cướp đoạt hết.

Trịnh Hạo Thiên không có hứng thú với mấy thứ này, hắn thậm chí không có hỏi trực hệ Lý gia xử lý thế nào.

Đã có Cừu Đường Cổ làm việc, với thủ đoạn của hắn chắc chắn không có sai lầm.

Mà trên thực tế, ba ngày trước Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư về Cừu phủ, đồng thời nói chuyện cùng hai cha con Cừu Đường Cổ một lúc, toàn bộ Cừu phủ đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm nay.

So ra thì Lý gia có chút trở tay không kịp, phản ứng chậm chạp.

Tuy rằng Lý Ngả Kỳ cũng đã triệu tập cao thủ hàng đầu trong tộc tới võ quán, nhưng cũng không biết biến số là Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư, cho nên mới chịu khổ cỡ này.

Bên trong thành sau khi bận rộn ba ngày đều bình tĩnh lại, người của Lý gia chết thì cũng chết rồi, ly tán cũng ly tán rồi, còn lại cũng đầu hàng hết, từ nay trở đi Lý gia Biền Tây thành không còn tồn tại nữa.

Bên trong hậu viện Cừu phủ, Trịnh Hạo Thiên, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình ở một chỗ kiểm chứng vũ kỹ.

Tuy nói hôm nay tu vi bọn họ đã một trời một vực, khó có thể vượt qua chênh lệch, nhưng tình cảm của bọn họ không vì thế mà giảm sút chút nào.

Lâm Đình đánh xong một bộ quyền pháp, hắn thở phào một hơi, nói: "Lạc Thiên, ngươi xem chúng ta có thể trở thành luyện yêu vũ giả không?"

Lúc trước tâm nguyện của họ là thành liệp vương, đồng thời triệt để áp chế Uyển gia thôn xuống dưới Đại Lâm thôn.

Nhưng hiện tại nguyện vọng của họ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, Lâm Đình mong ước nhất là trở thành một luyện yêu vũ giả, cực đỉnh trong luyện yêu vũ giả.

Trịnh Hạo Thiên cười nói: "Các ngươi yên tâm, mọi người nhất định trở thành luyện yêu vũ giả."

Hắn cũng không phải ăn nói lung tung, truyền thừa của Cừu Hinh Dư mang lại nhiều thứ tốt, trong đó không thiếu nội đan yêu thú, tuy nói những nội đan này giai không cao, nhưng cho Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa dùng cũng vừa đủ.

Dư Uy Hoa khẽ gật đầu, đôi mắt chớp chớp một tia ao ước: "Cũng không biết vận may của chúng ta thế nào, nếu có thể đạt được thượng phẩm yêu hóa thì tốt rồi "

Trịnh Hạo Thiên gãi đầu, chuyện này thì hắn không thể bảo chứng.

Một liệp vương khi dùng một viên nội đan yêu thú thì không thể đổi ý nữa.

Đạt được Hạ phẩm, trung phẩm thậm chí cực phẩm yêu hóa hay không thì trước khi dùng không ai biết cả.

Thế nhưng, bình thường luyện yêu vũ giả chỉ đạt bảy thành là nhiều, cho dù là trung phẩm cũng đã cười trộm rồi, càng cần không nói đến thượng phẩm luyện yêu vũ giả.

Xác xuất này là vô cùng nhỏ bé, muốn hai vị bạn tốt đều được.........

Trịnh Hạo Thiên tuy rằng không muốn đánh vỡ hi vọng của hai người bọn họ, nhưng nguyện vọng của bọn họ quả thực khó khăn.

Một trận tiếng bước chân từ xa vọng tới, Cừu Đường Cổ cùng Tôn Kiều Cảnh tới đây.

"Cừu bá phụ."

Trịnh Hạo Thiên ba người bước lên chào.

Đã nhiều ngày, Cừu Đường Cổ cùng bọn chúng đã như quen từ lâu, hai bên xưng hô thúc cháu, thái độ hòa ái, khiến Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa đều là thụ sủng nhược kinh(Được yêu mà sợ).

"Được, các ngươi tu vi võ đạo không tồi." Cừu Đường Cổ liên tục gật đầu, cười tủm tỉm: "Con đường võ học chính là lội ngược dòng nước, không tiến tất lùi, các ngươi tuổi còn trẻ đã có thành tựu không tồi, chỉ cần không xao nhãng, sau này tất có thành công."

Trịnh Hạo Thiên chờ hắn nói cả nửa ngày, trong lòng buồn bực, vị lão gia này chẳng lẽ rảnh rỗi quá gọi mấy người bọn họ tới nói huyên thuyên.

Đi tơi hậu viện Cừu Đường Cổ gọi mọi người xuống, hắn trầm ngâm trong chốc lát: "Ba vị hiền chất chẳng hay có tính toán gì không."

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đều đánh mắt với Trịnh Hạo Thiên.

Ba người bọn họ đánh mắt nhưng không thể lừa gạt được Cừu Đường Cổ cùng Tôn Kiều Cảnh, nhưng hai vị này cũng như không thấy.

Trịnh Hạo Thiên cười khổ nói: "Như bá phụ nói, chúng ta cần thiết là tu võ đạo, như vậy có thể thu được thành tựu lớn."

Quyết định này không sai, nhưng thực sự quá mức mờ mịt, nói cũng như không.

Cừu Đường Cổ cất tiếng cười to, vừa chuyển nói: ''Trịnh hiền chất, trong ba ngày liên thủ làm việc, thế lực Lý gia đã bị nhổ tận gốc, đồng thời thu dược một lượng lớn tài sản dư nghiệt Lý gia lưu lại."

Ba người Trịnh Hạo Thiên không hẹn mà cũng cảm thấy cổ quái.

Lý gia mấy ngày trước thành danh hiển hách, thế nhưng lúc Lý Ngả Kỳ chết, không chỉ gia sản không được bảo toàn, nhưng bây giờ lại bị người ta gọi là dư nghiệt.

Mạnh yêu được mất thoáng qua mà biến, thực sự khiến kẻ khác thổn thức không thôi.

"Ba vị hiền chất, tài phú thu hoạch từ Lý gia rất nhiều, lão phu cùng Trình huynh đã thương nghị, xét thấy ba vị trong khi thảo phạt dư nghiệt biểu hiện vượt trội, chúng ta đã cố ý chuẩn bị một phần lễ mọn, mời ba vị hiền chất nhận cho." Cừu Đường Cổ cười tủm tỉm nói.

Lúc này hắn như một người hòa ái dễ gần, lịch sự tao nhã, trên người không gặp một tia lệ khí.

Nếu như mọi người Trịnh Hạo Thiên không phải thấy cảnh hắn cùng Lý Ngả Kỳ giao chiến, đồng thời hạ thủ không chút lưu tình, có lẽ vô pháp liên tưởng vị nam tử trước mặt cùng đại nhân vật nổi danh Biền Tây thành với nhau.

Dư Uy Hoa cùng Lam Đình dĩ nhiên hiểu rõ, bọn họ mượn phong quang của Trịnh Hạo Thiên, cho nên mới có phần trong đó, bằng không với sự mạnh mẽ của Cừu gia, đâu có thể làm chuyện này.

Trịnh Hạo Thiên do dự một chút nói: "Trưởng giả ban thưởng, không dám không nhận, bá phụ đa tạ người."

Cừu Đường Cổ cười ha hả, nói: " Vài vật ngoài thân, không cần nói." Hắn đứng lên thâm ý sâu sắc nói: "HIền chất, ngươi cùng lệnh tôn trở về, nhớ là hai nhà chúng ta phải qua lại nhiều hơn a."

Trịnh Hạo Thiên vội vã đáp ứng.

Cừu Đường Cổ cười lớn xoay người đi, Tôn Kiều Cảnh từ trong tay áo lấy ra ba phần quà màu đỏ, bói: "Của các ngươi."

Hắn tuy không phải chủ nhân Cừu phủ, nhưng là sư phụ của Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa, Trịnh Hạo Thiên đối với hắn tự nhiên vô cùng kính trọng, vì thế bọn họ ở chung rất hòa hợp, không đến mức quá khách sáo.

Ba người Trịnh Hạo Thiên mở quà ra không khỏi biến sắc.

Đặc biệt là Trịnh Hạo Thiên, hắn nhìn rõ danh mục quà tặng là quyền sở hữu chủ trạch Lý gia.

Lý gia thân là một trong tứ đại thế gia, chủ trạch không cần phải nói.

Lúc này Lý gia bị nhổ cỏ tận gốc, chủ trạch tự nhiên là rơi vào tay Cừu phủ, nhưng Cừu Đường Cổ lại đơn giản tặng đi như vậy, thực sự khiến kẻ khác khó có thể tưởng tượng.

"Tôn tiền bối, phần lễ vật này quá nặng." Trịnh Hạo Thiên đóng danh mục quà tặng, trịnh trọng nói.

Tôn Kiều Cảnh lắc đầu, nói: "Tiểu tử ngốc, chẳng lẽ còn không rõ dụng ý của lão gia?"

Trịnh Hạo Thiên giật mình nói: "Mong tiền bối chỉ điểm."

Tôn Kiều Cảnh bất đắc dĩ nói: "Ngươi hiện tại không có tài sản gì, ngay sau nếu tiểu thư tới nhà ngươi... làm khách, ngươi sao có thể chiêu đãi nàng?"

Nói hai chữ làm khách lão còn cố ý nhấn mạnh thêm.

Trịnh Hạo Thiên nhất thời đỏ mặt tía tai, hắn tự nhiên hiểu dụng ý trong đó, Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa đều nhìn hắn trêu chọc.

Thì ra là cha vợ chuẩn bị đồ cưới cho con gái, chỉ khác là dùng phương thức này để cho đi thôi, đích thực đã nhọc lòng lão nhân gia.

Tôn Kiều Cảnh đang định nói tiếp vài câu, một tên hạ nhân vội chạy tới, thấp giọng nói cài câu, Tôn Kiều Cảnh nhíu mày nói: "Hạo Thiên, quán chủ Tằng Cẩm Kha bái phỏng các ngươi, các ngươi phải đi." Hắn do dự một chút nói: ''Nếu như quán chủ có đề nghị gì, các ngươi tạm thời không nên đáp ứng."

Trịnh Hạo Thiên sửng sốt, vội nói: "Vãn bối hiểu rồi."

Bọn họ theo hạ nhân kia đến đại sảnh, trên đường đi bọn họ thỉnh thoảng âm thầm nói chuyện.

Tôn Kiều Cảnh hiển nhiên đã đoán được ý đồ của Tằng Cẩm Kha đến, nhưng vẫn chưa biết kẻ kia đến còn ý đồ gì khác không.

Bên trong phòng, Tằng Cẩm Kha, Dư Kiến Thăng, Lâm Bảo Hoa, thậm chí cả Nhạc Mãnh đều ở đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Ba người Trịnh Hạo Thiên bước lên chào, tất cả mọi người ngồi đây đều là trưởng bối, ngoại trừ Tằng Cẩm Kha, những người khác đều không có khả năng thờ ơ.

Tằng Cẩm Kha cười ha ha, nâng họ dậy, nhìn ba tên đệ tử tiền đồ vô lượng trước mặt, hắn thực sự hài lòng.

Sau một lát, Tằng Cẩm Kha cung tay, đuổi người hầu Cừu phủ ra ngoài. Ba người Trịnh Hạo Thiên trao đổi ánh mắt, trong lòng hồ nghi. Nhưng mà, có ba người Dư Kiến Thăng ở đây, bọn họ cũng không tin Tằng Cẩm Kha dám hại họ.

"Các ngươi đều tốt lắm." Tằng Cẩm Kha thu hồi bộ dạng tươi cười, nghiêm mặt nói: "Tuy rằng các ngươi không phải võ quán bồi dưỡng ra, nhưng vẫn có chút quan hệ sâu xa với võ quán, hôm nay lão phu có việc bàn bạc cùng các ngươi."

Trịnh Hạo Thiên chắp tay nói: "Quán chủ có việc xin cứ phân phó."

Hắn nói những lời này lấp lửng không hứa hẹn cái gì, đây là vì Tôn Kiều Cảnh nhắc nhở, nếu không Trịnh Hạo Thiên không bao giờ có tâm cơ thủ đoạn trước mặt một vị trưởng bối.

Tằng Cẩm Kha nhẹ gật đầu, đột nhiên nói: "Hạo Thiên, ngươi xem thực lực võ quán chúng ta thế nào?"

Trịnh Hạo Thiên giật mình, vô thức nói: "Võ quán bên trong Biền Tây thành có nhiều Liệp sư nhất, thực lực có thể nói là hùng hậu."

Tằng Cẩm Kha cười nói: "Ngươi hôm nay đã thành Linh khí sư, như vậy lão phu hỏi ngươi một câu, trước mặt Linh khí sư cùng luyện yêu vũ giả thì liệp sư bị cho là gì?"

Trịnh Hạo Thiên á khẩu không trả lời được.

Linh Khí sư cùng luyện yêu vũ giả đều thu lực lượng của ngoại lực làm thực lực, cho dù là Đặng Thú luyện yêu vũ giả thấp cấp nhất cũng không phải liệp sư có thể chống lại.

Tằng Cẩm Kha cười nhẹ, ngữ khí kinh thiên nói: "Tứ đại thế lực lớn trong Biền Tây thành, kỳ thực võ quán chúng ta có thể liệt vào phía trên, nhưng thật ra chỉ là hư danh thôi, thực chất chỉ có tác dụng thu hút những thiếu niên có thiên phú tới luyện tập thôi."

Sắc mặt ba người Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, bọn họ rút cuộc hiểu vì sao Tằng Cẩm Kha mấy ngày trước trên lôi đài sinh tử biểu hiện công bằng.

Bởi vì võ quán thực lực không bằng Cừu, Lý hai nhà.

Tằng Cẩm Kha thở dài nói: "Võ quán Biền Tây thành thành lập mười năm, bồi dưỡng ra vô số liệp vương, nhưng những liệp vương này căn bản không ở trong thành, lẽ nào các ngươi không thấy kỳ quái?"